Triệu Hoán Thần Binh

Chương 599: Sợi dây chuyền của Tiểu Mỹ



Mặt nạ che khuất biểu tình của Vu Nhai, hắn lạnh lùng bảo vệ Dạ Tình, Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ.

Trong thế cục bế tắc, Tiểu Mỹ chợt hét lên:

- Ủa? Sao sợi dây chuyền của ta . . .

Giọng trong trẻo chất chứa ngạc nhiên.

sợi dây chuyền? Nó là tín vật Tiểu Mỹ 'cầu hôn' Vu Nhai, Thôn Thiên kiếm linh còn bảo sợi dây chuyền khác với bình thường nhưng chỉ thích hợp nữ tính!

Vu Nhai ngoái đầu liếc nhìn, lòng thầm kêu lên:

- Thôn Thiên kiếm linh, chuyện gì đây?

Sợi dây chuyền trước ngực Tiểu Mỹ bỗng bay lên phát ra ánh sáng trắng sắc bén làm người ta mù lòa. Kỳ lạ là sợi dây chuyền đang hấp thu mảnh nhỏ ma pháp kính tượng bị Vu Nhai đấm nát.

Không chỉ Vu Nhai thấy khó tin, người xung quanh bao gồm quang minh thánh nữ dều bất ngờ, không hiểu ra sao. Chẳng lẽ đây là bảo bối của Quang Minh thần?

Đám người Độc Cô Cửu Tà, Lý Thân Bá, Lữ Nham, Lữ Băng ở bên ngoài chỉ thấy ánh sáng trắng chói mắt, không biết chuyện gì xảy ra.

Trong lúc tất cả khó hiểu, sợi dây chuyền phát ra ánh sáng trắng một lúc sau màn sáng từ dây chuyền lan tràn ra, bao phủ mọi người. Không gian phong tỏa bị đánh vỡ, bóng tối buông xuống. Vu Nhai nhìn thấy thế giới vừa xa lạ vừa quen thuộc, chiến trường cổ, trước mắt Vu Nhai lại xuất hiện ảo cảnh chiến trường cổ.

Giật mình qua đi Vu Nhai nhanh chóng tỉnh táo lại, đây không phải lần đầu hắn vào chiến trường cổ. Vu Nhai biết nếu chìm trong ảo cảnh sẽ chết không có chỗ chôn, lúc trước Cổ Đế Long Linh định dùng cách anỳ giết hắn.

Vu Nhai khép mắt sau đó mở ra, không thấy ảo giác nào công kích. Vu Nhai nhìn hướng chiến trường cổ, không biết có được thấy nhất kiếm kinh thiên không?

- A! Đây là . . .

Vu Nhai đang mong chờ thì trước mặt bỗng xuất hiện một đội quân, tình huống giống như khi hắn thấy Cổ Đế Long Linh. Nhưng quân đội này toàn là nữ nhân. Khiến Vu Nhai giật mình nhất là ngực các nữ nhân rất to, đồi núi màu mỡ làm hắn suýt xịt máu mũi.

Đây là sợi dây chuyền của Tiểu Mỹ làm ra, chẳng lẽ nàng có huyết mạch của chủng tộc các nữ nhân ngực bự này?

Vu Nhai nuốt nước miếng:

- Ực ực!

Nhất kiếm kinh thiên gì đó bị Vu Nhai quên sạch, ngắm phim dị giới phong cảnh hoa lệ làm hắn chìm đắm rồi. Quên mất, mọi người ra sao? Trong ảo cảnh chiến trường cổ có đủ loại sát ý, mọi người có trúng chiêu không? Vu Nhai nhanh chóng tỉnh táo lại, bản năng che chở ba nữ nhân sau lưng mình.

Vu Nhai ngẩn ngơ, Dạ Tình, Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ đã biến mất. Xung quanh Vu Nhai rõ ràng còn đám cao thủ Ma Pháp đế quốc, Quang Minh thần điện chuẩn bị vây công bọn họ, biểu tình sáng sủa bị đông lại. Nhưng tại sao ba nữ nhân biến mất?

Vu Nhai cảm nhận những kẻ địch, đúng như hắn nghĩ, bọn họ ngơ ngác đứng, đó là vì bị chiến trường cổ mê hoặc hóa đá. Nhưng bọn họ không bị sát ý gì đó của chiến trường cổ tổn thương. Vu Nhai thế mới phát hiện chỗ này không giống chiến trường cổ hắn thấy hai lần trước, không cùng địa điểm với nhất kiếm kinh thiên.

Không cùng địa điểm thì sát ý cũng khác, nhưng sát ý không đủ tại sao người Ma Pháp đế quốc vẫn không tỉnh lại?

Bình thường dù là thế giới tràn đầy sát ý, đủ loại chiêu thức, tuyệt kỹ bay đầy thì Ma Pháp đế quốc không bị hóa đá mới đúng. Bọn họ nên nổi điên chống cự, sau đó bị chiến trường cổ xé xác ra.

Vu Nhai nhìn đám người Độc Cô Cửu Tà, Lý Thân Bá, Lữ Nham, Lữ Băng đứng đối diện. Cả đám cũng ngơ ngác đứng như Quang Minh thần điện.

- Nhóm Dạ Tình họ . . . A!

