Triều Ca

Chương 2: Tuệ cực tất thương



Edit: Wattpad | @llllMeiMeillll

Mây mù bao phủ đỉnh núi, giữa đỉnh núi có dây xích sắt cao thấp nối sang, nam nữ thiếu niên mặc đạo bào đi xuyên qua mây mù, thân nhẹ như én đạp trên dây xích sắt, ống tay áo tung bay theo luồng không khí, hệt như chim đang bay. Trên đỉnh ngoài cùng, một bức tường đá dài như con rắn uốn lượn, lớp đá đen tuyền dày ở cuối bức tường đá được chạm khắc thành một cổng núi hùng vĩ.

Trên tấm bảng sẫm màu, có ba chữ to được viết bằng nét bút sắc bén:

Cửu Huyền Môn.

Tiên môn dưới gầm trời này, nổi tiếng có tám, mà Cửu Huyền đệ nhất.

Nơi đây là vùng đất của mười hai vương triều, nơi tọa lạc của môn phái tu tiên đứng đầu, Cửu Huyền Môn.

Trong mắt người khác, Cửu Huyền Môn là một nơi rất ư hùng vĩ và thần bí. Tuy nhiên, trong mắt các đệ tử Cửu Huyền Môn... Cửu Huyền Môn lại mang dáng vẻ khác.

"Giang sư huynh, hôm nay đại sư huynh có ra không nhỉ?"

Một đệ tử gầy gò, có chút nhảy dựng đứng trên dây xích sắt, nhìn một đỉnh núi phi phàm giữa mây mù, hỏi những người xung quanh.

"Cược mười viên linh thạch. Không ra đâu."

Người được gọi là "Giang sư huynh" là một đệ tử nghiêm túc, hắn ôm kiếm dựa vào tảng đá, không ngẩng đầu lên.

"Nào, nào, đến lúc đặt cược vòng nữa."

Một đám đệ tử cười ha ha, vai kề vai từ trên bậc thềm đá đi xuống, vị đi đầu cầm trong tay một cái bàn tính, gõ lạch cạch.

"Nào, nào, chúng ta đánh cược đi, đánh cược xem đại sư huynh hôm nay có ra hay không."

Cùng với đệ tử cầm bàn tính thét to, các đệ tử trong môn xung quanh đã đi tới.

"Ta cược."

"Lư sư huynh, đây là lần thứ mấy huynh đặt rồi? Huynh không sợ thua nghèo kiết xác sao?"

"Ta đặt không!"

"Đệ cũng đặt không!"

...

Một nhóm người vây quanh đệ tử đang cầm bàn tính, cãi cọ ồn ào cả lên.

"Đại sư huynh" mà bọn họ đang nói đến là Bách Lý Sơ, đại sư huynh của Cửu Huyền Môn. Vị đại sư huynh này quả thật là một truyền kỳ đối với đệ tử trên dưới Cửu Huyền Môn. Bách Lý sư huynh được chưởng môn mang về tông môn vào mười mấy năm trước, toàn bộ các trưởng lão trong môn phái đều lập tức tuyên bố đại sư huynh Cửu Huyền Môn chính là y.

Là một vị đại sư huynh từ trên trời rơi xuống.

Thân là đệ nhất tiên môn trong Bát Tiên Tông, Cửu Huyền Môn có nhiều thiên tài nhất, đám thủ tịch đại đệ tử của các đỉnh các nhánh tranh nhau vị trí đại sư huynh mười mấy năm, mà lại thua một kẻ từ trên trời rơi xuống như thế.

||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu |||||

Tuy nhiên, hầu hết các đệ tử Cửu Huyền Môn đều chấp nhận.

Trước hết, đại sư huynh Bách Lý Sơ trông rất đẹp!

Y là người đẹp nhất mười hai vương triều. Tiền trang chuyên thu thập tin tức khắp Cửu Châu hàng năm biên soạn mười hai tập Mỹ Nhân Lục, chuyên ghi lại mỹ nhân đếm trên đầu ngón tay khắp thiên hạ. Hàng năm, vì chọn ai làm người đứng đầu mười hai tập Mỹ Nhân Lục kia, nhất định sẽ xảy ra một trận khẩu chiến kịch liệt, kiểu mắng nhau phun máu chó đầy đầu, cãi không lại thì rút đao động kiếm.

Nhưng kể từ khi lần đầu tiên Bách Lý sư huynh xuất hiện trước mặt mọi người, vấn đề này đã biến mất ngay lập tức, các đệ tử phụ trách xếp hạng Mỹ Nhân Lục không còn phải nhận những lời đe dọa trong tối hay ngoài sáng nữa. Chỉ cần nhìn thấy Bách Lý sư huynh, sẽ không còn người rầu rĩ, ai là đứng đầu Mỹ Nhân Lục nữa.

Loại đẹp của Bách Lý sư huynh là loại đẹp áp đảo giới tính nam nữ.

Năm năm trước, khi Bách Lý sư huynh mặc một bộ bạch y dẫn đệ tử Cửu Huyền Môn đi vào bí cảnh với ánh mắt lãnh đạm, khắp nơi yên tĩnh, ai nấy đều cho rằng đó là tiên nhân từ bên ngoài Cửu Thiên chậm rãi đến.

