Triệu Hoán Mộng Yểm

Chương 289: Kiểm tra (2)



Editor: Nguyetmai

"Cảm... cảm ơn đã chỉ dạy..." Cả người Melissa đều run lên bần bật.

Trong khoảnh khắc chớp nhoáng vừa rồi, cô ta còn chưa kịp hiểu được chuyện gì đã xảy ra thì tất cả sợi tơ tà năng của cô ta đã bị cắt đứt toàn bộ.

"Chênh lệch quá xa rồi..." Có tiếng ai đó thở dài lọt vào tai cô ta.

Melissa không nhịn được, nghiêng đầu nhìn sang phía thầy. Trên mặt ông lộ rõ vẻ khen ngợi, hai tay vỗ nhẹ.

Cả Lâm Thịnh bên cạnh cũng mang vẻ mặt tươi cười giống thế, vậy nhưng trong đôi con ngươi màu vàng kia, cô ta lại chẳng thể trông thấy chút hình bóng nào của chính mình. Tất cả đều là dáng vẻ ưu tú của Margaret. Cô ta được Anna đỡ xuống trong bộ dáng thất tha thất thểu. Mãi đến khi đã an vị, cô ta vẫn chưa thể phục hồi tinh thần.

"Người tiếp theo. Còn ai muốn lên thử một chút hay không?" Giáo sư Umandila đảo mắt nhìn sang hai bên trái phải.

Kiểm tra học viên là hoạt động mà mỗi một công xưởng đều phải tổ chức. Người tà năng không phải nhân viên văn phòng, họ phải đối mặt với cuộc sống gian khổ và ác liệt hơn, bất kể lúc nào bọn họ cũng phải sẵn sàng chuẩn bị chiến đấu. Vậy nên, dù là bất cứ ai, sức chiến đấu cũng là thứ cần thiết không thể thiếu.

Không ai tiếp tục lên sàn đấu nữa. Đây chính là hiện trạng xưa nay của Tâm Linh Thành Bảo. Chỉ cần Margaret bước lên thì tiếp sau đó, hoạt động nhất định sẽ kết thúc ngay.

"Nếu không ai lên đài nữa, vậy thì..." Giáo sư Umandila nhìn sang Lâm Thịnh bên cạnh.

"Lâm Thịnh, em cùng với Margaret biểu diễn cho mọi người xem hình thức chiến đấu tà năng ở mức độ cao hơn, có được không?"

Lâm Thịnh đứng dậy, hơi cúi người.

"Vâng thưa thầy."

Cậu chậm rãi lên sàn đấu trong ánh mắt cũng chất chứa vài phần mong đợi của Margaret, khom người chào đối phương.

"Mong chị chỉ giáo."

Những ánh mắt đầy mong đợi xen lẫn cả hiếu kỳ đều hướng đến chỗ Lâm Thịnh.

Người đệ tử còn lại của Giáo sư Umandila đã sớm không cùng một đẳng cấp với bọn họ rồi, vậy nên Lâm Thịnh - cậu học trò đồng tuổi với bọn họ - đã trở thành đối tượng được học viên mang ra so sánh nhiều nhất.

Lâm Thịnh đang được hưởng rất nhiều ưu đãi từ giáo sư, còn được cho phép ở lại trong Tâm Linh Thành Bảo. Nghe nói, giáo sư còn có ý định tác hợp cho cậu cùng cháu gái mình, tiểu thư Mira.

Đây không phải càng khiến cho không ít nam sinh từng nhìn thấy Mira Ashley thêm phần tê tái cõi lòng sao.

Thiên tài tuy rất giỏi, nhưng bản thân ông ta cũng là một giáo sư! Cần phải lấy lòng Lâm Thịnh đến mức ấy luôn à? Đúng vậy, trong mắt không ít người ở đây, giáo sư Umandila chính là đang lấy lòng Lâm Thịnh.

Hiện tại, hai người mặt đối mặt, cùng nhau đứng trên sàn đấu.

Margaret là đại diện cho mức tiêu chuẩn cao nhất trong tất cả các học viên cũ.

Còn Lâm Thịnh thì là đại diện cho trình độ cao nhất của các học viên mới.

Cho dù là ai thắng ai thua, đây cũng là một cơ hội tốt để lật đổ một thiên tài kiêu ngạo!

