Triền Miên Sau Ly Hôn

Chương 410: Thứ cô ta thấy là ma quỷ



Trương Quyền lái xe, Lương Hạnh ngồi ở ghế lái phụ.

Trên cả đường đi, người phụ nữ đó luôn nghiêng đầu nhìn về hướng cửa sổ, dường như đã chìm đắm trong nỗi lòng nào đó, cho dù cửa sổ xe mở toang, tiếng gào thét của gió lạnh không ngừng hiện lên bên tai.

Trương Quyền hơi siết chặt các đốt ngón tay đang cầm lái, vẫn luôn quan sát vẻ mặt Lương Hạnh, cong môi hỏi nhẹ: “Cái túi này, rất quan trọng sao?”

“Ừ.” Lương Hạnh thu lại bàn tay đang chống cằm, đôi mắt nặng trĩu: “Rất đắt.”

Giọng cô lạnh lùng và thờ ơ, nhìn không ra cô đang lo lắng đến mức nào.

Trương Quyền nhìn ra cô đang trả lời cho có, sau khi nở nụ cười vội vàng, cũng không hỏi nhiều nữa.

Một lúc sau, xe dừng trước khách sạn, Lương Hạnh đi tới quầy lễ tân: “Cho tôi hỏi các cô có nhặt được một chiếc túi da màu xám bạc, gần nhà vệ sinh nữ trên tầng một không.”

Cô nhớ kỹ lại, không nghi ngờ gì nữa, chiếc túi đã bị mất khi cô mang nó vào nhà vệ sinh.

Nhân viên ở quầy lễ tân vẫn chưa nói, dáng vẻ ngơ ngác không biết nói gì khiến Lương Hạnh hiểu ra, ánh sáng trong mắt cô ấy lập tức tắt đi, và hai tay đặt trên bàn lễ tân vô thức nắm chặt.

“Xin lỗi cô, hiện tại không ai trong chúng tôi nhặt được chiếc túi mà cô đề cập, cô có thể mô tả nó trông như thế nào, chúng tôi sẽ trả lời cô ngay khi có tin tức.” Nhân viên lễ tân nói xong, lấy ra một tờ giấy đăng ký, đưa tới trước mặt Lương Hạnh: “Mời cô đăng ký thông tin cá nhân.”

Lương Hạnh do dự một chút, nhưng vẫn là cầm lấy cây bút ở quầy lễ tân.

Để lại thông tin liên lạc, Trương Quyền đang đứng bên cạnh nhìn chằm chằm, hất cằm về hướng thang máy bên cạnh: “Hay là chúng ta đi kiếm lần nữa?”

Lương Hạnh không trả lời, nhưng nhanh chóng bước đi, băng qua quầy lễ tân về phía hành lang, đụng phải một bóng người ở ngay chỗ rẽ.

Nếu không phải Trương Quyền nhanh tay lẹ mắt kéo lại, có lẽ cô đã lao vào vòng tay của người đàn ông.Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Cô chưa kịp phản ứng lại, một giọng nói trầm ấm vang lên từ trên đầu cô: “Chị đang tìm nó à?”

Giọng nói trong trẻo, lạnh lùng, lập tức khơi dậy ký ức chôn chặt trong lòng của Lương Hạnh, khiến cô sửng sốt một hồi, sau lưng lập tức chảy ra một lớp mồ hôi mỏng.

Ngẩng đầu lên nhìn, bắt gặp đôi mắt như đang cười của người đàn ông.

Đã qua một năm, anh ta dường như lấy lại được khí chất ban đầu, lông mày như xuân, một đôi mắt đào hoa mang theo khí chất ôn nhu dày đặc.

Lương Hạnh mím môi, con ngươi vô tình run lên, vừa rút chân liền đụng phải lồng ngực cường tráng của người đàn ông phía sau.

