Triền Miên Với Họa Sĩ

Chương 94: Thục nữ x Thầy giáo nghi lễ (6)



Editor: Hardys - 18 chủi, cô gái nhỏ vừa ngây thơ vừa có nội hàm.

Wagner chở bọn họ tới đường băng chuyền dùng để đua ngựa, không cần thêm bất cứ hướng dẫn của ai khác, anh duy trì tốc độ và bắt đầu chạy vòng quanh trường đua ngựa.

Dưới vó ngựa là mặt đất bằng phẳng, Wagner chạy vô cùng êm, hai người ngồi trêи lưng ngựa chỉ cảm thấy có hơi xóc nảy, người mới bắt đầu học cưỡi ngựa - Du Họa nắm chặt dây cương và thẳng lưng, sau đó nhanh chóng giữ được thăng bằng.

Dưới lớp che đậy của quần áo, gậy th*t kia liên tục cắm vào trong hoa huy*t theo nhịp lắc lư lên xuống của cơ thể cô, xuyên thủng vách thịt rồi chậm rãi đẩy vào, côn th*t to lớn gồ ghề tiến vào trong mật huyệt mềm mại, tầng tầng lớp lớp nếp gấp thịt bị từng khấc từng khấc quy đầu cực đại nghiền nát, côn th*t dùng lỗ sáo nhẹ nhàng cắn lấy khối thịt mềm mại mẫn cảm kia, sau đó lại phối hợp với sự xóc nảy của con ngựa. Trong hoa huy*t tựa như bị một cây gậy th*t nóng bỏng làm chấn động tới mức khiến thiếu nữ chảy nước tràn trề.

"Ừm a ~~~ thật sự rất thoải mái a a... Thì ra tất cả những gì thầy nói đều là thật..."

Du Họa lắc lắc cái ʍôиɠ nhỏ đói khát nghênh hợp với côn th*t của anh, vui vẻ mà nheo mắt lại, như thể đang trở về thời gian ngây thơ cưỡi ngựa gỗ lắc lư lay động trong một đoạn ký ức nào đấy. Chỉ khác là bây giờ "con ngựa gỗ" mà cô đang cưỡi dưới chân là gậy th*t thô to của người đàn ông, sự hoan hô hồn nhiên của ngày xưa lại biến thành tiếng rêи rỉ phóng đãng hiện giờ.

"Du tiểu thư."

Vỏ bọc thầy giáo dạy nghi lễ của Giản Mặc Thư lại online, anh giơ tay xoa bóp cái ʍôиɠ tròn trịa của cô, ra vẻ trang nghiêm mà giáo ɖu͙ƈ cô: "Không được chỉ lo hưởng thụ, đừng quên mục tiêu hàng đầu của chúng ta là học kỹ năng cưỡi ngựa, em muốn ăn thì đợi lát nữa tôi cho em ăn đủ."

"A... Vâng thầy..."

Du Họa đỏ mặt xấu hổ, cô cố gắng dời lực chú ý từ kɧօáϊ cảm dưới hạ thân đi và tập trung vào việc cưỡi ngựa. Nhưng sự tồn tại của côn th*t trong hoa huy*t quá mãnh liệt, cuối cùng cô cũng không nhịn được mà để tâm tới gậy th*t đang dính vào nửa thân dưới của mình, cố gắng lén co rút vách thịt để được cọ xát với gân xanh trêи côn th*t, nhằm cảm nhận từng trận kɧօáϊ cảm tê dại khi làʍ ȶìиɦ.

Nhưng động tác nhỏ bé này làm sao có thể qua mắt được người đàn ông đang kết hợp thân thể với cô, Du Họa thì sảng kɧօáϊ nhưng chủ nhân côn th*t lại bị hoa huy*t khít khao ʍút̼ chặt tới mức huyệt thái dương nảy lên thình thịch, côn th*t vốn thô to giờ lại lớn thêm một chút.

Mật huyệt này... Thật sự khít muốn chết!

Yết hầu người đàn ông trượt lên trượt xuống, kϊƈɦ thích tới mức không ngừng ưỡn thẳng lưng.

Nhưng bây giờ vẫn chưa thể làm cô.

