Triệu Hoán Mộng Yểm

Chương 255: Khởi đầu (1)



Editor: Nguyetmai

Rất ít người được thấy tận mắt dáng vẻ thật sự của Âm Ảnh Long là thế nào.

Bởi vì thứ này chỉ tồn tại ở thế giới Bóng Tối, là sinh vật mạnh mẽ nhất, chỉ riêng sự tồn tại của nó đã là một kỳ tích.

Mà lúc này, Gunan đang được tận mắt chứng kiến loại kỳ tích này.

Cả người hắn cứng đờ, không thể động đậy. Trên người từ từ hiện ra từng dòng khí màu đen. Đó là hơi thở tử vong, đại diện cho sinh mệnh đang dần dần rời bỏ hắn.

Trời sinh Âm Ảnh Long đã có năng lực nuốt chửng cái bóng của sinh vật, mà Âm Ảnh Long Vương thì lại có khả năng càng khủng bố hơn: Kéo sinh vật sống vào thế giới Bóng Tối.

Tà năng cả người Gunan cuộn trào quằn quại, gào thét dữ dội, cố gắng tránh thoát sự trói buộc đó.

Nhưng cho dù làm thế nào thì sự trói buộc khổng lồ đó vẫn tóm chặt lấy hắn.

"Mình… Làm sao có thể… Chết ở đây!!!"

A a a a a a!!!!

Vầng sáng đen tựa như vĩnh cửu trong đầu hắn bỗng nhiên vỡ vụn.

Ánh sáng màu đen như một cánh cửa rộng lớn từ từ mở ra, hé lộ đại dương mênh mông màu xanh lục ở đằng sau. Nước biển trong đại dương không ngừng chuyển động, tạo thành một cơn sóng cao hơn mười mét. Bên trong đám bọt nước, một con quái vật khổng lồ màu xanh đen hiện lên trên mặt biển, hóa thành một ảo ảnh rồi xông qua cửa.

Grào!!

Sau lưng Gunan đột nhiên xuất hiện một con thằn lằn cực lớn, cơ thể gần như trong suốt. Nó cúi đầu gào thét điên loạn về phía Vua Bóng Đêm. Trạng thái cứng đờ bị phá giải trong nháy mắt.

Cuối cùng Gunan cũng miễn cưỡng giành lại quyền khống chế cơ thể.

"Vừa rồi…!!? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì!!?" Hai mắt hắn đỏ ngầu, hoàn toàn không kịp phản ứng lại.

Kể từ khoảnh khắc mà hắn bắt đầu cảm thấy là lạ, tình thế vốn tốt đẹp đột nhiên xuất hiện biến cố. Trong lúc bất đắc dĩ, hắn phải phá vỡ Hải Môn, thả linh hồn bản thể ra khỏi Bình Đẳng Hải và biến thành một con thằn lằn thật sự.

Chỉ có điều, hắn còn chưa kịp thúc giục thì linh hồn thằn lằn khổng lồ Herakse đã tự động hiện lên gào thét bảo vệ hắn.

Sau đó, trong thoáng chốc cái tên tự xưng là Vua Bóng Đêm tựa như biến thành một người khác.

Điều quan trọng nhất là, những cái bóng đen tuyền không ngừng leo lên từ dưới chân hắn vẫn tiếp tục tràn lên.

Tạch tạch tạch… Những tia chớp màu đen không ngừng lóe lên trong lúc hai loại sức mạnh giằng co với nhau.

Tà năng khổng lồ trong cơ thể Liệt Đẳng Sử phun trào cuồn cuộn, đối đầu và tiêu hao dần trong cuộc chiến với những cái bóng này.

Cùng lúc đó, Bình Đẳng Hải cũng không ngừng trợ giúp, tăng thêm sức mạnh cho tà năng của hắn. Chỉ có điều năng lực Không Ánh đang phát ra những tiếng kèn kẹt khi phải chịu đựng sự quá tải. Đó là tiếng thét khi bị kẹp giữa hai luồng sức mạnh khổng lồ.

Theo bản năng, Gunan lùi về sau hai bước, muốn vung dao găm chặt đứt bóng đen trên người. Nhưng một biến số mà hắn không bao giờ đoán trước được đột nhiên xuất hiện.

Keng!!

Màn ánh sáng Không Ánh màu bạc cuối cùng cũng vỡ tan.

"Không được!!"

Đôi đồng tử của hắn co lại, hắn muốn xông ra để kéo dài khoảng cách với màn ánh sáng.

Nhưng vẫn chậm một bước. Bóng rồng khổng lồ đen tuyền lập tức xuất hiện dưới người hắn. Nó càng lúc càng lớn, càng lúc càng gần.

Khuôn mặt của Gunan méo mó dữ tợn, da thịt cả người run lên bần bật. Hắn bắn vọt lên cao, hai bàn tay chắp vào nhau.

"Muốn giết ta sao!? Vậy thì cùng chết đi!!!"

Một ánh sáng chói lóa như đá quý chợt hiện, lớn dần rồi đột nhiên nổ tung trong ngực hắn. Chính giữa tia sáng đó xuất hiện một bức tranh hình bầu dục với những hoa văn thần kỳ.

"Không Ánh - Đại Thiên Đồ!!"

Trong phúc chốc, ánh sáng đó nổ tung như mặt trời giữa ban trưa. Bức tranh mở rộng nương theo vụ nổ của ánh sáng, cố gắng nuốt chửng tất cả xung quanh.