Trương Quyền nhận ra điều gì đó, nhìn người đó với ánh mắt cảnh giác, khuôn mặt trắng nõn đẹp đẽ lập tức tràn đầy sát khí.

Mộc Điệp khẽ cong môi, nhìn thấy hết phản ứng của Lương Hạnh, trên mặt nở nụ cười vui đùa, nhưng trong lòng lại cảm thấy lạnh lẽo, thắt lại.

Một người phụ nữ mạnh mẽ như cô, đối với mọi chuyện luôn có cách xử lý riêng, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của mình, lại giống như nhìn thấy một ma quỷ, tránh né không kịp.

Anh ta nín thở, lại nâng chiếc túi trong tay lên: “Tôi chỉ là nhặt được một chiếc túi, muốn tìm lại chủ nhân, chị làm gì mà căng thẳng vậy?"

Lương Hạnh phải mất rất nhiều sức lực mới có thể bình tĩnh lại, trong mắt hiện lên vẻ thờ ơ, đưa tay về phía người đàn ông. Ngay khi đầu ngón tay cô chạm vào chiếc túi, thì anh ta nghiêng mình tránh đi.

“Mộc Điệp.” Lương Hạnh nghiến răng, hai tay buông thõng trên không trung âm thầm siết chặt, giữ chặt ở đó: “Cậu muốn thế nào?

Một giây tiếp theo, lại thấy anh ta nhấc cái túi lên, trên mặt mang theo thêm vẻ trêu đùa: “Dù sao thì cũng là bạn bè cũ, một năm không gặp, không muốn nói chuyện với tôi sao?”

"Tôi vốn dĩ cho rằng, hai chúng ta đã hiểu ngầm về chuyện “cả đời không qua lại với nhau” nữa.” Mắt Lương Hạnh nhíu lại: “Bây giờ cậu là người phụ trách cao nhất của Long Đằng, tương lai sáng sủa, gặp lại tôi, lẽ nào không khiến cậu nhớ lại quá khứ bẩn thỉu đó sao?”

Vừa nói, cô vừa kiễng chân lên, lấy lại cái túi từ tay người đàn ông, cầm chắc trong tay, rồi lạnh lùng nhìn anh ta.

Sau một chút ngạc nhiên, Mộc Điệp khẽ nhún vai và làm ra vẻ lãnh đạm: “Đối với tôi mà nói, những ngày tôi ở cùng với chị Hạnh, luôn có điều gì đó đáng để nhớ.”

“Đối với tôi, cậu chỉ khiến người ta cảm thấy buồn nôn.” Thái độ giễu cợt bông đùa của anh ta hoàn toàn khiến Lương Hạnh tức giận, ánh mắt của người phụ nữ toát lên tia lạnh lùng, lạnh lùng đáp lại một câu, rồi kéo tay áo của người đàn ông bên cạnh: “Chúng ta đi.”

Mãi cho đến khi đã đi xa, giọng nói trong trẻo của Mộc Điệp mới thong thả vang lên từ phía sau: “Simon Coffee, tôi sẽ đợi chị ở đó.”

Đôi giày cao gót của Lương Hạnh giẫm lên sàn phát ra tiếng “dong dong”, thanh âm có chút lo lắng và nặng nề, như thể nó đang nói lên tâm trạng của cô lúc này.

“Tên khùng.” Bước ra khỏi cửa khách sạn, cô lạnh lùng buông một câu, sau đó mắng một câu chửi thề, khiến người đàn ông bên cạnh cô phải trố mắt nhìn.

Trên đường trở về, Lương Hạnh lo lắng bất an.

Trương Quyền dừng xe ở ngã tư chờ đèn đỏ, hết lần này tới lần khác liếc mắt nhìn người phụ nữ bên cạnh, cuối cùng sờ mũi nhắc nhở: “Tôi thấy anh ta nói giống như lời thề non hẹn biển, cho rằng cô nhất định sẽ đi vậy, có phải là…”

Anh ta chưa kịp nói xong, Lương Hạnh đột nhiên tỉnh táo lại.