Giản Mặc Thư giả vờ như vô tình nhìn về hướng hội sở, quả nhiên thấy Du phu nhân ngồi bên cạnh cửa sổ chính và nhìn bọn họ từ xa.

Nhìn Du Họa trước mặt còn đang lề mề kẹp chân, anh không có ý tốt mà nói bên tai cô: "Bé cưng, có vẻ mẹ em đang nhìn em ăn côn th*t của anh đó."

"A!"

Từ "mẹ" nhanh chóng đánh thức Du Họa, cô lập tức dừng động tác lại, ngoan ngoãn nắm dây cương điều khiển ngựa, cô vô cùng chột dạ... Tuy cô không biết vì sao mình chột dạ mặc dù thầy đã nói đây là nghi lễ cung đình. Thế nhưng trực giác nói cho cô biết rằng tuyệt đối không để mẹ biết chuyện cô ăn côn th*t của đàn ông.

Du phu nhân nhìn chằm chằm về phía trường đua ngựa, từ xa nhìn thấy dưới sự trợ giúp của thầy giáo dạy nghi lễ, Du Họa điều khiển ngựa chạy một cách vững càng, điệu bộ vô cùng tao nhã, rốt cuộc bà cũng cũng thỏa mãn mà cúi đầu lật xem những quyển thơ ca mới vừa lấy trêи giá sách xuống, thế nhưng vẫn chưa từng được mở ra, nội tâm bà âm thầm cảm thán: Tuy bà cảm thấy con người thầy giáo Giản có hơi lạnh nhạt nhưng người ta thật sự tận tâm tận lực dạy học.

Du phu nhân hoàn toàn không biết thầy giáo dạy nghi lễ do bà đặc biệt mời đến chỉ dùng dăm ba câu nói đã lừa mất thân thể quý giá của đứa con gái mà bà hết mực nuông chiều. Giờ phút này anh đang mạnh mẽ cắm vào hoa huy*t mềm mại của thiếu nữ ngay dưới mí mắt của bà, đấy không phải là tận tâm tận lực sao?

Lúc này, một bóng dáng lặng lẽ đi tới.

"Úi, Du phu nhân, thật là trùng hợp, không ngờ chúng ta có thể chạm mặt nhau trong này."

"Corlin phu nhân?" Du phu nhân ngẩng đầu, nhìn vị phu nhân trước mắt với vẻ kinh ngạc: "Sao phu nhân lại ở chỗ này?"

"Trường đua ngựa này là sản nghiệp của bạn chồng tôi, thỉnh thoảng tôi cũng tới đây thư giãn." Corlin phu nhân cười nói: "Nếu đã gặp nhau, Du phu nhân có muốn cùng nhau cắm hoa hay không?"

Nghe vậy, Du phu nhân quay đầu nhìn ngoài phía cửa sổ theo bản năng, lập tức thấy đôi nam nữ đã chạy tới nơi xa nhất trêи đường băng, nhìn có hơi không rõ.

"À, đương nhiên, đúng là một ý kiến tuyệt vời." Du phu nhân chủ động đứng dậy: "Đúng lúc tôi cũng muốn cảm ơn phu nhân, vì người đã tiến cử một thầy giáo nghi lễ xuất sắc cho con gái tôi."

"Người đừng nói đùa, chỉ là một cái nhấc tay mà thôi." Corlin phu nhân nhìn ra phía ngoài cửa sổ, quạt lông khẽ che nửa gương mặt, rụt rè mà cười rộ lên, che giấu sự hốt hoảng và sợ hãi vừa lóe lên trong mắt.

Hai vị phu nhân cùng nhau rời phòng trà, Giản Mặc Thư nắm được tin tức này, động tác của hai tay hai chân cũng bắt đầu làm càn làm bậy, anh ôm Du Họa vào trong ngực, đôi tay nhẹ nhàng trấn an thân thể căng cứng của cô: "Thả lỏng đi bé cưng, mẹ em đã rời khỏi, nếu cứ dùng lực như thế thì côn th*t của thầy sẽ bị em cắn gãy đó."

"Á... Xin lỗi thầy nhiều lắm!"

