Triệu Hồi Sư Xinh Đẹp

Quyển 2 - Chương 32: Người giết ngươi tên là Yêu Nhiêu! (hạ)



Chu Tước đại lục, Đại Hồng đế quốc, Quang Minh thành.

Thành chủ Kha Nhĩ Tát đang ở trong mật thất nhập định đột nhiên miệng phun máu tươi.

"Phụt!"

Trong lòng giống như có một cái xương bị gãy!

"Là ai? Là ai mà có thể tiêu diệt toàn bộ tinh thần ấn của ta không thừa lại chút gì?" Cảm giác được liên hệ giữa bản thân và tinh thần ấn hoàn toàn biến mất, Kha Nhĩ Tát quả thực giận không thể át. Ấn ký đó vì bảo vệ Kha Phi mà lưu lại, nếu không phải Lĩnh Chủ trở lên thì không thể động vào. Nay ấn ký kia đã không còn, vậy Kha Phi..

"Phi nhi của ta.. chẳng lẽ?"

Nghĩ đến đây, Kha Nhĩ Tát nhất thời nộ hỏa công tâm, lòng dạ không yên, thiếu chút nữa thì vì một ý niệm mà nhập ma.

"Không có khả năng! Phi nhi nhất định không xảy ra chuyện gì! Thằng bé là triệu hồi sư cấp 3 cao cấp, còn được tinh thần ấn của ta và Bạch Dạ Nhất thánh sử đồng thời bảo vệ. Nhất định là xảy ra sai lầm gì rồi! Không có chuyện Phi nhi đã chết được!"

Lão vội vàng dùng ngón tay dính máu tươi bị phun ra vẽ một ký hiệu phức tạp trên mặt đất, uy áp quanh thân từ Lĩnh Chủ trung cấp ngay lập tức giảm xuống Lĩnh Chủ sơ cấp. Đây là bí thuật gì? Lại có thể khiến hơi thở của cường giả Lĩnh Chủ giảm xuống hẳn một giai trong nháy mắt.

Sưu hồn thuật!

Bí thuật nghịch thiên, hy sinh cấp bậc lực lượng để đạt được mục đích. Ngay cả khi tinh thần ấn đã tan theo mây gió cũng có thể mạnh mẽ kéo về từ hư không.

Tinh thần ấn vốn đã tan thành khói bụi ở phế tích cứ thế xuyên qua phù văn, lấm tấm trôi nổi từng điểm về phía Kha Nhĩ Tát.

Chân tướng không thể truyền tải được nguyên vẹn, nhưng Kha Nhĩ Tát không tiếc hy sinh một cảnh giới thực lực của bản thân rốt cuộc cũng từ dấu vết ấn ký bị tàn phá, nghe được một câu trong cơn giận dữ:

"Người giết ngươi tên là Yêu Nhiêu!"

A a a a a!

"Lại là 'Yêu Nhiêu'! Giết hai đứa con trai của ta, bức ta sử dụng bí thuật khiến thực lực giảm xuống một cảnh giới. Thù này không đội trời chung! Ta nhất định sẽ khiến toàn bộ cường giả Đại Hồng quốc đuổi giết ngươi. Khiến cho đến địa ngục cũng không dám chứa chấp ngươi! A a a!"

Một đạo kinh lôi đột nhiên xuất hiện, đánh nứt trời xanh, mưa rơi tầm tã. Thời tiết Quang Minh thành đột nhiên biến hóa, lưu lại trong lòng người sự cảnh giác lo sợ.

·

"Yêu Yêu, nàng không sao chứ?" Trong phế tích Thái Cổ, Long Giác thân thiết đứng phía sau Yêu Nhiêu.

"Không có chuyện gì." Yêu Nhiêu đảo qua chút bất an trong lòng. Cứ coi như Kha Nhĩ Tát thật sự có biện pháp tìm tinh thần ấn trở về thì vẫn còn Long Đại thiếu gia thực lực không kém gì Lĩnh Chủ ở đây.

Ừm, trước khi xác định được Kha Nhĩ Tát có biết được chân tướng hay không thì nhất định phải giữ chặt tên gia hỏa này bên cạnh. Yêu Nhiêu nghĩ vậy, đột nhiên bừng tỉnh, người như không xương dán sát vào lồng ngực Long Giác.

"Long ca ca, người ta.. người ta vẫn còn sợ hãi.." Ngón tay thon dài mượt mà như ngọc lôi kéo ống tay áo bên trái trống không của Long Giác.

Trên gương mặt quyến rũ đến độ nhân thần cộng phẫn kia của Yêu Nhiêu đang tràn ngập mềm mại cùng ai oán, bộ dáng tự động dâng tới cửa kia khiến trong lòng Long Giác như có hàng vạn chùm pháo hoa bung nở.

Chao ôi, ở đây ngoài Long Đại thiếu gia bị mê hoặc đến thần trí không rõ thì dường như tất cả mọi người đều nhìn ra được Yêu Nhiêu mang theo mục đích hiểm ác, cột chặt lấy Long Giác làm lá chắn thịt.

Không ai chơi như vậy cả. Quá vô sỉ!

Vừa rồi không biết là ai buông lời thề son sắt muốn san bằng Quang Minh thành, mối thù sống chết này sẽ hoàn trả gấp trăm lần. Ấy vậy mà tinh thần ấn của Kha Nhĩ Tát vừa mới đe dọa một chút, tên phúc hắc này đã bắt đầu dùng sắc dụ tìm kiếm đệm lưng.

