Triệt Sắc Tây Y Hà

Chương 10



"Tôi nghĩ chúng ta đang bị người khác chơi xỏ!" Tây Y Hà khó khăn viết từng nét trên tờ giấy trắng, bọn họ lắc đầu, rơi vào trầm tư, bây giờ ngay cả chứng cứ còn không có thì khó mà phán đoán được chuyện tiếp theo xảy ra sẽ là trò đùa hay sự thật, như trò chơi thật hay thách, hoặc nói cách khác, kẻ đầu xỏ phía sau như muốn bọn họ tham vào vào trò chơi "Cho kẹo hay bị ghẹo", thay vì bị ghẹo, hình phạt là thứ thay thế cho trận chiến ngoài đời.

Phải nói như vậy, tất cả kế hoạch bên thủ phạm nắm rõ trong lòng bàn tay, thông tin bọn họ chỉ có mỗi ông trùm biết, mọi sự nghi ngờ bọn họ dành cho thủ phạm lúc này - Ông trùm!

"Tôi không muốn tất cả bị liên lụy, nhưng rất có thể là ông trùm.." Kiệt Giai quay ngoắc nhìn Trạch Nhiên, cậu nhóc với màu tóc hồng phớt đó nói vậy có ý gì, chính ông trùm là người yêu cầu bọn họ bảo vệ cô, thân cận ông trùm cũng chỉ có thư kí Luân, đúng rồi!

"Mọi người có ai nghĩ đó là hắn ta không?" Kiệt Giai nói to đến mức phá tan cả bầu không khí trầm lắng, ánh mắt mọi người đổ dồn vào gã.

"Hắn là ai?" Tình Vương có chút khó hiểu, tại sao gã lại dùng từ hắn để nhắc tới một người?

"Ah, tôi biết rồi, ý anh nói là thư kí Luân đúng không?" Lý Thành lập tức điều tra thông tin của thư kí Luân, cậu ngạc nhiên, những cuộc giao dịch gần đây của thư kí Luân hoàn toàn trùng khớp thời gian Tây Y Hà gặp nạn, mấu chốt ở đây, mọi người đều không hiểu, những cuộc giao dịch tiền tỉ của những ngày gần đây, thư kí Luân rốt cuộc gửi cho ai, vì khi tra ra, lại là một tài khoản ảo.

"Ảo sao? Nhưng tiền vẫn nhận được?"

"Chứng tỏ bọn chúng có chuẩn bị, nhưng ông trùm không nhìn thấu được hành động của hắn ta sao?" Tình Vương lắc đầu, anh thấy có chỗ quá phi lý đi.

"Tôi nghĩ ông trùm biết nhưng cho qua, tạm thời phải xem hành động của hắn như thế nào đã." nói rồi Mặc Danh quay qua hỏi Lý Thành.

"Cậu xem giao dịch gần đây nhất số tiền thất thoát tổng là bao nhiêu?"

Lý Thành phản chiếu hình ảnh biên nhận giao dịch chuyển khoản có ghi tên bên gửi "Trần Phúc Luân", người nhận là "E-brown" với tổng số tiền lên đến năm mươi tỷ đô, rốt cuộc hắn lấy đâu ra số tiền khổng lồ như thế cơ chứ.

"Năm mươi tỷ, đùa tôi chắc?" Khang Manh nãy giờ không nói gì cho đến khi nhìn thấy thông tin giao dịch với số tiền khủng đến thế.

Đối với họ, năm mươi tỷ không nhiều, vấn đề cần giải quyết ở đây, khúc mắc duy nhất đó chính là thư kí Luân lấy đâu ra số tiền lớn đến vậy mà chỉ chuyển trong một lần giao dịch, chứng tỏ bọn chúng đang vội làm một điều gì mờ ám. Gốc gác hắn ta không được khá giả như những người ngồi ở đây, Trần Phúc Lâm vốn chỉ là một món hàng giao dịch của ông trùm và bố mẹ hắn. Trong một đêm, hắn được hét giá hơn mười tỷ và bố mẹ hắn bỏ hắn lại cho ông trùm, cầm tiền chạy đi mất và không một lần ngoảnh mặt nhìn hắn. Hắn làm cho ông trùm vốn không công, bù cho số tiền nợ ban đầu của bố mẹ hắn. Thật là thảm hại làm sao!