Thiếu nữ ngoan ngoãn thả lỏng và kìm chế hoa huy*t, mềm mại dựa vào ngực người đàn ông. Bàn tay to của anh chui vào dưới quần áo cưỡi ngựa, nó dạo chơi khắp nơi trêи da thịt trần trụi, Giản Mặc Thư vô cùng thỏa mãn, nhân cơ hội này mà thẳng lưng, đẩy vào hoa huy*t vài cái.

Anh cúi đầu cắn cắn lỗ tai của cô, đôi chân rắn chắc kề sát vào đùi thiếu nữ, điều khiển động tác trước mặt cô: "Tiếp theo là phải vượt qua chướng ngại vật, tuy nhiên không phải nội dung của kỹ năng cưỡi ngựa sơ cấp nhưng nó lại có lợi cho việc bồi dưỡng sự ăn ý, bé cưng phải kiên trì chút nha..."

Giản Mặc Thư quay đầu ngựa lại, bắt đầu phóng ngựa chạy về phía bãi chướng ngại vật trong sân huấn luyện.

Ngay lúc còn khoảng 30cm nữa là sẽ vượt qua rào chắn chướng ngại vật thứ nhất, Du Họa lập tức cảm thấy thân thể tựa như có hơi không khống chế được.

Sức bật của Wagner rất tốt, cho dù đối mặt với độ cao dễ dàng vượt qua như thế nhưng nó cũng không hề tiếc sức của mình, nó giương vó nhảy lên cao, vượt qua chướng ngại vật như một cơn gió.

Nhưng trong quá trình nó nhảy qua hàng rào, hai người trêи lưng ngựa đều bị hất tung lên, nửa thân thể đều vọt lên cao. Nếu không phải Giản Mặc Thư ôm Du Họa, còn bản thân anh vừa ghìm chặt dây cương vừa giẫm chân xuống bàn đạp thì chỉ sợ cả người cô đã bay ra ngoài rồi.

Đặc biệt là giữa hai chân cô vẫn chứa một cây gậy th*t, mỗi khi con ngựa nhảy lên, vạt áo của hai người tung bay lộ ra phần thân dưới tràn đầy chất lỏng vì côn th*t bị trượt một đoạn khỏi hoa huy*t, thậm chí còn có thể thấy rõ hình ảnh cửa huyệt hồng hào nuốt côn th*t màu đỏ tím. Sau đó, vó ngựa rơi xuống mặt đất, trọng tâm đã trở lại, Du Họa nhẹ nhàng rơi xuống một cái rồi ngồi vuông góc vào phần giữa háng nam nhân với một sức lực đáng sợ. Cây gậy thô to kia hoàn toàn biến mất, nó mạnh mẽ đâm vào nơi sâu nhất trong hoa huy*t, xé rách phần thịt chưa được khai phá của thiếu nữ, vùi quy đầu vào trong đáy huyệt của cô.

"A a a a ~~~"

Nơi riêng tư đột nhiên bị một vật đáng sợ xâm chiếm, Du Họa kêu lên thành tiếng, vách thịt nhanh chóng nhúc nhích, bắt đầu đè ép vị khách không mời mà đến này, hoa huy*t tiết ra từng dòng mật dịch để chà sạch toàn bộ đường đi của côn th*t, cố gắng đẩy nó ra ngoài cơ thể, thế nhưng ngược lại chỉ khiến cho gậy th*t vào sâu hơn mà thôi.

Không đợi Du Họa hồi phục sau sự xâm nhập đột ngột của côn thit, Wagner đã chạy tới phía trước chướng ngại vật vô cùng cao, vươn người nhảy lên cao, lại vang lên một tiếng thét chói tai tràn đầy sự sảng kɧօáϊ đến mức không chịu được.

Người đàn ông vốn không hề làm động tác dư thừa nào, chỉ riêng cú nhảy vọt theo quán tính của Wagner cũng khiến cho gậy th*t to lớn kia cắm vào rút ra loạn xạ trong hoa huy*t đỏ tươi của thiếu nữ một cách trắng trợn, côn th*t xảo trá dùng đủ mọi góc độ khiến hoa huy*t khít chặt trở nên trơn tru hơn, nhằm đảm bảo gậy th*t thô to khác hẳn người thường của Giản Mặc Thư có thể tự do ra vào huyệt nhỏ.