Tiên ngoài vòm trời, Bách Lý công tử.

Phải đẹp thế đấy.

Tuy nhiên, dưới tình huống bình thường, các đệ tử của Cửu Huyền Môn sẽ không thừa nhận lý do này. Bọn họ sẽ chỉ nói một cách chính đáng, bởi vì Bách Lý sư huynh rất lợi hại.

Đây là lý do thứ hai.

Bách Lý sư huynh ngang trời xuất thế, được công nhận là đệ nhất thiên tài tiên môn. Người khác mấy trăm năm mới đạt tới hoá thần kỳ, còn y chỉ trong mấy năm thì đã tới, một thiên tài khiến người đời không khỏi hoài nghi nhân sinh. Ngoài ra, y còn có môt tay kiếm thuật tốt. Năm năm trước, các đệ tử ưu tú của tiên môn đã tề tụ trong cõi bí cảnh, Bách Lý sư huynh một người một kiếm nghênh chiến với tất cả các đệ tử Ngự Thú Tông.

Y mặc đồ trắng, chỉ một nhát kiếm, tất cả các đệ tử Ngự Thú Tông đều trọng thương phải rút lui.

Nhất kiếm sương hàn mười bốn châu, một kiếm thiên tiên từ ngoài trời.

Qua đó, Diệp Thu Sinh của Thái Thượng Tông đã mô tả như thế.

Nhưng mà, một nhân vật phong vân như Bách Lý sư huynh lại hiếm khi xuất hiện trước mặt mọi người.

Bế quan, bế quan, bế quan.

Ở Cửu Huyền Môn, Bách Lý sư huynh dường như chỉ có hai chữ "bế quan" trong cuộc sống hàng ngày. Các đệ tử còn dễ bắt gặp chương môn hơn so với đại sư huynh —— chưởng môn Dịch Hạc Bình thỉnh thoảng lang thang quanh các đỉnh núi để tuần tra. Còn đại sư huynh thì đơn giản mất hút trước mặt mọi người mà không thèm để lại một cái bóng lưng.

Ngày tháng trôi qua, Bách Lý sư huynh gần như trở thành một nhân vật chỉ tồn tại trong truyền thuyết tông môn.

Trong đám đệ tử trẻ tuổi, đánh cược xem hôm nay sư huynh có ra hay không đã trở thành chuyện thường ngày.

"Từ từ đi, ôi, để ta ghi tên lại cái."

Đệ tử Đỉnh Huyền Sách đảm nhận nhà cái hét lớn giữa đám đông.

Đột nhiên, các đệ tử xung quanh im lặng.

Đệ tử Đỉnh Huyền Sách ngơ ngác ngẩng đầu, không rõ những người này chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ là trưởng lão tới đây —— ngày thường không thấy bọn hắn sợ trưởng lão mà?

Nhưng mà, sau một khắc, vị đệ tử này cũng sửng sốt.

Giống như những người sư huynh đệ xung quanh, hắn ngây người nhìn về hướng Đỉnh Thanh Hoa, vẻ mặt đờ đẫn.

Một thanh niên mặc áo bào trắng chậm rãi đi ra từ trong mây mù giữa đỉnh núi dọc theo tường đá. Dáng người thanh niên hơi gầy. Gió giữa khe núi thổi ống tay áo y như cánh hạc sắp bay. Ánh mặt trời rơi vào trên người, làm cả người y tựa hồ hoà vào ánh sáng, hư ảo như mộng. Như thể nghe thấy tiếng ồn ào từ phía bọn hắn, thanh niên hơi ngước mắt lên nhìn về phía bên này.

Vầng sáng nhiễm sương làm lóa mi mày của y.

Mi mày của thanh niên hoàn hảo không chút tỳ vết, giống như tất cả thứ xinh đẹp nhất giữa đất trời này được tập hợp lại với nhau, chạm khắc nên. Nhưng vẻ đẹp của y không hề ẻo lả, cũng chẳng liên quan gì đến vẻ quyến rũ mê hoặc cả. Mà là một loại khí chất lạnh lùng trong trẻo, giống như băng tuyết ngàn năm tuổi trên tuyết sơn.

Vời vợi như tiên ngoài vòm trời.

"Đại... đại sư huynh..."

Không biết ai đã lắp bắp mở miệng hô.

Những người khác bỗng nhiên bừng tỉnh, đồng loạt "xoạt" một cái đứng thẳng người, có chút kích động cùng hưng phấn nói: "Bái kiến đại sư huynh!"

Âm thanh nghiêm túc đến nỗi những con Lăng Tiêu Điểu gần đó vỗ cánh bay lên trời.

Thanh niên áo bào trắng dừng bước chấn, hướng về phía bọn họ khẽ gật đầu, sau đó lại đi vào mây mù, hướng chủ phong Cửu Huyền Môn mà đi.

Qua hồi lâu...

"Hahahaha! Ta trúng!"

Lư sư huynh phá lên cười rồ.