Một giây tiếp theo thấy cô hốt hoảng, lấy chiếc ví từ trong túi xách, mở ngăn trong cùng ra, quả nhiên hoàn toàn trống rỗng.

Suy nghĩ một hồi, ánh mắt có chút lạnh lùng đến cực điểm, dường như mang theo trạng thái từ chối nào đó và nói: “Làm phiền phó tổng Trương, Simon Coffee gần nhất là ở đâu, làm phiền anh đưa tôi đi?”

Trương Quyền trầm giọng, không nói lời nào, chỉ thấy đèn bật sáng, liền đạp ga, quay đầu xe.

——

Lương Hạnh vừa đứng ở cửa quán cà phê, đã có người tới chào hỏi, nhân viên phục vụ cũng không hỏi gì, chỉ cúi đầu nhìn túi xách trong tay cô, chậm rãi giơ tay lên: “Cô Lương, anh Mộc đang ngồi ở ghế sofa trên lầu một, tôi dẫn cô qua đó.”

Lương Hạnh khẽ nheo mắt, khẽ "ừm" một tiếng, rồi đi theo.

Vào giờ này, quán cà phê có ít người, Lương Hạnh đi theo lên lầu, đưa mắt nhìn qua bên kia, thấy vị trí ở góc cạnh cửa sổ sáng hơn một chút.

Suốt đường đi qua đó, ánh đèn ở những nơi khác được cố tình làm tối đi, và xung quanh tràn ngập sự yên tĩnh.

Lương Hạnh nhìn xác định được vị trí của Mộc Điệp, giơ tay về hướng người phục vụ bên cạnh: “Cô đi làm việc đi, tôi tự mình qua đó là được.”

Nói xong, cô bước qua đó.

Đến gần, thấy Mộc Điệp đang dựa vào sô pha, tư thế ung dung đang ngơ ngác nhìn tách cà phê trước mặt.

Anh ta đợi tiếng bước chân đến gần, cuối cùng dừng lại bên tai anh, bóng dáng mảnh mai của người phụ nữ chặn một vùng ánh sáng ấm áp rộng lớn, trên mặt bàn trắng trơn phủ một bóng đen lên.

“Chị vẫn là tới rồi.” Anh ta cong môi, chậm rãi thu hồi tầm mắt, ngẩng đầu nhìn Lương Hạnh.

Phía sau cô được phủ bởi một quầng sáng, nhìn từ góc độ của Mộc Điệp, có cảm giác không chân thật tí nào, giống như những cảnh cô đã nhiều lần xuất hiện trong giấc mơ của anh ta, mơ mơ hồ hồ, và biến mất chỉ sau một cái chạm tay.

Lương Hạnh đứng yên, lạnh lùng đáp lại ánh mắt của anh ta: “Tôi biết nếu cậu đã dụ tôi qua đây, đương nhiên sẽ không dễ dàng trả lại đồ vật cho tôi, có điều kiện gì, cậu nói đi.”

Cô nín thở, kìm nén cơn tức giận trong lòng.

Trên đường đến đây cô đã cân nhắc kĩ, chiếc nhẫn là vật chứng cho lời cầu hôn của Triệu Mịch Thanh đối với cô, tương đương với sự mong đợi vào tình yêu của hai người tận đáy lòng cô, nhưng theo quan điểm của Mộc Điệp, anh ta có lẽ sẽ không ngu ngốc tới nỗi, cho rằng một chiếc nhẫn nhỏ bé này có thể kiềm chế cô điều gì.

Quả nhiên, Lương Hạnh vừa nói xong, liền thấy anh ta tự giễu cười, lấy ra chiếc nhẫn từ trong lòng, híp mắt lại nhìn nó, sau đó đẩy sang ly cà phê đối diện: “Ngồi xuống trước đi.”

Nụ cười của anh ta vẫn dịu dàng như vậy.