Triệu Hồi Sư Xinh Đẹp

Quyển 2 - Chương 29: Quang Minh Lĩnh Chủ Kha Nhĩ Tát



Chuyện tới nước này, Kha Phi nào dám chịu thua, không dám giữ thái độ ngông cuồng lúc trước. Khí thế mạnh mẽ của Yêu Nhiêu làm tan rã tinh thần hắn trong nháy mắt.

Dưới sự uy hiếp bức người này, cho dù không có Xích Hổ Vĩ vây khốn thì dường như Kha Phi cũng quên mất thân phận triệu hồi sư của mình. Hắn vứt bỏ sự cao ngạo của một người thừa kế chủ thành lớn, chỉ tuyệt vọng kêu tha mạng.

"Đừng giết ta.. ta đáng chết! Cầu xin ngươi tha cho ta, quay về ta nhất định sẽ nói với phụ thân không tìm ngươi trả thù nữa! Tha cho ta đi!"

"Nếu ngươi là ta, ngươi sẽ bỏ qua sao?"

Yêu Nhiêu không hề bị mấy lời xin xỏ này của hắn làm dao động, bởi vì nàng biết nếu để hắn thoát, với sự ác độc đã ngấm vào máu của Kha Phi sẽ chỉ khiến nàng đến với cái chết nhanh hơn mà thôi.

Sóng nguyên tố công kích của Thủy Kỳ Lân phát ra có thể so sánh với lực lượng của Lĩnh chủ, khí thế không cho phép kháng cự cắn nuốt Kha Phi.

Hắn chết chắc rồi! Bị đòn này đánh trúng tuyệt đối chỉ còn lại mảnh vụn.

Những người đứng đây đều có chung một ý nghĩ. "A a a, cứu mạng", Kha Phi xụi lơ ngã xuống đất. Đột nhiên trước ngực hắn ta bay ra hư ảnh một ngọn lửa, vào một khắc cuối cùng kịp thời chặn lại một kích đoạt mệnh của Yêu Nhiêu.

Không ngờ tên này còn có tuyệt chiêu bảo mệnh.

Ngọn lửa bay ra, dần ngưng tụ thành hư ảnh một người đàn ông trung niên với đôi mắt hổ, mái tóc dài, da thịt toàn thân do Viêm diễm màu đỏ đậm biến ảo thành.

Tất cả Hỏa nguyên tố trong phế tích Thái Cổ đột nhiên trở nên xao động lạ kỳ, Yêu Nhiêu tức khắc cảm thấy vô lực, dường như hơi nước trong cơ thể đang bị bốc hơi. Mà sự khống chế nguyên tố mạnh mẽ này đều đến từ bóng dáng mờ ảo trước mặt.

Chỉ thấy cánh tay áo dài của người đó vung lên, sóng nguyên tố công kích của Thủy Kỳ Lân phát ra giống như đá chìm đáy biển, biến mất dưới ống tay áo của hắn.

Thật đáng sợ, công kích có thể sánh ngang với lực lượng nguyên tố cấp Lĩnh chủ lại bị một ảo ảnh hóa giải nhẹ nhàng đến thế.

Hư ảnh là ngọn lửa, không thể nhìn rõ ngũ quan hay ăn mặc của người đó, nhưng trong đôi mắt hổ sáng ngời hữu thần lại để lộ ra sự ngông cuồng người thường khó gặp, đó là uy thế! Là áp bức! Yêu Nhiêu cả kinh bật thốt: "Đó là Quang Minh thành chủ · Kha Nhĩ Tát!"

Chỉ có tinh thần lực của cường giả cấp Lĩnh Chủ mới có lực chấn nhiếp mạnh mẽ đến vậy!

Chỉ một tia tinh thần ấn của Quang Minh thành chủ đã có thể trở thành hư ảnh hỏa diễm, phát ra tiếng rống giận như thiên lôi. Không gian ngay lập tức chấn động, khiến cho tai những người có mặt ở đây rỉ máu.

