Triệu Hoán Mộng Yểm

Chương 263: Lộ ra (3)



Editor: Nguyetmai

Người đàn ông dẫn theo hai người bước ra khỏi cổng trường. Ngoài cổng đã có một chiếc minibus chờ sẵn.

Ông ta bước đến trước xe, kéo cánh cửa ra. Ở phía bên kia cửa xe chính là một lâu đài mái vòm màu đen tuyền có hai tháp phụ. Cửa xe mở ra cạnh một cánh đồng cách lâu đài vài trăm mét. Ba người lần lượt bước lên trên xe, cánh cửa chầm chậm đóng lại sau lưng.

"Tôi không biết vì sao các em lại chọn Tâm Linh Thành Bảo. Giáo sư dạy chính ở đây là ngài Umandila, thực lực quả thật rất mạnh nhưng tính tình lại không hề dễ chịu. Đây là một ít giấy tờ."

Người đàn ông lôi từ trong túi áo ra một tập hồ sơ, chia làm hai phần rồi đưa cho Lâm Thịnh và Melissa.

"Ký đi. Dùng kỹ năng cơ bản của tà năng, để lại chút dấu vết ở bên trên là được. Vận dụng tà năng một cách cơ bản nhất là được rồi."

Lâm Thịnh nhận lấy hồ sơ xem xét một hồi, trên tay loé lên một chút ánh sáng màu xanh lục, nhẹ nhàng chạm lên trên tờ giấy. Tập hồ sơ đột nhiên vỡ vụn, hoá thành những hạt bụi lấp lánh tiêu tán khắp nơi. Còn Melissa cũng nghiến răng ký vào đó.

Người đàn ông quay sang nhìn cô, khẽ gật đầu, không nói thêm gì khác mà dẫn hai người băng qua khoảnh ruộng, đến vườn hoa trước cánh cổng nguy nga dẫn vào lâu đài.

"Các em đến rồi, tôi cũng xem như xong việc." Người đàn ông nói rất nhanh: "Đầu tiên nhắc nhở các em một câu, nhất định phải hết sức cẩn trọng. Thí nghiệm có thể sẽ gây chết người đấy."

Người đàn ông đưa hai người vào trong một phòng khách lộng lẫy, hoa lệ và hơi cổ kính, tặng cho hai người câu nói đó rồi mới quay người rời đi.

Lâm Thịnh và Melissa quay ra ngơ ngác nhìn nhau, không biết tiếp sau sẽ phải làm những gì, chỉ đành bình tĩnh ngồi đợi trên ghế sofa.

Thời gian dần dần trôi. Hai người cứ ngồi trên ghế sofa đợi chờ, nhưng trong lâu đài chẳng hề có âm thanh hay bất cứ động tĩnh gì truyền đến.

Họ đợi từ khi mặt trời mới mọc, rồi mặt trời đứng bóng đến tận khi mặt trời xuống núi. Cửa lớn của đại sảnh mở toang. Ở khu tầng trệt trống trải này, ngoại trừ vài món đồ gia dụng đen nhánh bằng kim loại ra, thì không thể tìm thấy thứ gì khác. Cuối cùng, khi sắc trời dần ngả tối, một bóng người chậm rãi bước từ ngoài vào.

Lâm Thịnh và Melissa vội vàng đứng dậy, nhìn về phía cánh cửa.

Một ông già mặc áo khoác đen với mái tóc bạc trắng, chiếc mũi khoằm và đôi mắt xanh lơ đang chậm rãi cầm cây gậy gỗ bước vào trong căn phòng. Ông già đưa mắt nhìn lướt qua Melissa và Lâm Thịnh một lượt, ánh mắt thoáng gợn sóng.

"Trước tiên hãy dùng thủy tinh đo năng lực cấp cao để đo lại tư chất đã. Tôi không muốn lãng phí thời gian với những kẻ vô dụng bỏ đi."

Melissa và Lâm Thịnh bị ánh mắt của ông ta quét qua, toàn thân chợt sởn hết gai ốc. Cảm giác ấy giống như bị một lưỡi dao lạnh lẽo sắc bén lướt qua, da gà da vịt toàn thân đều đồng loạt nổi lên.

Trong lòng Lâm Thịnh cũng run rẩy, cậu biết đây chính là phản ứng theo bản năng khi đứng trước một người có thực lực cao ngút trời như vậy. Mà thực lực hiện tại của cậu mới đạt đến Tam Dực, còn thiếu một chút nữa là có thể đạt đến cấp Trấn Áp. Kẻ chỉ cần dùng một ánh mắt mà có thể khiến cậu sinh ra phản ứng cảnh giác như vậy, ít nhất cũng phải đạt trên cấp Trấn Áp Tứ Dực.

