Triệu Hoán Thần Binh

Chương 281: Đều là của ta



Một vài nữ sinh còn run rẩy. Khi mới mở màn, gia hỏa này không phải đã nói nam giết, nữ lưu lại sao? Hắn muốn làm gì?

- Vị bằng hữu này, ta xem tới đây thì dừng đi. Đồ của Chu huynh ngươi cứ đem đi. Nếu như vẫn còn cần thứ gì, chúng ta có thể gom lại. Ngươi thấy thế nào?

Bên kia, vị tổ trưởng cuối cùng đã nói chuyện. Đó là một người nhìn dường như rất trầm ổn.

- Các ngươi trước hết chờ ở một bên. Sau khi ta cướp của bọn họ xong, sẽ trở lại cướp của các ngươi.

Vu Nhai khoát tay áo nói.

- Bằng hữu, đừng tưởng rằng ngươi là vong linh, là có thể muốn làm gì thì làm. Tổ chúng ta không giống như tổ 16 bọn họ. Chúng ta cùng tiến lên cũng đủ để giết chết ngươi. Ngươi không nên quá đáng. Chúng ta có thể hứa, không nói chuyện của ngươi ra ngoài!

Đúng lúc này, một người trong tổ đó đi ra, không chờ tổ trưởng bọn họ nói đã quát lên, lại có chút ý tứ muốn thử dò xét.

- Vong linh sao?

Miệng Vu Nhai há hốc. Hắn rốt cuộc đã biết tại sao những người này lại lộ vẻ sợ hãi như vậy. Hắn còn tưởng tướng khí của mình đã tu luyện tới cảnh giới phát ra không có tiếng động chứ.

Hắn cười khổ một cái. Không biết bạn học Tiểu Mỹ ẩn nấp ở đâu đó, có thể cười hắn tới mức rung ngực hay không. Hắn nói:

- Ta có nói ta là vong linh đâu. Ta nói, những con Ma Trùng đó đã bị chúng ta giết chết. Hiện tại ta tới chính là để cướp bóc, cướp đồ, cướp người. Những người khác hiện đang ở trong tiểu thành Thanh Man. Các ngươi đưa đồ cho ta, sau đó cùng ta trở về thành.

- Ngươi không phải là vong linh sao?

Nữ sinh có huyền khí mạnh tới mức nào đi nữa vẫn là nữ tính. Nàng mở to hai mắt nhìn nói.

- Dĩ nhiên không phải. Nàng nhìn ta ngọc thụ lâm phong thế này, có điểm nào giống với người bị vong linh bám vào chứ?

Vu Nhai buồn bực nói.

Đúng lúc này, xung quanh truyền đến những tiếng xào xạc, thiếu chút khiến mọi người bị hù chết. Từng bóng đen lén lén lút lút vọt ra, quay lại nói với tổ trưởng kia:

- Tiết tổ trưởng, không phát hiện ra có gì khả nghi!

Trong mắt Tiết tổ trưởng lóe lên tinh quang. Làm tổ trưởng, làm một trong những tinh anh trẻ tuổi của Bắc Đấu Thành. Hắn không có khả năng quá yếu. Hắn nhìn chằm chằm vào Vu Nhai nói:

- Xem ra ngươi cũng không nói dối. Chỉ có điều ta cảm thấy rất hiếu kỳ. Vu tổ trưởng dựa vào cái gì tới cướp tổ 14 ta?

- Đương nhiên dựa vào Huyền Binh trong tay!

- Một người muốn đấu với một tổ chúng ta sao?

Tiết tổ trưởng lại nói.

- Không sai.

- Được, rất quyết đoán. Xem ra tổ học sinh Bắc Đấu các ngươi quả nhiên đều là đám ngu ngốc. Nhưng chí ít ngươi quyết đoán như vậy, thực lực của ngươi hẳn cũng mạnh hơn bọn họ rất nhiều. Nhưng như vậy chưa đủ. Ngươi quá mức tự phụ!

Tiết tổ trưởng lạnh nhạt nói:

- Trước khi biết rõ ràng Thánh Hội cụ thể bố trí thế nào, ta không muốn giao đấu với tổ các ngươi. Bọn họ là tổ viên của ngươi, đưa bọn họ về đi.

- Ta đã từng nói, ta tới để cướp bóc.

- Vu tổ trưởng, đừng thấy người ta cho mặt mũi, còn không biết xấu hổ!

Tiết tổ trưởng mất kiên nhẫn nói.

- Tiết tổ trưởng, nếu Vu tổ trưởng có hứng thú như thế, để ta và hắn vui đùa một chút đi!

Phía sau một nữ tử đi tới nói.

- Được thôi!

Tiết tổ trưởng nhẹ nhàng gật đầu. Đối với nữ nhân này, hắn rất có lòng tin.

- Hắc hắc, Vu tổ trưởng, ngươi đã tới để cướp bóc, như vậy có phải chúng ta cũng có thể cướp ngược lại hay không?

Nữ nhân kia trầm ổn đi lên, vặn xương cốt, phát ra những tiếng răng rắc răng rắc. Xem bộ dáng, rõ ràng là nữ nhân hiếu chiến.