"Có lẽ mọi người đều muốn xem xem rốt cuộc thiên tài có bản lĩnh ra sao, có đủ tư cách để ngang nhiên tiếp nhận rất nhiều ưu đãi từ phía giáo sư hay không!"

Melissa ở bên cạnh Anna không nhịn được, thấp giọng nói. Melissa cũng đã hơi tỉnh táo lại, chẳng qua cô ta không ngờ được bản thân mình lại bị đánh bại nhanh đến thế, thảm đến vậy. Cô ta vốn dĩ cho rằng, ít nhất mình và Margaret còn có thể đấu thêm mấy chiêu, sau đó nếu còn không đấu lại được sẽ bại.

Thật không nghĩ đến kết quả lại thành ra thế này...

Đối với sự kiêu ngạo nằm sâu trong nội tâm của cô ta, lần này cũng là một sự đả kích không hề nhỏ.

"Đừng lo lắng, chị Margaret đã sắp tốt nghiệp rồi. Nếu tính cả năm nay, cô ấy cũng đã nán lại Tâm Linh Thành Bảo những bốn năm, có được thực lực mạnh như vậy cũng là chuyện đương nhiên." Anna an ủi.

"Không sao đâu... Mình chỉ là..." Melissa ngẩng đầu, cẩn thận đưa mắt nhìn hai người đang trong sân đấu.

Cô ta cũng hơi mong chờ, mong chờ Margaret sẽ mạnh mẽ đánh bại Lâm Thịnh giống như cái cách đã làm với cô ta vậy.

Tuy nhiên, sâu trong thâm tâm, cô ta lại cũng thấp thoáng niềm mong mỏi Lâm Thịnh sẽ khiến Margaret đo ván. Dẫu sao Lâm Thịnh cũng là mục tiêu mà cô ta một lòng theo đuổi, cô ta cũng không muốn mục tiêu của chính bản thân lại bị người ta hạ gục một cách dễ dàng đến vậy. Lâm Thịnh càng thảm bại bao nhiêu cũng càng chứng minh bản thân cô ta vô dụng bấy nhiêu.

Trong sân đấu lúc này.

Lâm Thịnh tay không tấc sắt, không cầm theo bất cứ món vũ khí nào. Cậu chỉ đơn giản mỉm cười, nhìn Margaret ở phía đối diện.

"Xin mời chị ra chiêu trước."

Margaret thu lại nụ cười, thân kiếm hơi chếch.

Vèo!

Cô ta lắc người, bắn vọt tới trước, cả thân thể hóa thành tàn ảnh, nâng kiếm đột ngột đâm tới!

Xoẹt!!!

Bóng kiếm thẳng tắp tựa như mũi tên, trong vòng chưa đến một phần mười giây đã vượt qua khoảng cách bảy tám mét, xuất hiện ngay trước ngực Lâm Thịnh.

Một kiếm này rõ ràng không phải loại mà người bình thường có thể tung ra được.

Margaret dựa vào tà năng kích thích chính mình, bộc phát tốc độ và sức mạnh ghê gớm. Hơn nữa, loại tà năng này nếu sử dụng ít và chuẩn xác, còn có thể kéo dài hơn sức chịu đựng của cô ta, cũng có thể giảm bớt tổn thương do tà năng đối với cơ thể.

Đáng tiếc, một kiếm này sắp chạm được vào phía ngoài quần áo của Lâm Thịnh thì một viên thủy tinh hình thoi màu xanh lá cây bỗng hiện lên một cách vô cùng chuẩn xác, ngăn cản mũi kiếm lại.

Keng!

Cây kiếm chữ thập bỗng nhiên cong lại khoảng chín mươi độ. Margaret vốn không có ý định dùng một kiếm để kết liễu trận đấu. Ánh sáng xanh lá chợt lóe lên nơi khuỷu tay của cô ta, kiếm chữ thập trong nháy mắt đã biến thành hư ảo.

"Thập Tự Tinh Thiểm!"

Một đường sáng bạc hình chữ thập đột nhiên rực sáng trước người Lâm Thịnh, áp đảo cậu lui ra sau theo một đường thẳng. Chiêu này mới là chiêu tuyệt sát liền kề mà Margaret thường sử dụng.