Hòn đá dưới mặt đất, đèn ở bên lề đường, sương mù giữa không trung, thậm chí chung cư cách đó không xa. Tất cả giống như bị bóp méo, nhũn ra, thu nhỏ lại, nhanh chóng xoay tròn và bị nuốt chửng vào trong bức tranh.

Nhưng khi ánh sáng và bức tranh vươn được đến cạnh chân của Vua Bóng Đêm thì tắt hẳn.

Trên người anh ta hiện lên vảy rồng dữ tợn màu đen, vô số dòng khí đen bùng cháy ngoài thân như những ngọn lửa.

Hai dòng khói đen uốn lượn tạo thành sừng rồng, kéo dài từ đỉnh đầu đến sau lưng anh ta.

Rìa bức tranh đối chọi với vô số khói đen ở dưới chân anh ta, không tiến lên thêm chút nào.

Cardura biến thành mặt người to lớn không biết đã biến mất từ khi nào, ở hiện trường lúc này chỉ có một cô bé tóc dài màu trắng nằm trong vòng tay của Vua Bóng Đêm.

Hai sức mạnh tấn công nhau tạo thành gió lớn, thổi vạt áo hai người không ngừng bay phần phật về phía sau.

Không bao lâu sau, bức tranh biến mất ở giữa không trung. Gunan quỳ "bộp" một chân trên mặt đất. Hắn nhìn chằm chằm Vua Bóng Đêm một cách thâm độc, miệng há to, máu tươi không kìm được tuôn ra từ miệng hắn.

"Được lắm… Lần này là ta sơ suất… Chờ đấy…"

Soạt!!

Giữa lồng ngực của hắn đột nhiên xuất hiện một vết thương xéo dài hơn nửa mét, gần như xuyên hẳn qua cơ thể hắn. Máu từ trong đó chảy ra như thác nước, không thể cầm được.

"Đi!"

Cơ thể Gunan lảo đảo, hắn phẩy tay tung một tia sáng màu xanh lục ra, bao phủ Renee ở phía xa lại, tay còn lại bóp nát thứ gì đó trong lồng ngực.

"Rắc" một tiếng, không gian phía sau hai người đồng thời hiện lên vô số ký hiệu li ti hình bông tuyết. Ký hiệu màu trắng đột nhiên sáng lên. Cùng lúc đó, dưới chân hai người xuất hiện một trận đồ thần bí không ngừng chuyển động. Một màn ánh sáng hình trụ dâng lên từ bên dưới, bao phủ hai người ở phía trong.

"Chúng ta sẽ còn gặp lại… Vua Bóng Đêm phải không… Nhanh thôi… Sẽ nhanh thôi…"

Phụt!

Ngay sau đó, hắn lại phun một ngụm máu ra, dòng khí màu đen thoát ra từ trên khắp người hắn. Từ sau khi bị Long Vương tấn công trúng, mỗi một giây trôi qua sinh mệnh lực* của hắn lại thất thoát một ít.

(*) Sinh mệnh lực là sức sống trong người.

"Xẹt" một tiếng.

Hai trụ ánh sáng biến mất, hai người Gunan và Renee cũng chẳng thấy đâu.

Tất cả trở về trạng thái bình yên ban đầu.

Người của Huyết Phần thấy tình hình không ổn nên đã chạy mất dạng từ lâu.

Trên đất chỉ còn lại chiến trường loang lổ, vết cắt, chém giết khắp nơi.

Gió đêm hơi lạnh lẽo cuốn cát bụi trên mặt đất cách đó không xa bay lên.

Vua Bóng Đêm lẳng lặng đứng im tại chỗ, không hề nhúc nhích.

"Anh…" Cardura yếu ớt gọi một tiếng.

Cơ thể to lớn của Vua Bóng Đêm bỗng nhiên ngã ra đằng sau, đổ nhào xuống đất.





Bên trong mặt hồ đen nhánh như gương.

Lâm Thịnh lại lẳng lặng nhìn về phía Vua Bóng Đêm.

Thật ra ban đầu cậu không hề muốn Vua Bóng Đêm đi ra… Chỉ là biểu hiện của Cardura khi đó khiến cậu lần đầu tiên hiểu được rằng, thì ra cũng có lúc cậu sẽ quan tâm một người đến như vậy.

Mặc dù hơi buồn cười là cậu lại có tình cảm với phân hồn của chính mình. Nhưng sự thật là việc đó đang xảy ra.

"Lợi hại thật đó…" Vua Bóng Đêm đứng trên mặt hồ, mỉm cười: "Xin lỗi, không thể bắt hắn lại."

"Vậy là được rồi." Lâm Thịnh nói: "Là tôi không cẩn thận. Nếu như ban đầu tôi không ham muốn cơ thể của anh thì cũng không xảy ra chuyện như thế."

"Không trách cậu được, chẳng qua hơi tiếc mà thôi." Cơ thể của Vua Bóng Đêm mờ dần, đang từ từ biến mất.

Từ trên người anh ta có vài hạt màu đen nho nhỏ bay về phía bầu trời.

"Tiếc gì cơ?" Lâm Thịnh hỏi.

"Đáng tiếc…" Vua Bóng Đêm mở miệng, muốn nói điều gì đó nhưng lại ngừng lại.

Anh ta ngẩng đầu nhìn Lâm Thịnh chăm chú.

"Bỏ đi, mọi sự… thuận buồm, xuôi gió…"

Cuối cùng, anh ta mỉm cười một cái, cơ thể tan biến thành vô số hạt màu đen rồi hòa vào tinh không.