Triệu Hoán Thần Binh

Chương 278: Chuyện Tiểu Mỹ thích làm



Không bình luận nhiều, Vu Nhai lại hỏi về chuyện gặp phải trên đường đi. May là đội ngũ này có Dạ Tình là loại người thông minh lại cẩn thận. Bọn họ cũng nghĩ đến vấn đề vật cưỡi. Cho nên gần như toàn bộ đội ngũ đều có vật cưỡi. Chỉ có điều không đồng đều. Trên đường đi, bọn họ cũng tổn thất một số người, nhưng thật ra không có ai chết, nhờ có các giáo quan để ý. Đương nhiên cũng có người bị đá ra khỏi Thánh Hội.

- A, đúng rồi, trên người các ngươi có mang tiền không?

Vu Nhai đột nhiên ý thức được một vấn đề, vội hỏi.

Mọi người hóa đá tại chỗ. Đặc biệt là đám học sinh trong đội ngũ của Vu Nhai. Người một nhà thì cũng thôi không nói làm gì, nhưng bây giờ là người của tổ khác, hắn còn muốn vay tiền sao? Mọi người rất muốn hỏi một chút xem đám người Vũ Qua, tổ các ngươi có còn nhận người không?

Chúng ta muốn chuyển sang.

Mọi người cùng Vu Nhai rất thân thuộc, tất nhiên có tiền sẽ bỏ tiền ra. Cho dù là Vũ Qua cũng bị Vu Nhai bóc lột một kim tệ.

Cuối cùng, Vu Nhai thấy không ai có thể bóc lột được mới, mới kết thúc.

Mọi người lại xuất hiện một ý nghĩ. Gia hỏa Vu Nhai này chẳng những là một quỷ lợi thế, còn là một người điên cuồng tàng trữ thu thập. Thứ gì hắn cũng mua. Điều khiến cho người ta không hiểu chính là, thích mua toàn bộ đồ trong cửa hàng của người ta. Lẽ nào hắn còn muốn buôn bán?

Đám người Vũ Qua cũng bị xem thành công cụ vận chuyển. Tất cả mọi thứ mua được đều được ném trở về khách điếm.

Chỉ có điều sau khi quay về đến khách sạn, mọi người lại phát hiện ra một vấn đề. Vu Nhai lại cho người ta một ấn tượng, hắn không ngờ giả vờ làm một kẻ quần là áo lụa, trực tiếp vung tay lên, đuổi tất cả người bên trong khách sạn ra ngoài, trực tiếp thực hiện cái gọi là bao toàn bộ khách sạn lớn nhất trong thành.

Trời ạ, ngươi không phải không có tiền sao? Đến lúc đó xem ngươi làm thế nào trả được tiền thuê?

Mọi người thật sự không nói được gì.

Đám người tổ của Vũ Qua và Dạ Tình thật ra lại không để ý tới. Dù sao bọn họ cũng không cần bỏ tiền. Trong tổ của bọn họ có không ít người quen. Ví dụ như Tần Song và Đoạn Giáp từng thua Vu Nhai. Còn lại hầu hết là người của Tham Lang Doanh và Phá Quân Doanh. Hai doanh này đều rất đoàn kết. Bởi vì có nhân vật cường thế là hai vị Vũ Qua và Dạ Tình ở đây, có thể nói tổ này vô cùng cường đại. So với tổ học viện, bọn họ mạnh hơn rất nhiều.

- Tiểu Mỹ, đi với ca ca ra ngoài chơi có được không?

Vu Nhai thu xếp xong xuôi tất cả, nhìn hai tiểu nha đầu Tiểu Mỹ và Tiểu Dạ đang líu ríu nói chuyện không ngừng, trong miệng còn không ngừng cắn hạt dưa, đáng yêu đến cực điểm. Vu Nhai đột nhiên đi tới, nói ra những lời này.

- Họ Vu thối kia, ngươi muốn làm gì?

Dạ Tình lập tức phát hiện ra hành động bất chính của Vu Nhai, vội vàng lôi kéo Nghiêm Sương qua. Hiện tại sứ giả bảo vệ mỹ nữ đã phát triển thành hai người. Vu Nhai muốn khi dễ Tiểu Mỹ cũng phải cân nhắc một chút.

- A, ta chỉ dẫn theo Tiểu Mỹ đi làm chuyện nàng thích làm thôi!

- Chuyện thích làm là chuyện gì?

Bạn học Tiểu Mỹ vừa cắn hạt dưa, hai mắt to tròn vừa lóe sáng nói,

Chuyện thích làm, hình như trước đây từng nghe tiểu tử này nói làm chuyện ân ái gì đó. Khẳng định không phải là chuyện tốt lành gì. Dạ Tình giống như gà mái bảo vệ gà con che chở cho Tiểu Mỹ, ánh mắt đặc biệt cảnh giác.

- Cướp đoạt!

Vu Nhai cười hắc hắc nói.

- Cướp đoạt sao?

