Triệu Hồi Sư Xinh Đẹp

Quyển 2 - Chương 22: Lựa chọn trong hồ độc



"Ơ, Yêu Nhiêu đi đâu rồi?"

Nguyên Phương dụi mắt hỏi. Vừa rồi hắn phát hiện bộ y phục được khâu ngân tệ ở bên trong của mình không thấy đâu bèn vội vàng kéo theo Chiến Hổ đi tìm. Hai người họ cũng không dám đi quá xa, chỉ đi một lát, quay lại đã không thấy bóng dáng Yêu Nhiêu đâu nữa rồi.

Mà trong bóng đêm cách nơi mọi người tụ tập một đoạn xa, có hai bóng người với tốc độ nhanh không tưởng vọt qua sương mù.

Yêu Nhiêu không nhìn rõ tên Kha Phi phía trước dùng thủ đoạn gì mà lại có được tốc độ nhanh như vậy.

"Kha Phi, trả lại Nguyên Phương và Chiến Hổ cho ta! Ngươi muốn đối địch với Tuyết gia sao?"

"Hừ!" Bóng người đằng trước hiển nhiên không tin thân phận của Yêu Nhiêu: "Ma nữ, có bản lĩnh thì cứ giết ta đi."

Dưới chân Kha Phi như có gió, Yêu Nhiêu cho dù vận dụng võ kỹ tới mức tối đa cũng không tài nào đuổi kịp được bóng người mơ hồ trước mắt.

Yêu Nhiêu ngẫm lại, đang muốn triệu hồi Thủy Kỳ Lân để tiến hàng công kích thì đột nhiên cảm thấy dưới chân mềm nhũn. Đáng chết, thế mà nàng lại sơ sẩy trúng bẫy của hắn rồi.

"Ha ha ha! Ma nữ! Chịu chết đi!"

"Ngươi!" Yêu Nhiêu lúc này mới thấy rõ ràng bóng dáng Kha Phi đang lơ lừng giữa không trung, phía sau hắn mở ra một đôi cánh chim màu vàng. Là chiến thú Cầm hệ giúp hắn có thể phi hành ở tầng trời thấp. Một trong những đặc quyền của siêu cấp Thế gia, mỗi một người trong dòng chính đều sở hữu một chiến thú phi hành. Làm sao nàng lại quên mất việc này cơ chứ.

Mà cạm bẫy trên đất không thể chịu được sức nặng của nàng, không đợi Yêu Nhiêu kịp phản ứng gì thì cơ thể đã rơi xuống một cái hồ chứa đầy kịch độc được Kha Phi che phủ đám lá khô lên trên.

"Đi chết đi! Mặc kệ ngươi là ma nữ kia hay là Tuyết Vũ, xuống hoàng tuyền theo hầu đệ đệ ta đi!"

Gương mặt tuấn dật của Kha Phi lộ ra một chút lệ khí, hắn nhanh chóng bay qua mảnh hồ độc tử vong này. Khắp mặt hồ đều tràn ngập độc khí, cho dù chỉ không may hít vào một chút cũng đã đủ làm cho người ta hoa mắt váng đầu, cường giả cấp Lĩnh Chủ rơi vào đây cũng khó mà tìm được đường sống. Đây chính là nơi đại hung mà chiều nay Kha Phi vô tình tìm được.

Tuyết Vũ, ngươi chết chắc rồi!

Nhớ lại cảnh tượng hai thiếu niên buổi chiều hắn ta dùng để thử độc hóa thành bộ xương khô trước mắt, ngay cả bản thân Kha Phi cũng cảm thấy run sợ, nhanh chóng lẩn vào bóng đêm.

Lúc này, Yêu Nhiêu chìm dần vào trong hồ độc đang vô cùng hoảng hốt. Ám Linh Châu và Thủy Linh Châu dùng lực lượng nguyên tố dự trữ tạo thành từng tầng kết giới bao bọc quanh người Yêu Nhiêu. Nhưng nguyên tố dự trữ dù sao cũng có hạn, kết giới bảo vệ nàng lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được dần biến mất. Một chút hơi độc bắt đầu len lỏi vào khoang mũi, Yêu Nhiêu dường như sắp ngất.