Quả nhiên không hổ là Bạch Chỉ. Trong cậu bỗng nổi lên chút hưng phấn.

Melissa ở bên cạnh kiềm chế sự kích động của mình, bước lên phía trước hỏi lớn.

"Xin hỏi ngài là giáo sư Umandila của Tâm Linh Thành Bảo phải không?"

Ông già chẳng thèm đáp lại, thậm chí cũng không thèm nhìn cô mà chỉ chậm rãi bước vào trong căn phòng, đến trước một chiếc ghế bập bênh màu vàng rồi ngả người nằm xuống ghế. Ông ta có vẻ vô cùng mệt mỏi, hai tay không ngừng day day huyệt thái dương, đôi mắt đỏ ngầu dày đặc những tia máu.

"Đưa bọn họ đi kiểm tra." Ông ta ngả người ra sau, nhỏ giọng nói.

Vụt…

Ngay trong khoảng không trước mặt Melissa và Lâm Thịnh bỗng xuất hiện hai tấm thẻ hình vuông, bên trên có khắc hoa văn bạc trắng toát. Hai người vội vàng cầm lấy tấm thẻ của mình. Họ vừa chạm vào chiếc thẻ, thì một lực hút rất mạnh bỗng phát ra từ trên đó, ngay lập tức bắt đầu dẫn dắt hai người truyền tà năng vào tấm thẻ.

Vụt…

Hai luồng sáng màu xanh nhỏ bé lần lượt tỏa ra.

Melissa có vẻ vô cùng kiêu ngạo, khuôn mặt nhỏ đầy tự tin, không ngừng rót tà năng vào tấm thẻ. Lâm Thịnh bên kia thì chỉ cầm tấm thẻ, hơi tò mò quan sát những hoa văn đang không ngừng chuyển động trên đó. Những hoa văn ấy không ngừng nhảy nhót, nhanh chóng xếp thành một con số rõ ràng.

"Em đã hoàn thành!" Melissa cao giọng nói, con số bên trên tấm thẻ trong tay cô cũng dừng lại. Trên mặt cô lộ ra một chút vẻ tự hào, tay giơ tấm thẻ lên cao.

Umandila hờ hững liếc mắt sang nhìn con số trên tấm thẻ trong tay Melissa.

"Ba mươi hai." Ông ta đọc con số bên trên tấm thẻ, mặt không chút biểu cảm.

"Năm nay em mười tám tuổi!" Melissa cao giọng nói thêm, cố gắng nhìn xem Umandila có thêm biểu cảm gì mới không.

"Còn cậu, thẻ đâu?" Umandila thậm chí còn chẳng thèm đếm xỉa đến cô, quay sang liếc nhìn Lâm Thịnh.

Melissa không cam lòng, giơ tấm thẻ lên cao hơn. Nhưng hình như ông già đã không còn chút hứng thú nào đối với cô.

Cô ta nghiến răng nhìn về phía Lâm Thịnh. Mặc dù cậu cũng là một học sinh mới rất ưu tú có cấp bậc ngang ngửa cô, nhưng cô không cho rằng đối phương có thể lợi hại hơn mình được!

Phải biết rằng, cô là người thức tỉnh tà năng rất sớm trong gia tộc, về sau lại chuyên tâm khổ luyện trong một khoảng thời gian dài, dẫn dắt sức mạnh tâm linh hóa thành một phần của tà năng. Có thể để lại trên tấm thẻ một con số trên ba mươi, cô cũng được xem như là một trong những sinh viên mới xuất sắc nhất từ trước tới nay của Bạch Chỉ. Để đạt được thành tích như vậy, cô đã tiêu tốn không dưới vài triệu tiền Mida. Lần chuẩn bị này chỉ có thể thành công, không được phép thất bại!

Cô nghiến răng, gương mặt xinh đẹp đỏ lựng. Nếu thất bại, cô quả thật không dám tưởng tượng mình sẽ tiếp tục ở ngôi trường này như thế nào, sẽ gặp phải phiền phức ra sao. Con ả kẻ thù ti tiện kia chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô!

"Mình nhất định… nhất định sẽ thành công! Nhất định sẽ thành công!!" Melissa nắm chặt tay thành nắm đấm.

Nếu người bên cạnh có thành tích kém xa thì xác suất ông già kia chọn cô chắc chắn sẽ cao hơn nhiều.

Cô ôm ấp hi vọng đó quay sang Lâm Thịnh, nhìn chằm chằm vào tấm thẻ trong tay cậu.

Trên tấm thẻ của cậu là một con số 5 rất rõ ràng. Con số phát ra ánh sáng bạc mờ mờ ấy bỗng chốc phóng to trong mắt Melissa, đồng thời cũng làm cô chợt thở phào nhẹ nhõm.