Vu Nhai nhìn trái nhìn phải không thấy Dạ Tình, Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ đâu, hắn chớp mắt thấy ảo ảnh đội quân ngực bự vốn tiến lên chợt biến mất. Chớp mắt thiếu nhiều người, chỉ còn lại mấy chục nữ nhân rồi vây quanh chỉ trỏ cái gì ở vị trí chính giữa.

Vu Nhai xuên qua khe hở đám người thấy Dạ Tình, Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ, nhưng hắn ngây người. Ba nữ nhân bị các ảo ảnh chỉ trỏ, chẳng lẽ Vu Nhai cũng rơi vào ảo giác?

Một ảo ảnh nói chuyện:

- Được rồi, chúng ta không có nhiều thời gian, các ngươi đừng hù dọa bọn họ.

Vu Nhai thấy một mỹ nữ bước ra khỏi đám người, nàng đẹp đến mức tận cùng, yêu đến cực hạn. Nữ nhân không ăn mặc hở hang, trường bào màu nước cổ cao, biểu tình không yêu diễm mà hiền hòa. Dù vậy nhưng sức hấp dẫn của nàng đủ khiến nam nhân ý chí yếu không chịu nổi, đó là vẻ đẹp trưởng thành.

Ví dụ như Vu Nhai nằm trong số ý chí yếu, hắn suýt nhễu nước miếng ròng ròng. Siêu ngự tỷ, bé Vu Nhai bên dưới cũng không yên phận, muốn xuyên thủng sáo trang Đế Long tộc cực kỳ cứng rắn.

Nhưng nữ nhân mở miệng nói lời không hiểu ra sao, Vu Nhai có ở trong ảo cảnh không?

Dạ Tình cảnh giác nhìn đám nữ nhân ngực to, hỏi:

- Các ngươi là ai?

Thủ lĩnh Ngọc Nữ tộc mỉm cười nói:

- Chúng ta là Ngọc Nữ tộc, không có ý gì đặc biệt, chẳng qua chúng ta đẹp nên đặt tên như vậy. Ta tên Ngọc Thủy, là thủ lĩnh Ngọc Nữ tộc đời này.

Dạ Tình vẫn không thả lỏng cảnh giác:

- Tại sao các ngươi xuất hiện trong sợi dây chuyền của Tiểu Mỹ?

Thủ lĩnh Ngọc Nữ tộc dịu dàng nói:

- Thì ra ngươi tên là Tiểu Mỹ, cái tên thật đáng giản, thẳng thăn mà xinh đẹp giống như Ngọc Nữ tộc chúng ta.

Thủ lĩnh Ngọc Nữ tộc hiền hòa là hướng về Tiểu Mỹ, giọng nàng dẹp như nước chảy.

- Bởi vì nàng là người của Ngọc Nữ tộc chúng ta, nàng có được huyết mạch tinh khiết nhất. Thật không ngờ vật đổi sao dời, Ngọc Nữ tộc còn có huyết mạch tinh khiết như vậy.

Dạ Tình không chút thả lỏng thần kinh:

- Ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của ta. Tại sao ngươi ở trong sợi dây chuyền? Chỗ này là đâu? Các ngươi muốn làm gì?

Chuyện này rất kỳ lạ, Dạ Tình cứ nghĩ U Hoang không gì không làm được sẽ cứu nàng ra, rồi nàng tìm cách nói chuyện với hắn, xem bộ mặt thật của hắn. Không ngờ trong phút chốc xuất hiện ở đây, U Hoang thì đứng yên tại chỗ không biết sống hay chết.

Dạ Tình không có đôi mắt thấu thị, không thấy ánh mắt xấu xa bên dưới mặt nạ.

- Sợi dây chuyền, ngươi nói cái này?

Ngọc Thủy vươn tay ra, móc ra một sợi dây chuyền giữa khe núi, hình dạng giống y như của Tiểu Mỹ. Dạ Tình, Nghiêm Sương liếc hướng Tiểu Mỹ, nàng bị chuyện trước mắt làm giật mình, sửng sốt nhìn Ngọc Thủy. Sợi dây chuyền vẫn treo trước ngực Tiểu Mỹ, nó tỏa ánh sáng nhạt như đang kêu gọi cái gì.

Tại sao có hai sợi dây chuyền? Nghiêm Sương, Dạ Tình không hiểu ra sao.

Tiểu Mỹ lên tiếng:

- Người rất giống mẫu thân của ta.

Giọng Tiểu Mỹ trong trẻo khiến không khí kỳ lạ hả lỏng, như gió xuân thổi qua sa mạc, từng chồi non xanh nhú lên.

Ngọc Thủy mỉm cười hỏi:

- Phải không? Sợi dây chuyền này là mẫu thân ngươi tặng cho?

Tiểu Mỹ ngơ ngác hỏi:

- Đúng vậy! Tỷ tỷ là ai? Có quan hệ gì với mẫu thân của ta?

Tiểu Mỹ lúc thì gọi tỷ tỷ, khi thì bảo là mẫu thân làm Nghiêm Sương, Dạ Tình chóng mặt.

Tiểu Mỹ nói:

- Hơn nữa người có mùi thơm dễ ngửi, rất thích.

Ngọc Thủy bị Tiểu Mỹ chọc cười:

- Đa tạ Tiểu Mỹ, tỷ tỷ rất vui, hì hì.