Triệu Hồi Sư Xinh Đẹp

Quyển 2 - Chương 11: Ấn Viêm Hoàng



Nguyên tố từ trong miệng Tiểu Kỳ Lân công kích về phía Yêu Nhiêu, tốc độ nhanh đến mức làm người ta khó mà trốn tránh.

Nếu thứ nó tấn công là Băng chân chính thì tuyệt đối trong một kích có thể đâm lưng Yêu Nhiêu thành cái sàng. Nhưng đúng là trong cái rủi lại có cái may, tiểu Kỳ Lân cao ngạo căn bản khinh thường việc dùng công kích thật thể, chiêu đầu tiên đã chiêu đãi Yêu Nhiêu bằng một trận lực lượng nguyên tố.

Không biết Thủy linh châu trong tay nàng ngoài việc hấp thụ Thủy nguyên tố thì còn có thể hóa giải công kích từ nguyên tố hay không đây?

"Ta cược là có thể!" Yêu Nhiêu cắn chặt răng, lòng thầm niệm chú ngôn khu động Thủy linh châu, ngón tay nhanh chóng ngưng tụ Phá Thiên Kiếm đánh về phía tiểu Kỳ Lân.

Nguyên tố công kích dưới tác dụng hấp thụ của Thủy linh châu đã không còn hiệu quả.

Lực lượng tiếp cận Yêu Nhiêu trong nháy mắt đều hóa thành Thủy nguyên tố cường đại tiến vào thân thể của nàng. Tiểu Kỳ Lân không lường trước được rằng sẽ phát sinh sự tình kỳ lạ như vậy, trong đôi mắt lớn hiện lên một chút mê mang không rõ. Huyết mạch chảy trong cơ thể thiếu nữ nãy rõ ràng không thuộc về Tuyết gia, vậy tại sao lại ẩn chứa Thủy thuộc tính cường đại như vậy?

Không đợi đến khi tiểu gia hỏa này thông thấu nguyên do, Yêu Nhiêu đã giống như sát thần xông lên phía trước. Hai đạo kiếm ý ngưng tụ từ Thủy nguyên tố từ ngón tay nàng nhắm thẳng mục tiêu, bắn đến hai mắt tiểu Kỳ Lân. Tuy nó đã nhanh chóng nhắm mắt lại nhưng mí mắt vẫn bị lực đạo cường đại sượt qua, vô cùng đau đớn.

Yêu Nhiêu nhanh nhẹn lấy đà nhảy lên, một tay túm lấy đám lông xanh trên người tiểu Kỳ Lân rồi xoay người ngồi lên người nó, ngón tay khu động Ngự Thú hoàn trên cánh tay trái. Muốn khế ước với huyễn thú cấp bậc thần thú là chuyện vô cùng khó khăn, đặc biệt là với huyễn thú cao quý có huyết mạch truyền thừa với thế gia. Hy vọng rằng khế ước tinh thần lực của nàng cộng thêm sự giúp sức của Ngự Thú hoàn có thể một lần đánh vỡ liên kết huyết mạch đã tồn tại trăm năm giữa Thủy Kỳ Lân với Tuyết gia!

Nếu lúc này có người biết Yêu Nhiêu vọng tưởng như vậy nhất định sẽ tức giận mắng nàng không biết tự lượng sức. Huyết mạch truyền thừa với huyễn thú chính là lời thề vĩnh hằng do một siêu cấp cường giả thế gia cùng với hồng hoang mãnh thú lập nên từ ngàn vạn năm trước. Cơ thể mẹ Thủy Kỳ Lân đường đường là siêu cấp thú vương từ thời viễn cổ, thanh danh lưu lại cho hậu thế vô cùng lớn, thực lực so với lão bạch tuộc bát tinh dưới đáy hồ Xuất Vân lại càng tuyệt đối áp đảo. Nó hứa hẹn rằng cứ trăm năm lại dùng linh lực sinh ra ấu tử một lần, ấu tử vừa sinh đã là Thần thú nhất tinh. Loại khế ước cường đại không gì phá nổi này làm sao có thể để cho một triệu hồi sư cấp hai cỏn con dễ dàng đánh vỡ?

Yêu Nhiêu cố tình không chịu thua, có nói nàng vô tri hay thích làm bậy gì cũng được hết.