"Kẻ không biết sống chết từ đâu đến, lại dám cả gan lấy mạng con ta?"

Quá mạnh mẽ! Đây mới là cường giả Lĩnh Chủ chân chính!

Yêu Nhiêu vốn tưởng rằng nắm giữ Thủy Kỳ Lân trong tay thì sẽ có thể sử dụng lực lượng nguyên tố thoải mái hơn, nhưng thật không ngờ chỉ một tiếng hét đến từ một tia tinh thần ấn cường giả Lĩnh Chủ để lại đã khiến khí huyết trong cơ thể nàng quay cuồng. Khoảng cách thực lực như vậy quả thật khiến người ta không thể tiếp nhận nổi.

Tinh thần ấn của Kha Nhĩ Tát giận dữ trừng mắt nhìn mấy người trẻ tuổi trước mặt.

"Phụ thân đại nhân! Phụ thân đại nhân! Giết bọn họ!" Nhìn thấy hư ảnh phụ thân hiện ra, thái độ Kha Phi ngay lập tức trở nên càn rỡ, lớn giọng gào lên: "Là bọn họ giết đệ đệ, còn định giết luôn cả con. Người phải trừng trị chúng, chặt hết tay chân ném cho chó ăn. Mấy tên kia thì ném vào ổ độc trùng để chúng biết được cảm giác vạn độc cắn xé, còn nàng ta thì ném vào kỹ viện. Phải tra tấn bọn họ sống không bằng chết, như thế mới giải được mối hận trong lòng con! A a a.."

"Ha ha ha, giờ thì các ngươi chết chắc rồi, phụ thân đã để lại tinh thần ấn trên người ta. Thực lực của cường giả Lĩnh Chủ trung cấp đủ để nghiền nát mấy con kiến các ngươi thành bã vụn. Xem các ngươi còn dám kiêu ngạo nữa không. Yêu nữ đáng chết, mau lại đây liếm chân cho ta, bản công tử vừa ý thì có thể để cho ngươi chết sảng khoái một chút."

"Ngươi câm miệng!" Yêu Nhiêu chán ghét đánh gãy lời nói huênh hoang của tên thế tử mới vừa nãy còn khóc lóc thảm thiết van xin. Đúng là chó không đổi được thói ăn phân, tình thế vừa xoay chuyển, hắn ta lập tức khôi phục lại bộ dạng độc ác.

Cho dù hiện giờ đứng trước mặt Quang Minh thành chủ nhưng Yêu Nhiêu vẫn lớn gan như thế. Nàng kiêu ngạo ngẩng đầu, không hề sợ hãi sự uy hiếp của Kha Nhĩ Tát, nghênh đón ánh mắt hắn.

"Cút!" Kha Nhĩ Tát gào lên một tiếng, cuồng phong nổi lên. Góc áo của mọi người đều bị xốc lên tận đỉnh đầu.

"Ta không cần biết ngươi là Yêu Nhiêu hay là 'Tuyết Vũ', dám đả thương con ta, ta sẽ khiến ngươi tan cửa nát nhà. Ta sẽ cho ngươi tận mắt chứng kiến cảnh người thân bằng hữu chết thảm trước mắt, những thứ ngươi trân trọng sẽ lần lượt biến thành rác dưới chân ta. Cuối cùng, ngươi chỉ cảm thấy sống không bằng chết, phủ phục dưới chân ta cầu xin ta ban cái chết cho ngươi!"

"Ngươi sẽ hối hận rằng vì sao người chết đầu tiên không phải mình. Ngày này sẽ nhanh đến thôi. Nhớ cho kỹ, tên của người giết ngươi · Kha Nhĩ Tát!"

Thật sự là một tên Lĩnh Chủ ngoan độc, ý định tàn nhẫn như vậy cũng nghĩ ra được. Giết người đoạt mệnh thì thôi đi, lão ta còn muốn tra tấn tinh thần người đó, muốn đối phương sống không được chết không xong để giải mối hận trong lòng.