"Tiểu hữu, quá mất mặt!" Lão Hắc Viên, chiến thú của Nguyên Phương cảm thấy xấu hổ thay nàng, che mặt ngồi xuống một góc vẽ vòng tròn trên đất.

*Kb mn có tưởng tượng ra kh nhg nó là hình này nè

"Mất mặt cái rắm. Ngươi có bản lĩnh thì tự mình đối đầu với Lĩnh Chủ cho ta." Yêu Nhiêu hung tợn trừng mắt nhìn Lão Hắc Viên một cái, sau đó lại lập tức bày ra bộ dạng thảm thiết nũng nịu trong lòng Long Giác không chịu ra. So với thiếu nữ khi nãy khí phách ngút trời đứng trên lưng Thủy Kỳ Lân thì đúng là hai người khác nhau.

Ngay cả Thủy Kỳ Lân quật cường cũng khinh bỉ trừng mắt với Yêu Nhiêu, tức khí quay về không gian huyễn thú.

Chỉ có Long Đại thiếu gia là vẫn giữ nguyên bộ dạng thích thú.

Bọn họ nào biết đâu rằng, hắn thích nha đầu này như vậy, phúc hắc làm cho người ta hộc máu, lại ương ngạnh khiến hắn đau lòng.

Tựa như vừa rồi còn bằng thực lực bản thân giết hết Kha Phi trong vòng bảo hộ của một Lĩnh Chủ, Yêu Yêu đối mặt với cường địch thì chưa bao giờ lùi bước! Chẳng qua nàng thiên tính thẳng thắn rực rỡ, lúc nghỉ ngơi thích tìm một điều gì đó để nàng yên tâm làm nũng, yên tâm dựa vào mà thôi..

Mà bản thân, chính là người khiến nàng đủ yên tâm để dựa vào có phải không?

Nghĩ đến đây, Long Giác liền cảm thấy trong lòng giống như được rót mật, vẫn hồn nhiên không biết nụ cười trên mặt mình có bao nhiêu ngốc ngếch. Bộ dạng nguyện xả thân vì mỹ nhân thiếu chút nữa làm mọi người nghẹn đến nội thương.

Yêu Nhiêu thấy Long Giác vừa si mê vừa nghiêm túc đột nhiên lại có chút đỏ mặt. Người này rõ ràng cái gì cũng biết, thế nhưng vẫn cứ nghĩa vô phản cố* che chở nàng. Rốt cuộc hắn có bao nhiêu thân thể để giày vò chứ? Túm lấy ống tay áo trống không kia của Long Giác, Yêu Nhiêu đột nhiên xuất hiện cơn bực tức không rõ lý do.

*làm việc nghĩa không chùn bước

"Quên đi, không đùa với ngươi nữa!" Yêu Nhiêu đổi sắc mặt, đẩy Long Giác ra. Dưới ánh mắt của tên gia hỏa này, nàng không thể tiếp tục vô sỉ được. Thế nào cũng cảm thấy thật quái dị.

"Yêu Nhiêu, thần dược xuất thế." Bạch Dạ Nhất chớp lấy thời cơ nói chen vào, bước tiến lên đứng cạnh Long Giác và Yêu Nhiêu, trên mặt vẫn giữ biểu cảm mơ hồ, căn bản không coi bản thân mình là bóng đèn.

"Chiến Hổ, ta cảm thấy tên Bạch Dạ Nhất này càng ngày càng không phúc hậu.." Nguyên Phương lấy khuỷu tay khều Chiến Hổ, nhỏ giọng nói: "Ngươi xem thời điểm hắn phá hỏng bầu không khí chuẩn xác tới mức nào. Ta cá với ngươi, Long Đại thiếu gia kia nếu muốn nắm được lòng của lão đại chúng ta sợ là sẽ tốn sức nhiều đấy."

Thần Dược?

Yêu Nhiêu ngạc nhiên, lời nói của Bạch Dạ Nhất thành công hấp dẫn được lực chú ý của nàng.

"Thần Dược đã rơi vào tay ai?"

"Là Mục Dã Hàn Giang, tên kia là người duy nhất nói nàng còn chưa chết. Hắn nói tương lai nhất định sẽ đấu với nàng một trận, sau đó kiêu ngạo nhảy xuống nơi sâu nhất của phế tích. Cũng coi như hắn có vận khí tốt, không gặp phải Ma tộc nào quá mạnh. Một ngày trước, cả người hắn đẫm máu, nâng một gốc hoa lan U Minh màu tím xuất hiện. Nếu không có gì ngoài ý muốn, qua một ngày nữa chúng ta trở lại Đế Đô, người thắng lần thí luyện này chính là hắn."

Hoa lan U Minh? Là một loại thảo dược âm Hỏa cực thịnh, có thể kích phát lực lượng nguyên tố của một triệu hồi sư Hỏa hệ trước thời gian thức tỉnh. Nếu so sánh trên điều này, nó đúng là có thể coi thành một gốc Thần Dược!

Nhưng mà.. Yêu Nhiêu kìm lòng không đặng nhớ tới cục bùn nhỏ mình mới khế ước với quái thảo đầu sư tử, cả hai chúng nó đều đã sinh ra linh trí, chỉ sợ là còn trân quý gấp ngàn lần hoa lan U Minh kia. Còn có Chí Dương đỉnh nữa, có lẽ nó mới là thứ có giá trị tồn tại nhất phế tích Thái Cổ này.