Triệu Hoán Thần Binh

Chương 269: Không ra sức vẫn có vật cưỡi



Vu Nhai cũng không biết Hô Duyên Không Đài tìm được một giúp đỡ cường lực, càng không biết Lý Thân Phách ở trong đội kỵ sĩ Huyền Điện dự bị.

Người của tổ 16 rất nhanh đã xông lên sơn đạo thứ ba. Ở đây cũng không giống như sơn đạo thứ hai, ở sơn đạo thứ ba có các loại ngăn cản. Nhưng cho dù có cũng vô ích. Mọi người căn bản không mặc vào huyền khí giáp. Chỉ có điều sơn đạo thứ ba này hình như hơi dài.

Vu Nhai cũng không quan tâm tới mấy thứ này. Hắn danh nghĩa là tổ trưởng chỉ cần đi theo đội ngũ đi tới là được. Hắn dẫn theo Vu Tiểu Dạ, hai người đi ở phía sau, thỉnh thoảng lại trò chuyện vài câu, quang minh chính đại trêu đùa một chút, thật sự rất hoà thuận vui vẻ.

Hạng Phi không phải là người chỉ nói chứ không tuân thủ cam kết. Vu Tiểu Dạ quả nhiên đã tiến vào Linh Binh Sư. Tuy rằng nằng mới chỉ đạt tới Linh Binh Sư nhất đoạn, nhưng ở thời điểm binh sư, tướng khí đã đuổi kịp Vu Nhai. Hạng Phi còn chỉ điểm cho Vu Tiểu Dạ phải làm thế nào để huyền khí sinh linh. Nếu không phải như vậy, trong hai tháng nàng muốn đạt được Linh Binh Sư, là chuyện không thể dễ dàng như vậy được.

Đương nhiên, Hạng Phi không chỉ điểm, Vu Nhai cũng sẽ chỉ điểm. Chỉ có điều dù sao sự chỉ điểm của Vu Nhai cũng không có hệ thống.

- A ô...

Sơn đạo thứ ba còn chưa hết, có thể căn bản cũng sẽ không hết, đúng vào lúc này, phía trước đột nhiên truyền đến tiếng ma thú hú dài. Đó là tiếng sói. Trong tiếng hú của nó mang theo ma khí mãnh liệt!

- Dừng lại, Hạng giáo quan nói chúng ta sẽ gặp phải nguy hiểm, thậm chí nguy hiểm đến tính mạng, lẽ nào chính là cái này?

Trần Nhất Diễn nhanh chóng bảo mọi người dừng lại. Lúc này ngược lại đội ngũ không hề có sự phân chia. Không cần hắn phân phó, mọi người theo bản năng đều dừng lại. Sau đó lại thấy Trần Nhất Diễn cẩn thận nói:

- Ai đi trước thử kiểm tra một chút đi. La Hải, ngươi đi đi, cẩn thận một chút?

- Được!

Nam sinh vừa được gọi là La Hải không hề khiếp sợ liền xông ra ngoài, thể hiện sự linh hoạt của hắn. Nếu như người này ra ngoài, như vậy hai đoàn đội khác tất nhiên không cần đi nữa. Vu Nhai, hắn đang cùng bạn học Tiểu Dạ thưởng thức phong cảnh xung quanh. Khắp nơi đều là một màu xanh, có vài đóa hoa điểm nhẹ. Mấy con bướm đang bay lượn...

- Trần lão đại, không xong rồi. Phía trước có gần một trăm con Bạch Nhung Thanh Cương Lang!

La Hải rất nhanh đã trở về, cũng không khiến cho đám ma thú phía trước chú ý. Chỉ có điều sắc mặt của hắn không phải quá dễ coi.

- Gấp cái gì, Bạch Nhung Thanh Cương Lang cũng chỉ là ma thú tam giai mà thôi. Có gì khiến ngươi phải kinh hãi tới mức kêu lên như vậy?

Trần Nhất Diễn thể hiện sự bình tĩnh của hắn. Chợt hắn liếc mắt nhìn về phía mọi người, hỏi:

- Lúc trước Hạng giáo quan đã từng nói qua. Chúng ta chỉ cần đến tiểu thành Thanh Man, xem như đã hoàn thành nhiệm vụ, không nhất định phải lãng phí thời gian ở chỗ này. Ta quyết định đi vòng qua. Các ngươi thấy thế nào?

- Thật buồn cười. Đi vòng qua sao? Chúng ta chính là những người tới đây để tích lũy kinh nghiệm. Nói không chừng đây là nhiệm vụ trong lần hành động này. Không làm được sao có thể vào được thành. Hạng giáo quan nói là chúng ta mau chóng đến tiểu thành Thanh Man, nhưng trong đó không chừng có khảo nghiệm nào khác thì sao?

đội trưởng một đoàn đội khác nói. Người này đã từng là đệ nhất cường giả của học viện Bắc Đấu, tên là Chu Đình Lập. Chỉ có điều hai tháng qua, hắn lại bị Trần Nhất Diễn vốn đứng thứ ba đuổi kịp. Hắn đối với Trần Nhất Diễn bất mãn tới cực điểm, thậm chí vượt qua cả Vu Nhai.