Ánh mắt thị huyết của lão như chứa đựng ngọn lửa dữ dội, trực tiếp xuyên qua trái tim của mọi người. Nguyên Phương và Chiến Hổ cảm giác được trái tim đột nhiên ngừng đập, trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi.

Kha Nhĩ Tát thực sự có đủ tư cách để cuồng ngạo. Chỉ với một ánh mắt đã có thể đả thương phế phủ đối thủ, giết người trong vô hình. Lời nói ác độc của hắn vừa thốt ra khỏi miệng, tức thì mọi người đều cảm thấy thân thể như hãm sâu vào vũng bùn, chậm rãi cảm nhận được sự hành hạ đến chết mà không có sức lực chống lại.

Yêu Nhiêu ương ngạnh, vẫn đứng thẳng trên lưng Thủy Kỳ Lân ngăn cản phần lớn uy áp của Kha Nhĩ Tát. Thật không ngờ dưới áp lực lớn như vậy mà nàng vẫn có thể nhúc nhích.

Phun ra một ngụm máu, ánh mắt Yêu Nhiêu khẽ chớp. Khóe môi đỏ thẫm nhếch lên, như lặng im mà kể ra hoàn cảnh nguy hiểm tột cùng lúc này.

"Ha ha ha.. người giết ta là Kha Nhĩ Tát?"

"Đại thúc, ngươi muốn giết ta thì cũng phải điều tra rõ ràng. Thứ nhất, bản cô nương sợ nhất là cái chết, chỉ cần có người dùng thủ đoạn hành hạ ta, nói mấy lời uy hiếp như sẽ giết chết người thân bằng hữu của ta, tinh thần ta sẽ trở nên thất thường rồi làm ra những chuyện mất khống chế, không thể xoay chuyển. Chẳng hạn như đồng quy vu tận với địch nhân, tự bạo, tàn sát dân trong thành.. không thiếu những chuyện điên cuồng. Thứ hai.."

"Thứ hai! Làm ơn! Thời điểm Kha Đa chết ngươi nên điều tra xem tuyệt chiêu mạnh nhất của ta là gì chứ. Bản cô nương là Ác Ma!"

Phế tích Thái Cổ là phế thành Ma tộc, trong không khí tràn ngập Ám nguyên tố nồng đậm. Sau nụ cười khẽ của Yêu Nhiêu, không khí yên tĩnh như mặt hồ dường như bị người ta ném xuống một quả bom, Ám nguyên tố dưới một ý nghĩ lập tức trở nên điên cuồng.

Yêu Nhiêu xòe mười ngón tay, nhanh chóng quét qua phía trước, tử khí màu xám tập hợp thành những cơn lốc xoáy nhỏ bên người nàng. Sắc mặt hồng nhuận ngay lập tức tái nhợt, cái trán trơn bóng đổ đầy mồ hôi. Mà cùng lúc đó, không khí bị rút sạch, áp suất giống như một tảng đá lớn nặng nề đè xuống lồng ngực mọi người.

Vận dụng Ám Linh Châu trong Ngự Thú hoàn, Ám nguyên tố được tập hợp, tất cả hóa thành kiếm khí Phá Thiên Chỉ. Hơn mười đạo Phá Thiên Chỉ, đây đã là cực hạn của Yêu Nhiêu, nhưng dùng cho hoàn cảnh trước mắt thì đã đủ rồi..

"Phá Thiên Chỉ, nổ!" Phát ra chút lực lượng cuối cùng, Yêu Nhiêu điên cuồng hét lên. Nàng không phải là kiểu người ngồi yên chờ chết. Đối phương điên cuồng bao nhiêu thì nàng sẽ điên cuồng bấy nhiêu.

"Nhớ kỹ! Người giết ngươi tên Yêu Nhiêu!" Giọng nói thanh lệ như ngân thương chọc thủng tầng mây.

Lĩnh Chủ Kha Nhĩ Tát uy hiếp nàng như thế nào, nàng trả lại không thiếu một chữ.