Nếu cứ tiếp tục để cơ thể chìm xuống như vậy, không đến nửa khắc nữa lực lượng nguyên tố dự trữ của nàng sẽ tiêu hao hết, hóa thành một vũng nước xác, ngay cả xương cốt cũng không còn thừa lại.

Kha Phi, ngươi thật đủ tàn nhẫn. Tốt nhất ngươi hãy cầu cho chuyện này đừng phát sinh kỳ tích gì, bằng không ta nhất định sẽ khiến cho ngươi xương cốt không còn. Ý thức của Yêu Nhiêu dần dần bị độc tố làm cho tê liệt.

"Vèo!" Một cành cây ốm yếu đột nhiên xuất hiện bên người Yêu Nhiêu. Sửu Sửu cảm ứng được hơi thở sinh mệnh của chủ nhân sắp biến mất, vì vậy liều mạng thoát ra khỏi Ngự Thú hoàn.

Độc dược thật đáng sợ! Cành cây màu xanh non nớt lập tức bị chất độc ăn mòn héo rũ, mà kết giới nguyên tố vờn quanh người Yêu Nhiêu càng lúc càng mờ nhạt.

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Sửu Sửu dùng nhánh cây héo rũ kia liều mạng bơi lên phía trên mặt hồ, ngặt nỗi ở trong cái hồ đặc sệt bùn lầy và độc tố này nó khó mà duỗi được chạc cây ra, chỉ có thể cùng nhau chìm xuống hồ như Yêu Nhiêu.

Sửu Sửu liều mạng thôi thúc ra vô số cành cây thay thế kết giới nguyên tố bao bọc lấy thân thể Yêu Nhiêu. Mà trên thân cây gầy yếu của nó lại bởi vì bị độc dược thâm nhập ăn mòn mà bay lên khói trắng. Nếu có thể nghe được tiếng nói của nó, nhất định sẽ là tiếng kêu gào thống khổ.

Chủ nhân, nhất định phải sống sót!

Chiến thú Thực hệ có đầu óc không được tốt này dường như nghe được tiếng trái tim mình hoảng loạn. Những cành cây khẳng khiu của nó cắm thật sâu xuống đáy hồ độc.

Khoan đã, chủ nhân đã từng nói Sửu Sửu có thể ăn bất cứ thứ gì, nó đã từng hấp thụ được khóa Khốn Long, nhất định cũng có thể hấp thụ được độc thủy này. Hút hết độc thủy trong cái hồ này, chủ nhân ắt sẽ nổi lên.

Sửu Sửu đơn thuần nghĩ ra một biện pháp ngu ngốc, bắt đầu dùng tất cả sinh cơ trong cơ thể để thực hiện biện pháp ngu xuẩn này.

Sau khi bọc Yêu Nhiêu thành một cái kén, cành cây mảnh khảnh tựa như phát điên, bành trướng ra khắp hồ nước. Một gốc cây quỷ dị bắt đầu sinh trưởng trong nước với tốc độ vô cùng nhanh.

Cành lá mới mọc ra trong nước ngay lập tức khô héo, tuy héo rũ nhưng vẫn điên cường hút nọc độc vận chuyển vào trong cơ thể. Vì vậy độc dược lại hóa thành lực lượng thúc đẩy gốc cây sinh ra cành lá mới, như tiếp thêm sức mạnh phát triển cho nó.

Sinh trưởng, không ngừng sinh trưởng lớn mạnh. Nếu ai đó dựng thẳng lỗ tai chú ý trong đêm tối dày đặc sương mù ắt có thể nghe được âm thanh kẽo kẹt quỷ dị dai dẳng không ngừng. Tựa như đang có vạn nụ hoa đồng loạt nở rộ, cũng tựa như âm thanh mục nát của một gốc đại thụ trăm năm đang đi đến những giây phút cuối cùng.