- Hừ, vậy ngươi nói nên làm gì bây giờ?

- Tất nhiên là xông qua. Đó chí là ma thú tam giai mà thôi. Lẽ nào chúng ta còn không đối phó được sa?

- Như vậy chỉ sợ sẽ có thương vong. Đến lúc đó ngươi chịu trách nhiệm sao?

Trần Nhất Diễn cười nhạt nói.

- Nghiêm học tỷ, không biết tỷ nói như thế nào?

Chu Đình Lập lười nói lời vô nghĩa với người này. Trong lòng hắn cũng sợ gặp phải thương vong, nhưng không có định định khiến Trần Nhất Diễn thỏa mãn. Hắn quay lại nhìn Nghiêm Sương hỏi.

- Theo ta nói, tất nhiên là xông qua. Còn thương vong sao? Chúng ta sẽ phải ra chiến trường. Trên chiến trường nếu như không có giác ngộ sẽ bị thương vong sợ rằng sẽ còn chết nhanh hơn. Ta chỉ đưa ra kiến nghị. Ta cũng không phải là tổ trưởng!

Nghiêm Sương thờ ơ nói.

Tổ trưởng sao?

Lúc này mọi người mới ý thức được hiện tại có một thứ tổ trưởng như vậy. Không biết là vô tình hay là cố ý, mọi người đều nhìn sang Vu Nhai.

- Vu tổ trưởng, không biết ngươi nói như thế nào?

Trong lòng Trần Nhất Diễn thoáng động nói.

Hai mắt Chu Đình Lập sáng ngời, cũng nói:

- Vu tổ trưởng, ngươi đã là tổ trưởng, vậy ngươi quyết định xem chúng ta nên làm gì bây giờ!

Dù sao bọn họ cũng là thành viên của tổ 16. Bất kỳ ai cũng không dám một mình hành động, lại càng không dám phân chia loạn. Mà bây giờ dưới tình trạng không ai phục ai để Vu Nhai trên danh nghĩa là tổ trưởng tới quyết định là hay nhất. Đến lúc đó nếu xảy ra chuyện gì, cũng không cần bọn họ đứng ra chịu trách nhiệm.

- Tất nhiên là xông qua!

Vu Nhai nói ra chủ ý khiến sắc mặt Trần Nhất Diễn thực sự không dễ nhìn. Ngay lập tức lại nghe hắn nói:

- Đối với mục tiêu lần hành động này là cái gì ta không biết. Thậm chí ta không biết tiểu thành kia là gì. Nhưng ta lại biết, nhiệm vụ chắc chắn sẽ không đơn giản như vậy. Sợ rằng đến lúc đó, chúng ta sẽ phải chống lại tổ khác, thậm chí là kỵ sĩ Huyền Điện cũng không phải là chuyện không thể. Cho nên, ta cảm thấy bắt đám Bạch Nhung Thanh Cương Lang này làm vật cưỡi là tốt nhất. Nói không chừng tốc độ của chúng ta sẽ nhanh hơn.

Mọi người há hốc miệng, mắt biến thành ánh sao!

Đúng vậy, cưới sói tam giai. Ngoài đó còn có trên trăm con, hình như không có gì tốt hơn như vậy.

Trần Nhất Diễn và Chu Đình Lập liếc mắt nhìn nhau. Sau đó, bọn họ không để ý tới tổ trưởng Vu Nhai vừa đưa ra ý kiến, rất nhanh liền xông ra ngoài.

Bầy sói, bất kể là loại sói nào đều có con sói đầu đàn. Nếu như có thể bắt con sói đầu đàn, cũng là nghĩa là người đó rất có thể sẽ trở thành tổ trưởng thật sự. Trần Nhất Diễn và Chu Đình Lập đều không phải là người ngu. Bọn họ lập tức nghĩ đến mấu chốt của vấn đề.

- Biểu ca, hai tên bạch nhãn lang kia...

- Mặc kệ bọn họ. Cứ để cho bọn họ đi tranh đi. Thật ra, lệnh bài tổ trưởng nằm ở trên tay ta. Nếu có lập công cũng tính cho ta.

Vu Nhai không quan tâm. Thời điểm hắn nói ra đề nghị này, đã biết sẽ có kết quả như vậy. Hắn căn bản không quan tâm. Ma thú tam giai làm vật cưỡi sao? Vu Nhai thật sự nhìn thấy cũng chướng mắt. Lẽ nào trong lần hành động này cũng chỉ có ma thú tam giai thôi sao?

- Đi thôi, chúng ta cũng đi!

Nghiêm Sương liếc mắt nhìn Vu Nhai sau đó dẫn theo đội ngũ của nàng rời đi.

- Biểu ca. Chúng ta cũng đi sao?

- Chúng ta đi qua làm gì! Chờ bọn họ đánh xong tất nhiên sẽ có phần của chúng ta. Không cần xuất lực vẫn có thể có vật cưỡi, như vậy mới thích chứ!