"Thật xin lỗi, tôi đang nghĩ có phải tấm thẻ đã xảy ra vấn đề gì không."

Lâm Thịnh nắm chặt tấm thẻ trong tay, trên mặt hiện rõ vẻ nghi hoặc.

"Không thể xảy ra vấn đề gì được!" Melissa vội vàng đáp lại: "Xác suất xảy ra sai sót của thủy tinh đo năng lực cấp cao thậm chí còn thấp hơn rất nhiều so với việc tính toán trên máy tính. Cho nên con số của cậu chắc chắn không sai đâu! Nếu như con số của cậu quá thấp, vậy thứ duy nhất có vấn đề chính là bản thân cậu!"

Trong mắt cô ta ánh lên đầy vẻ tự tin.

"Không sai à?"

Lâm Thịnh nhẹ nhàng buông tấm thẻ ra.

"Không phải tôi chê thành tích quá thấp, mà là tôi đang nghĩ có phải kết quả quá cao hay không…" Cậu mỉm cười ngạo nghễ. Ở vị trí nơi ngón tay cậu đang nắm, đằng sau số 5 chính là hai con số 0 nữa.

Lạch cạch.

Umandila ở trên ghế bập bênh đứng bật dậy, trong mắt hiện rõ vẻ khó tin. Cơ thể ông ta chợt nhoáng lên, thoắt cái đã tạo thành một tàn ảnh liên tục thật dài. Chỉ trong khoảnh khắc, ông ta đã đứng bên cạnh Lâm Thịnh, giơ tay chộp lấy tấm thẻ của cậu.

"Tốt! Rất tốt!" Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, vẻ mặt của ông ta biến đổi từ kinh ngạc, chấn động đến vui mừng rồi cuối cùng là kìm nén.

"Cậu tên là gì?" Ông ta khoác tay lên vai Lâm Thịnh, khuôn mặt dịu dàng thân thiết đến kẻ ngốc cũng nhìn ra được sự bất thường này.

"Thưa giáo sư, em tên Lâm Thịnh, đến từ Tây Luân." Lâm Thịnh lễ phép đáp lại.

"Rất tốt, rất tốt! Khà khà khà!" Ông già liên tục kiểm tra tấm thẻ rồi lại không ngừng quan sát sự biến đổi về tinh - khí - thần của Lâm Thịnh ở cự ly gần. Cuối cùng, ông ta bỗng lấy ra một viên đá hình bán nguyệt màu trắng, sau đó ghé đến sát người Lâm Thịnh. Viên đá chợt loé lên ánh sáng màu trắng nhẹ nhàng êm dịu, điều này càng làm cho vẻ mặt của ông ta càng phấn khích và nhiệt tình hơn.

"Không tồi, không tồi! Em là Lâm Thịnh đúng không? Tôi rất vui vì em đã chọn Tâm Linh Thành Bảo là nơi nhập môn, thức tỉnh sức mạnh tà năng của em. Em yên tâm, từ bây giờ trở đi em chính là một trong hai đệ tử duy nhất của Umandila này!"

"Cảm ơn giáo sư." Lâm Thịnh lễ phép mỉm cười đáp lại.

Đấy là cậu đã kiểm soát lượng tà năng yếu ớt vừa thức tỉnh của mình và chỉ rót vào trong tấm thẻ một phần mười lượng sức mạnh tà năng. Thật không ngờ, chỉ nhiêu đó mà có thể khiến ông già kia phản ứng mạnh mẽ như vậy.

"Đừng khách sáo quá, sau này em vẫn còn phải làm một bài kiểm tra nữa, nếu như em đạt đủ điều kiện thì trừ một số nơi riêng tư trong Tâm Linh Thành Bảo ra, những khu vực còn lại em đều được tự do ra vào!"

Nụ cười trên khuôn mặt ông già hiền hòa đến mức khiến cho Lâm Thịnh còn nghi ngờ rằng đó là giả tạo.

Bên kia, Melissa vẫn ngẩn ngơ nhìn vào tấm thẻ của Lâm Thịnh, khuôn mặt xinh đẹp giờ trắng bệch như tờ giấy. Cô không ngờ kết quả lại thành ra như vậy. Cô cho rằng mình chuẩn bị như vậy đã là đủ xuất sắc rồi… Tư chất của cô so với những người xung quanh đã là xuất chúng hơn người rồi.

"À, giờ cô có thể về." Umandila phẩy phẩy tay, nói với Melissa.

Tố chất của Melissa khá tốt, nhưng ông cũng đã gặp quá nhiều rồi. Dù tố chất có tốt hơn cô ta một chút đi nữa thì ông cũng không thèm để ý tới, huống chi là hiện giờ đang trong thời điểm quyết định.

Melissa mặt cắt không còn một giọt máu.