·

Yêu Nhiêu vô duyên vô cớ mất tích ba ngày, còn Kha Phi thì lại đột nhiên quay lại đội ngũ. Nguyên Phương và Chiến Hổ sốt ruột đến mức hốc mắt hõm sâu, còn sắc mặt Bạch Dạ Nhất thì đã tái nhợt, giống như một cái xác bị mất đi linh hồn.

Ở trong phế tích Thái Cổ, mỗi ngày đều có vô số người mất tích hay chết trận. Rốt cuộc cũng đã không còn bắt gặp Địa Ma hay Tu La khủng bố tinh thần nữa, mà dấu vết về Thần dược thì càng ngày càng gần, mọi người thường xuyên ngửi thấy mùi hương thảo dược nồng đậm trong không khí.

"Đáng tiếc, nếu nàng còn sống, Vĩnh Hằng thành ta nhất định sẽ đến Tuyết gia để cầu hôn." Thần dược vừa xuất hiện, liên minh mới được hình thành không lâu giữa mọi người lập tức tan rã. Ngõa Luân dẫn theo Thanh Quân và một vài thiếu niên vốn thuộc nhóm bọn họ ngay từ đầu từ biệt mọi người, tiếp tục đi vào sâu trong phế tích. Dù sao thì vinh quang Đế Quốc trao cho người lấy được Thần dược cũng có sức hấp dẫn vô cùng lớn đối với cơ số người.

"Sứ giả, đi cùng ta đi." Kha Phi đứng trước mặt Bạch Dạ Nhất, nếu như không phải Bạch Dạ Nhất che chở Nguyên Phương và Chiến Hổ, hắn nhất định đã tìm cơ hội để diệt trừ luôn hai tên chướng mắt này một thể rồi.

"Ngươi thật sự không biết Tuyết Vũ ở đâu?" Hai tròng mắt vô thần của Bạch Dạ Nhất cuối cùng cũng khôi phục một chút thần thái. Bởi vì một chút nguyên nhân đặc thù, mối quan hệ giữa hắn cùng với Quang Minh thành không thể tan vỡ.

"Thật sự không biết." Kha Phi tức giận trả lời, hắn ta không tài nào hiểu nổi vì sao tên sứ giả này lại để ý thiếu nữ ma tộc kia đến vậy. Nếu không phải còn cần dựa vào sức mạnh và bối cảnh của Bạch Dạ Nhất, nhất định hắn ta đã ra tay phá bỏ trận pháp liên hệ giữa Quang Minh thành và thời không kia rồi.

"Rất tốt, câu trả lời của ngươi khiến ta rất vừa lòng. Thế nhưng ta sẽ không đi theo ngươi, mà là ngươi đi theo ta." Bạch Dạ Nhất đột nhiên ra tay, không cần phải dựa vào lực lượng Lĩnh Chủ, thân là triệu hồi sư cấp năm cũng đã đủ để hắn một tay trực tiếp chế trụ mạch môn Kha Phi rồi.

"A, ngươi làm gì vậy?" Tiếng kêu của Kha Phi đầy sự bất ngờ, không thể tin nổi Bạch Dạ Nhất sẽ làm vậy, nhưng thân thể cũng không thể tự chủ mà chịu quản chế. Sự tình đột ngột xảy ra khiến Nguyên Phương và Chiến Hổ đang tiều tụy đứng bên cũng phải bất ngờ.

"Nếu ngươi đã khẳng định như vậy thì theo ta đi tìm nàng, mặc kệ nàng sống hay chết."

"Ngươi.. Ngươi không thể làm vậy. Ngươi là sứ giả Quang Minh điện, ngươi không thể làm tổn hại đến hậu duệ của Quang Minh thành được."

Nghe Kha Đa nói như vậy, thân hình Bạch Dạ Nhất rõ ràng cứng lại. Giọng nói đã không còn lạnh nhạt giống Thánh Tử thần tiên như mọi ngày mà âm trầm tựa như Thần nhập Ma:

"Lòng ta.. đã mất Thần!"