"Cô có quen biết gì với ông trùm?" Kiệt Giai hỏi cô, vì hôm đó sau khi bước vào căn phòng, anh không rõ nguyên nhân tại sao lại bị ông trùm đánh nặng tay đến thế, còn cô lại sợ hãi ông ta vô đối, một sự sợ hãi mang đến từ lòng tin và gia đình. Cô nhăn mặt, bộc lộ cảm xúc khó tả, nói sao đây, cô vẫn ám ảnh về chuyện trước đây ông ta làm với cô, ông ta..

Dù cổ họng đau thế nào, cô cố gượng để trả lời.

"Ông.. ông ta đã cưỡng.. cưỡng.. h.. ôi.."

Cả bọn đều lộ rõ biểu cảm không thể hiểu nỗi, nhìn nước mắt cô rơi, Khang Manh chỉ biết ôm cô vào lòng, an ủi. Anh tự trách bản thân sao lại không ngăn cô trả lời câu hỏi của Kiệt Giai, rõ ràng trí tò mò vẫn đánh bại con tim, phần lý trí của tất cả mọi người có mặt tại căn phòng đó quá lớn, để nhận được câu trả lời đến lặng người từ cô.

"Bọn.. bọn tôi xin lỗi.."

"À, đúng rồi.."

Lý Thành giật mình, dường như cậu ta nhớ ra thứ gì đó.

"Trong các cậu có ai sinh ngày mười hai tháng chín hay ngày chín tháng mười hai không?"

Cả bọn lúc này hoài nghi nhìn nhau, chọn lọc ra cuối cùng cũng có ba người trong mục tiêu, mục tiêu mà Lý Thành muốn tra ra ở đây, theo như tên cầm đầu, hắn bảo trong số bọn anh có người đã chứng kiến cảnh bọn chúng giết chết nạn nhân, vậy mục tiêu kì này gồm Khang Manh, Kiệt Giai và Tình Vương. Họ cũng là một trong ba người tiếp xúc nhiều nhất với Tây Y Hà.

"Theo như như tôi chọn lọc trong các anh chỉ có mỗi Kiệt Giai là ngày sinh vào ngày chín tháng mười hai?"

Lý do vì sao bọn chúng lại gắn vòng cổ cho cô, nhớ lại ngày đầu cô vừa đến đây, chính Kiệt Giai là người hộ tống cô, và ngày hôm đó cũng chính là ngày chín tháng mười hai, ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía gã. Gã lúng túng, rồi cơ mặt trở nên lạnh lùng như lúc ban đầu, thở dài khi gặp chuyện gì đó rắc rối, cũng là thói quen mà gã không thể qua mắt tất cả mọi người ở đây. Kiệt Giai chỉ biết lấy tay xoa xoa vào vết xẹo trên trán gần phía mày trái của gã, gã thuật lại câu chuyện cho mọi người cùng nghe.

"Chuyện như sau, lúc đó bố tôi nhờ tôi mang tập hồ sơ cho ông trùm, còn là trời tối, tôi phải chạy xe suốt bốn giờ đồng hồ đến địa điểm được chỉ thị, sau khi xong việc, tôi có tấp xe vào lề đường trong một con hẻm để ngả ghế nghỉ ngơi, lấy sức sáng mai còn về. Nửa đêm, tôi cảm nhận được nơi con hẻm tôi đậu xe có vẻ như bị bao vây được một lúc lâu, tôi chỉ vừa rút khẩu súng để phòng thủ thì tiếng súng đã vang lên rồi, khi đó qua kiếng xe.. Tôi thấy một đám người gồm ba thành viên đeo mặt nạ đen, dưới chân bọn họ là xác của Ngài nghị viên trưởng, tôi có biết ngài đó. Khi tôi vừa gọi cho cảnh sát xong thì tiếng súng bắn vỡ kính xe của tôi, viên đạn đó đã trúng chỗ này đây, để lại xẹo đến giờ. Tôi đã quá ất cẩn, khi cảnh sát tới bọn chúng đã mang theo cái xác, chỗ tôi lúc đó, chỉ còn lại một vũng máu trên đường và cái xe bị bể kiếng của tôi."

Mọi người cũng gỡ bỏ hoài nghi về anh, nhưng tại sao bọn chúng lại bảo anh là đồng bọn, đồng bọn có nghĩa anh cũng là kẻ giết người!