Hai mắt Tiểu Mỹ sáng ngời. Đối với chuyện cướp của Lý Thân Phách lần trước nàng làm còn chưa đã ngứa. Nhưng sau đó lại không có cơ hội. Dạ Tình tỷ và Nghiêm Sương tỷ cũng không tiện mở miệng. Tên lường gạt này lại đi vào trong dãy núi sương mù. Nàng chỉ có thể buồn bực giấu ở trong lòng.

Hiện tại tên lường gạt nói ra, máu bạo lực trong người Tiểu Mỹ lập tức rục rịch.

- Vu Nhai, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?

Nghiêm Sương vẫn không nhịn được hỏi. Nàng cảm giác từ sau khi vào trong thành, hành động của Vu Nhai rất cổ quái. Hết mua đồ tới bán đồ, bây giờ còn muốn đi cướp đoạt. Nhìn hắn thế nào cũng không phải là đột nhiên phát điên.

- Ta cũng chỉ suy đoán thôi. Bây giờ còn chưa thực sự xác định. Hiện tại ta chỉ thiếu tiền, mà đồ cần phải mua lại quá nhiều. Vừa lúc một số người trong tổ chúng ta còn chưa có trở lại, nên qua cướp của bọn họ.

Vu Nhai nói.

Mọi người hai mặt nhìn nhau. Đây là lý do gì vậy?

- Thế nào? Tiểu Mỹ, có muốn cùng đi hay không?

Vu Nhai hỏi.

- Có chứ, có chứ! Chỉ có điều những người khác trong tổ các ngươi có phải là người xấu hay không?

Tiểu Mỹ rất hưng phấn, không để ý tới Dạ Tình đang trợn mắt, nói.

- Ngươi nói người vứt bỏ chiến hữu có đúng là người xấu hay không?

Tiểu Mỹ gật đầu rất nhanh. Người vứt bỏ chiến hữu khẳng định không phải là người tốt.

Nhóm người Dạ Tình cảm thấy bất đắc dĩ. Tiểu Mỹ cũng muốn cùng hắn ra ngoài cướp, vậy các nàng hình như không có lý do gì ở lại chỗ này. Vu Nhai có vô số thủ đoạn bọn họ đều đã từng nhìn thấy. Bọn họ cảm giác đây không giống như hành vi đòi tiền thuần túy.

Mà đối với Vu Nhai, người không biết thật ra sẽ rất xem thường. Đặc biệt là Đoạn Giáp người đã từng tự tin vô cùng. Nếu như không phải ba tháng trước Vu Nhai gần như đã quét ngang cao thủ của toàn tiểu đoàn Tinh Binh, hắn cũng muốn khiêu chiến với Vu Nhai.

Cuối cùng chuyện đã được quyết định như vậy. Răng Lớn và đám người Tần Song ở lại đây trấn thủ. Đám sáu đại cao thủ Vu Nhai, Tiểu Mỹ, Dạ Tình, Úy Trì Thiên Kinh, Vũ Qua và Nghiêm Sương toàn bộ đều xuất phát, hợp thành một đội cướp bóc siêu cấp cường đại. Đột nhiên, Vu Nhai dừng lại nói:

- Đúng rồi, nếu như xảy ra chuyện gì, các ngươi lập tức sử dụng Địa Yểm Thú, ẩn nấp ở phía sau khách sạn này.

- Vu tổ trưởng, đây không phải là một tiểu thành tiếp tế sao? Có cần phải cẩn thận như thế không? Còn nữa, các ngươi chém giết cướp đoạt gì đó, như vậy còn ra thể thống gì nữa. Để đến lúc đó chúng ta đều bị loại khỏi Thánh Hội, người nào chịu trách nhiệm?

Đoạn Giáp cuối cùng không nhịn được cả giận nói.

- Đoàn huynh, ta lại tán thành cách làm của Vu Nhai. Các ngươi chưa phát giác ra tiểu thành này rất kỳ quái sao?

Người nói chính là Tần Song.

- Có gì kỳ quái chứ? Không phải chỉ là một điểm tiếp tế thôi sao?

- Không. Sợ rằng không chỉ là một điểm tiếp tế đâu. Ta chưa điều tra, cũng nói không ra được lý do, nhưng trực giác nói cho ta biết, nơi này rất cổ quái.

Tần Song khẽ nhíu mày nói:

- Sợ rằng. Vu tổ trưởng đã nhìn ra được vấn đề?

Vu Nhai thở dài. Hắn vốn không muốn nói ra. Dù sao nhiều người nhiều miệng. Chỉ có điều nếu đã có người hỏi, nếu trong lòng mọi người đều có chút nghi vấn vậy hắn sẽ nói một chút:

- Ta chỉ cảm thấy người nơi này cũng không giống như người làm ăn.

- Lẽ nào...

- Địa hình của tiểu thành này giống như một chiến trường đã được bố trí xong!

Vu Nhai lạnh lùng nói, sau đó không nói gì thêm nữa. Hắn dẫn theo mấy người trầm tư chạy ra khỏi khách sạn. Trong lòng mọi người vẫn có rất nhiều nghi vấn