- Yêu cầu hợp lý. Ta thua, ngay cả người và đồ đều cho nàng.

Vu Nhai cười hắc hắc nói.

Nữ nhân sửng sốt, ám muội nói một câu:

- Ta thắng, nhất định sẽ ném ngươi vào trong đàn dâm viên để cho bọn chúng hưởng thụ.

- Nếu như là ta, ta khẳng định không đành lòng ném nàng vào một đám nam nhân đâu, chứ đừng nói tới dâm viên.

Vu Nhai theo bản năng nói. Trong lúc bất chợt, hắn ra tay. Bản thân nữ nhân này tuyệt đối đã từng trải qua trăm trận chiến. Nàng tuy rằng thầm mắng Vu Nhai vô sỉ, nhưng cũng không bởi vì vậy mà dừng động tác lại. Vu Nhai không cần nhìn. Từ khí tức của nàng, hắn có thể đoán được phương hướng nàng ra tay. Thực lực của nàng, rất mạnh, Hoàng Binh Sư nhất đoạn.

Điều này cũng không có gì kỳ quái. Huyền Thần Điện chỉ cần những cường giả trẻ dưới 30 tuổi. Tiết tổ trưởng và nữ nhân này hẳn đều gần 30 tuổi.

Ầm!

Một tiếng va chạm nặng nề vang lên. Vu Nhai vẫn sừng sững không động. Nữ nhân kia lại lui về phía sau mấy bước, trên mặt hiện lộ ra vẻ khiếp sợ. Chợt nàng lại đánh tới. Đúng lúc này, nàng đột nhiên phát hiện ra người trước mặt hình như đã biến thành… biến thành một con mãnh thú tuyệt thế.

- Nổ!

Vu Nhai khẽ quát một tiếng. Tướng khí khủng bố khiến nữ nhân kia phải khiếp sợ. Tướng khí này mạnh hơn nhiều so với khi Vu Nhai bạo phát ra hai tháng trước. Ngược lại không phải nói hai tháng qua tướng khí của hắn đã tiến bộ thần tốc, mà là do sát khí không còn hỗn loạn như lần trước.

Thân thể hắn trượt một cái, đánh ra một quyền vô cùng bình thản!

- Oa...

Nữ nhân kia lại bay ngược. Huyền Binh bản mạng trên tay thiếu chút nữa không cầm chắc, liên tục chấn động.

Đúng vậy, một quyền vừa rồi Vu Nhai không phải đánh vào trên người nữ nhân kia, mà trực tiếp đánh vào phía trên Huyền Binh bản mạng của nàng. Huyền Binh bản mạng không chịu lực, lại trực tiếp va chạm vào ngực nàng, đồng thời cũng đánh tan huyền khí trên người nàng. Nếu như không phải nàng đủ mạnh mẽ, huyền khí của nàng hỗn loạn đủ khiến cho nàng thổ huyết.

- Quá mạnh!

Tiết tổ trưởng khiếp sợ nói.

- Trở lại!

Nữ nhân kia cũng không phục, lại cầm đao đánh tới. Lần này nàng có đề phòng, không cho tướng khí của Vu Nhai xâm nhập. Vu Nhai lại ngoài dự đoán không sử dụng tướng khí nữa, trực tiếp trượt ra ngoài. Một thanh kiếm màu lam đậm xuất hiện trong tay hắn. Phong Doanh Kiếm Pháp lập tức phát ra.

Vừa nãy Vu Nhai còn giống như mãnh thú tuyệt thế, hiện tại lại biến thành một trận gió mát. Đây gần như là hai loại khí thế tương phải. Nữ nhân kia thiếu chút nữa thì bị choáng váng.

- Keng...

- Diễm tỷ!

Sau vài tiếng kim loại va chạm vang lên, nữ nhân kia trực tiếp không nhúc nhích được nữa. Bởi vì kiếm đã đè ở trên ngực nàng. Mọi người kinh ngạc kêu lên. Rất nhanh bọn họ đã vây quanh.

Thật may, kiếm của Vu Nhai không đâm vào, mà cứ để như vậy. Hắn nhắm mắt lại, hình như đang trầm tư suy nghĩ điều gì. Một hồi lâu sau hắn mới mở mắt ra, thu hồi kiếm, nói:

- Toàn thân nàng từ trên xuống dưới, đều là của ta.

- Ta...

Nữ nhân kia chợt ngẩn người một lát. Trong lúc nhất thời, nàng không biết nói cái gì cho phải. Nàng cảm giác được tổ trưởng tổ 16 này rõ ràng thực lực mới chỉ là Linh Binh Sư, lấy Hoàng Binh Sư nhất đoạn của nàng đủ để dễ dàng tiêu diệt hắn. Nhưng nàng lại không ngờ được, trái lại mình lại bị hắn dễ dàng tiêu diệt như vậy. Điều khiến cho nàng không hiểu nổi chính là, người trước mắt này thực lực vẫn là Linh Binh Sư. Ngươi nói hắn có thể che giấu thực lực sao?