Tây Y Hà muốn nói điều gì đó, cô đau đớn ôm cổ ngã gục vào lòng Khang Manh, vì cố gắng để nói, cổ họng cô đau buốt, cô ói ra một chất lỏng màu đỏ như máu rồi cứ thế ngất lịm đi. Khang Manh vội đưa cô vào phòng y tế, mọi người trong phòng câm như hến, không ai nhìn ai nói một câu nào, cái tình cảnh bây giờ, ai ai cũng khó xử. Một bên là địch, một bên là thù, còn một bên đáng nghi, tất cả mọi người lúc này dần mất niềm tin vào nhau, kể cả Tây Y Hà cũng thuộc diện đáng nghi số một tại thời điểm hiện hữu.

Đến tối, Tây Y Hà tờ mờ mở mắt bởi một tiếng gọi quen thuộc, là giọng của Tình Vương, còn hơn ba mươi phút nữa là tới giờ làm nhiệm vụ, trong lúc cô ngủ, điện thoại cô lại nhận thêm được một hộp thư thoại, trong đó có ghi chi tiết số phòng tại tòa nhà B, nhiệm vụ kì này bắt buộc cô phải đi cùng ba người bọn họ, vì cô bay giờ là thủ lĩnh của bọn chúng.

"Bọn tôi chuẩn bị xong cả rồi, tôi đi trước vì còn phải tìm chỗ canh góc bắn, em đi sau với Trạch Nhiên và Mặc Danh nhé."

Cô cố gắng ngồi dậy với sự giúp đỡ của Khang Manh, anh cứ thế bế cả người cô lên chỉ bằng một cánh tay, chủ đích chỉ muốn đưa cô về phòng, vì hiện tại, sức khỏe của cô càng ngày càng giảm sút trầm trọng chỉ vỉ chiếc vòng không ngừng cắm chặt cây kim ở cổ cô. Hai người kia cũng không làm phiền, chỉ lẳng lặng ra ngoài phòng khách ngồi đợi cô. Khang Manh không mấy yên tâm, đợi cô thay đồ xong xuôi, anh bế cô về phòng y tế, phòng trường hợp cầm cự được lâu hơn trong cuộc chiến sắp tới, Khang Manh lấy ra một viên thuốc màu xanh lục bảo đưa cho cô, rót sẵn lý nước ấm để cô uống. Ngôn Tình Xuyên Không

"Tuy đây là thuốc tôi tự điều chế, không giống loại độc dược kia, nhưng nó có thể giúp em cầm cự được đến lúc kết thúc nhiệm vụ, tôi chỉ sợ em.."

Khang Manh nhẹ nắm lấy bàn tay gầy gò của Tây Y Hà, anh rất muốn đi cùng cô nhưng không thể làm trái với điều kiện, vì mạng sống của cô, anh ngậm ngùi nhìn cô một lúc, cả hai không nói gì, cô nhìn vào màn hình điện thoại rồi chào tạm biệt anh và những người còn lại, theo chân hai người kia lên xe đi làm nhiệm vụ.

Mặc Danh cau mày, Tình Vương đi trước bọn họ tới tận bay giờ chưa liên lạc lại, chả nhẽ gặp trục trặc với đám nào rồi sao?

Tiếng điện thoại vang lên phá tan sự nghi ngờ không mấy tích cực của Mặc Danh, anh nhanh chóng đeo tai nghe bluetooth lên nghe máy, chắc chắn rằng đầu dây bên kia là Tình Vương, anh mới an toàn quay qua nhìn cô, không quên đưa cho cô một chiếc tai nghe bluetooth bảo cô gắn vào.

"Hiện tại theo như nhiệm vụ, tôi và Trạch Nhiên là vệ sĩ, em là thiên kim tiểu thư của nhà Girdeo, em nhớ chưa."

Tây Y Hà gật đầu, cô nhanh chóng đeo tai nghe lên tai, để một tóc che đi nó, Trạch Nhiên ở ghế phụ quay xuống nhắc nhở cô.

"Quan trọng hơn hết là việc chị phải bắt chuyện với cô tiểu thư mục tiêu B, chúng ta phải chắc là cô ta thì mới cứu được."

Chuyện này có vẻ hơi quá sức với một người đang ốm yếu như cô, nhưng để giữ khuôn mặt trông không khó coi, may thay đã có viên thuốc của Khang Manh cho cô uống ban nãy, cô cảm thấy có sức lại hơn, có thể sẽ thất bại nhưng cô luôn tự nhủ với chính bản thân cô rằng, cô sẽ làm được thôi.