Trong số những đối thủ trước đây, cũng có không ít kẻ có thể đỡ lấy chiêu đâm bất ngờ đầu tiên của cô ta, nhưng chiêu Thập Tự Tinh Thiểm kế tiếp lại là chiêu chí mạng không ai có thể kịp phản xạ.

Không phải là không có ai dự đoán trước được, mà là uy lực của một chiêu này quá lớn. Trong lần đâm bất ngờ thứ hai, phần lực bộc phát đột nhiên tăng lên gần gấp ba lần. Phạm vi công kích còn lớn hơn trước đó quá nhiều. Cho dù là đối tượng có tà năng trên cô ta, cũng không ít người chịu thua vì không kịp ứng phó với một chiêu này.

Đáng tiếc, lần này, cô ta nhất định phải nếm trải một lần thất vọng.

Ánh kiếm chữ thập lóe lên ở nơi chỉ còn cách cơ thể Lâm Thịnh mấy centimet, rồi lơ lửng giữa không trung, không thể tiến thêm chút nào nữa. Những tinh thể hình thoi màu xanh lá cây mọc lên thành một mảng rậm rạp, chằng chịt, cũng tạo ra một hình chữ thập y đúc, ngăn trở hoàn toàn tất cả ánh kiếm. Lâm Thịnh vẫn đứng im tại chỗ, chỉ có ánh mắt xuyên qua ánh kiếm cùng tinh thể, hướng thẳng đến chỗ Margaret.

"Mời cứ tiếp tục."

Ánh mắt của Margaret dại ra. Bước chân cô ta dịch chuyển, cả người biến mất rồi lập tức xuất hiện bên cạnh Lâm Thịnh.

"Tinh Vân."

Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt!!!

Vô số ảo ảnh bóng kiếm đồng thời xuất hiện vây quanh cơ thể Lâm Thịnh.

Keng keng keng keng!!!

Trong nháy mắt, cả chục tiếng va chạm phát ra. Tất cả ảo ảnh bóng kiếm đều bị tinh thể hình thoi màu xanh lá cây ngăn cản vô cùng chuẩn xác, không sót lại cái nào.

"Tuệ Tinh Kiếm!"

Margaret lại lướt nhẹ, nhanh chóng chuyển động vây xung quanh Lâm Thịnh. Kiếm chữ thập trên tay cô ta hội tụ rất nhiều ánh sáng xanh lục, đột nhiên nổ tung, sáng chói như phần đuôi của một ngôi sao chổi, mạnh mẽ húc thẳng vào sau lưng Lâm Thịnh.

Đoàng!

Một lần nữa, mũi kiếm lại bị một viên tinh thể màu xanh lá cây ngăn cản.

Margaret hẵng còn muốn tiếp tục tấn công, đột nhiên khóe mắt lại trông thấy Lâm Thịnh đang chậm rãi giơ tay lên. Một cảm giác uy hiếp vô cùng nguy hiểm đột ngột xộc thẳng lên não. Một tiếng còi báo động hú lên từng tràng dài trong lòng cô ta. Cơ thể cô ta hóa thành hư ảnh, nhanh chóng nhảy lùi ra sau hơn mười mét rồi mới đứng lại.

"Cảm ơn chị đã thủ hạ lưu tình."

Lâm Thịnh mỉm cười, lên tiếng nói.

Hai người ra tay quá nhanh, những tinh thể màu xanh lá cây mà Lâm Tịnh sử dụng rốt cuộc có thể hoàn toàn ngăn cản kiếm quang hay chưa, cũng chỉ có hai người biết rõ nhất. Bởi vì những tinh thể kia quả thực rất nhỏ, độ lớn của mỗi một viên thậm chí cũng chỉ tương đương với móng tay.

"Nếu chị còn tiếp tục tấn công, tôi cũng sợ rằng bản thân vì không kịp khống chế tà năng mà sẽ bị thương nặng, trận này coi như chị giành phần thắng." Lâm Thịnh nhìn sang giáo sư Umandila ở một bên.

Đương nhiên là giáo sư Umandila không giống các học viên khác, không rõ hai người thắng bại ra sao. Có điều, dù ông biết rõ Lâm Thịnh cao hơn một bậc nhưng lại không biết bậc ấy dài rộng nhường nào.

"Vậy cứ cho là hòa đi thôi."

Ông gật đầu.