Wagner liên tục nhảy qua các chướng ngại vật, côn th*t cũng đâm từng phát từng phát vào miệng đáy huyệt, những sợi gân xanh nổi quanh côn th*t vẫn luôn nghiền nát từng nếp thịt ẩm ướt. Vật nam tính sử dụng tốc độ ma sát cực nhanh đồng thời cũng phong tỏa toàn bộ lối đi vào hoa huy*t nhỏ hẹp, vách thịt nháy mắt trở nên nóng rực, tựa như có một thanh sắt vừa nóng vừa đỏ đâm thẳng vào trong mật huyệt của Du Họa khiến cho chất lỏng tươi mới nằm sâu trong hoa huy*t cũng cùng nhau tuôn ra. Mật dịch vốn chậm rãi chảy xuống dọc theo khe hở của cửa huyệt nhỏ hẹp, giờ lại bị côn th*t cắm vào tới mức bắn tung tóe ra xung quanh, tựa như con trai béo mập nằm trong tô nước canh, chỉ cần cắn nhẹ một cái, nó lập tức "sinh ra" một loại chất lỏng nóng hổi và thơm ngon, rồi bắn đầy trong khoang miệng khiến người ta tận hưởng được dư vị bất tận.

"Hu hu... A a... Không được, thầy ơi em chịu không được hu hu..."

Thân thể yếu ớt và non mềm của tiểu thư quý tộc vẫn mới là lần đầu tiên, làm sao có thể chịu được loại ȶìиɦ ɖu͙ƈ quá mức kϊƈɦ thích thế này. Sự kết hợp với côn th*t mang tới một dòng điện kɧօáϊ cảm gần như làm tê dại đầu óc của cô.

"Bé cưng, chịu đựng một chút nữa, thầy sẽ xong sớm thôi." Giản Mặc Thư thở hổn hển, bàn tay giữ chặt bụng dưới của cô, đè nó xuống phần háng của mình, sức lực kia tựa như muốn đẩy hai túi trứng tròn vào trong hoa huy*t luôn vậy. Trong bãi chướng ngại vậy, anh cũng không dám có động tác vi phạm gì lớn, để tránh mất cân bằng mà ngã ngựa. Vì vậy anh chỉ có thể mượn sự xóc nảy để cắm vào hoa huy*t non mềm, thỉnh thoảng còn bóp bờ ʍôиɠ to tròn của thiếu nữ một phen cho đỡ thèm. Giản Mặc Thư vốn không thể tự do khống chế tốc độ, anh thật sự rất khó chịu.

Du Họa bị côn th*t cắm từng đợt rồi từng đọt, miệng cô há to, lộ ra đầu lưỡi màu hồng phấn như muốn tìm một chút an ủi trong không khí nhưng đầu lưỡi thăm dò tới lui cũng chỉ có không khí khô ráo, cô đành phải quay đầu, dựa cả người vào sát thầy giáo nghi lễ để xin giúp đỡ.

Thấy hai mắt thiếu nữ đầy sương mù, giữa lông mày nhuộm đầy vẻ ȶìиɦ ɖu͙ƈ, Giản Mặc Thư mắng thầm một tiếng, rốt cuộc cũng chịu không nổi, vội vàng duỗi đầu lưỡi rồi tiến sâu vào trong khoang miệng của cô mà khuấy đảo một trận. Anh quay đầu ngựa lại, cưỡi Wagner chạy về phía khu rừng ở phía xa.

Giản Mặc Thư rút côn th*t trong hoa huy*t ra, ôm Du Họa xuống ngựa, cột Wagner lại rồi nhanh chóng cởi bộ đồ cưỡi ngựa của mình, trải nó xuống đất. Sau đó lại lột quần áo cưỡi ngựa trêи người Du Họa, mãi tới khi hai người tương đối trần trụi, người đàn ông mới xoay chân và quỳ gối trêи người cô. Anh tách đôi chân trắng nõn của cô ra, hoa huy*t yếu ớt giữa hai chân bị phơi bày, Giản Mặc Thư cắm côn th*t vào "Phập" một tiếng.

"Không phải muốn ăn côn th*t sao? Thầy nhất định sẽ đút em ăn no!"