Một đạo hồng quang từ trong Ngự Thú hoàn nhanh chóng xuất hiện, mạnh mẽ vây khốn tiểu Kỳ Lân đang kịch liệt giãy dụa. Thú đồng trong veo như nước khi thì rõ ràng khi lại mê mang, hiển nhiên lực lượng khế ước còn chưa đủ để áp chế ý hoàn toàn ý thức của một Thần thú.

Mà linh lực trong cơ thể Yêu Nhiêu lúc này đang bị Ngự Thú hoàn điên cuồng hút lấy. Nếu trận khế ước cưỡng ép này biến thành một hồi đánh lâu dài, vậy phần bại nhất định thuộc về Yêu Nhiêu.

"Mau thần phục ta! Hưởng chung vinh quang vô thượng!"

Yêu Nhiêu cúi đầu thét lớn, máu huyết sôi trào, ý chí chiến đấu trong cơ thể bành trướng đến một cảnh giới định nhất rồi đột nhiên tập hợp ở mi tâm.

"Aaa." Cả người nàng dường như đang bốc cháy, trên mi tâm ngay lập tức xuất hiện một ngọn lửa đỏ đậm. Sắc đỏ rực rỡ đẩy lui Thủy nguyên tố đang bao vây xung quanh một người một thú, hình thành một kết giới chân không bên người Yêu Nhiêu.

Lửa trong nước! Ấn Viêm hoàng!

Tiểu Kỳ Lân sợ hãi nhìn ngọn lửa trên mi tâm Yêu Nhiêu. Trong trí nhớ truyền thừa của nó căn bản không có chút ấn tượng nào đối với hình ảnh này, nhưng bản năng kính sợ từ sâu trong huyết mạch vẫn khiến bốn chân nó run lên, nháy mắt đã quỳ sụp xuống trước cái trán cao quý ấy.

Sau khi khế ước thành công với Thần thú, thân thể Yêu Nhiêu đột nhiên bay vút lên không trung, quanh thân được bao bọc bởi một bong bóng nước trong suốt rực rỡ, linh lực trong cơ thể nhanh chóng tăng lên. Toàn bộ Thủy nguyên tố trong đại điện đều điên cuồng sục sôi.

Thăng cấp! Yêu Nhiêu lại thăng cấp. Một lần vượt qua ba giai nhỏ, trực tiếp tấn thăng thành triệu hồi sư cấp ba.

·

Trong không khí tràn ngập một cỗ hơi thở khó tả.

Tuyết Ngữ Phi đã không còn giữ được kiên nhẫn. "Tuyết Vũ" tiến vào sườn điện đã lâu mà đến giờ vẫn chưa bị Thần thú chụp chết, còn lão tiền bối già nua trước mặt thì phảng phất như không có sinh cơ.

Hắn ta dùng đầu lưỡi liếm khóe môi đã khô nứt, cuối cùng không nhịn nổi mà đánh liều quấy rầy lão tiền bối uy nghiêm lại cường đại ngồi đằng kia, đánh vỡ sự tĩnh mịch khó có người chịu đựng được này.

"Tiền bối.." trong giọng nói của Tuyết Ngữ Phi chứa sự run rẩy và ngập ngừng: "Thực ra, nha đầu khi nãy tiến vào sườn điện là.."

Thực ra nàng ta căn bản không phải là người Tuyết gia!

Lời nói đến đầu môi vẫn còn chưa hết, bỗng nhiên Tuyết Ngữ Phi cảm thấy mi tâm phát lạnh, tầm mắt thường ngày vốn tinh tường đã bị máu tươi bao trùm. Nỗi đau đớn thấu xương này dày vò đến mức khiến cổ họng hắn ta không thể phát ra tiếng.

"Lộc cộc lộc cộc.."

Tiếng bước chân thú thong thả từ xa bước lại gần. Hóa ra lúc người ta sắp chết thì sẽ nhìn ngắm những cảnh tượng diễn ra xung quanh mình bằng tốc độ chậm rãi như vậy. Giống như một pha quay chậm, Tuyết Ngữ Phi nhìn thấy máu huyết trong cơ thể chậm rãi phụt ra, một con thú lông xanh thân Lân tràn ngập linh tính chưa từng gặp bao giờ lững thững bước ra từ trong bóng đêm, trên trán là nhị tinh lục quang Thần thú, phảng phất như một ngọn đèn sáng dẫn đường cho hắn ta đến chân trời.

Hóa ra huyễn thú xinh đẹp ấy chính là Thủy Kỳ Lân. Mà trên lưng Thần thú lúc này, chủ nhân ngón tay đang chỉ vào mi tâm Tuyết Ngữ Phi, đoạt đi tính mạng hắn ta chính là thiếu nữ đáng ghét kia.

"Ta không cam lòng! Rõ ràng nàng ta chỉ là một dã loại!" Đây là tia oán niệm cuối cùng trước khi chết của Tuyết Ngữ Phi.

Thấy Tuyết Ngữ Phi thiếu chút nữa làm bại lộ thân phận thật của mình, trái tim Yêu Nhiêu gần như đã nhảy ra khỏi cổ họng. Nàng không chút do dự nâng ngón tay lên, dùng khí thế mạnh mẽ trực tiếp đoạt lấy tính mạng hắn ta. Nàng vạn lần không muốn bị lão tổ Tuyết gia xé thành mảnh vụn đâu.

Tình cảnh đang lúc như mành treo chuông, nàng thà rằng bại lộ bí mật của Phá Thiên Chỉ cũng phải diệt trừ tận gốc tên đáng ghét Tuyết Ngữ Phi này.

Hành động chỉ diễn ra trong giây lát song lại khiến hai mắt lão giả kia vì bất ngờ mà mở to, trong đôi mắt ấy lúc này là thứ ánh sáng tham lam chói mắt.

"Ngươi vừa thi triển võ kỹ gì?"

Cả người đổ đầy mồ hôi lạnh khiến cho quần áo dính chặt vào lưng nhưng ngoài mặt Yêu Nhiêu vẫn tỏ ra lạnh nhạt. Thật không ngờ Phá Thiên Chỉ ở trước mặt lão nhân này so với một người có quan hệ huyết thống còn quan trọng hơn. Nhưng như vậy cũng tốt, đường sống của nàng có thể tăng thêm ba phần.

"Làm sao trong tay con lại có được võ kỹ trong truyền thuyết chứ. Con và gia đình lạc nhau từ nhỏ, nhưng đúng là ông trời không tuyệt đường ai bao giờ. Con chẳng những được trời phú cho kinh mạch có khả năng kháng cự Thủy nguyên tố ăn mòn, mà còn có thể tích tụ nguyên tố ngưng thành kiếm khí." Đối mặt với sống chết, gương mặt Yêu Nhiêu càng nghiêm túc, bịa chuyện thuận miệng như chuyện đang nói chính là một sự thật hiển nhiên.

"Thế nhưng tên Tuyết Ngữ Phi khốn kiếp này lại cứ luôn bêu riếu con chỉ là dã loại của Tuyết gia, ngày qua ngày bắt nạt chèn ép con và mẫu thân. Cho nên Tuyết Vũ con từ bước chân đầu tiên tiến vào Thánh điện đã hạ huyết thệ, thời khắc con đắc thế cũng chính là giờ chết của tên vương bát đản này. Đây chính là nguyên nhân con giết hắn, thỉnh lão tổ trách phạt!"

Yêu Nhiêu ngữ khí dõng dạc, căm giận chỉ vào thi thể Tuyết Ngữ Phi mà mắng, biểu cảm trên mặt tựa như có một mối thâm thù đại hận truyền kiếp. Mà quả thật đúng là có thù, vừa rồi nếu không phải nàng nhanh tay chiếm lợi thế thì giờ phút này thi thể dưới đất đã chính là mình rồi. Đối với chuyện giết Tuyết Ngữ Phi, trong lòng Yêu Nhiêu không có nửa điểm áy náy.

"Chuyện này không đáng là gì. Trên con đường thành công của một người không thể thiếu giết hại hay máu tươi, cho dù là máu tươi của thân nhân mình cũng thế. Mang thi thể ra ngoài chôn là được."

Nghe thấy Yêu Nhiêu nói mình là dị thể trời sinh, lão giả này có chút thất vọng, căn bản ngay từ đầu đã không có để sự sống chết của tiểu bối ở trong lòng.

"Ngươi là người thừa kế danh hiệu 'Tuyết Kỳ Lân' thế hệ mới của Tuyết gia. Thần thú hiện thế nhất định cũng sẽ khiến cho Thần thú của các Đại thế gia thức tỉnh theo. Đáng tiếc ngươi mới chỉ là triệu hồi sư cấp 3. Sau này lớn mạnh hơn, nên đến Nịnh Mông Ma Hải hay Hoàng Ma Hải mà lăn lộn, Đại Hồng quá nhỏ."