Triều Thiên Khuyết

Chương 14: Sơn hữu mộc hề, mộc hữu chi



Cuối thu không khí trong lành, ngay cả bồn hoa trước điện cũng nở một bụi hoa xinh đẹp, màu sắc động lòng người, chập chờn đón gió. Nếu đứng trước bồn hoa còn ngửi được mùi thơm thoang thoảng vây quanh cánh mũi. Không khí vẫn mang hơi lạnh từ cơn mưa đêm qua, xen lẫn mùi đất, hít một hơi vào làm cho lòng người khoan khoái, dễ chịu.

Trường Niệm vốn có chút luống cuống, nhưng sau khi hít một hơi dài, biểu tình không nhịn được hoà hoãn một chút.

Phong Đình Vân liền cười: "Điện hạ ở trong phòng đã lâu, cuối cùng cũng nên ra ngoài một chút."

"Đa tạ đại nhân, nhưng mà..." Trường Niệm nắm lấy vạt áo của hắn, khó xử nói, " Ngươi và ta đều là nam tử, tình huống hiện giờ có chút không thích hợp."

"Có gì không thích hợp chứ?" Phong Đình Vân vẻ mặt chính khí nói, " Vi thần cùng điện hạ không có làm chuyện gì mờ ám."

Vừa nói liền ôm nàng chặt hơn một chút.

Vì vậy Diệp Tương Bạch tâm trạng phơi phới, đi theo Hồng Đề, vừa bước qua khỏi ngưỡng cửa đã nhìn thấy một đôi cẩu nam nam đứng ở trong viện, thân mật cùng nhau ngắm đoá kim cúc trong bồn hoa.

"..."

Toàn thân nổi da gà, Diệp Tương Bạch cuộn tay lại đặt trên môi, ho nhẹ một tiếng.

Nghe thấy âm thanh này, Trường Niệm vội vàng hô: "Quốc Công!"

Cứu mạng a! Cái đồ đoạn tụ này thật sự coi ta là nam nhân!

Sải bước đi tới, Diệp Tương Bạch nhìn chằm chằm Phong Đình Vân: "Quy củ trong cung ngươi cũng quên mất rồi hả?"

Phong Đình Vân cười khẽ: "Ngươi ở trên triều lúc nào cũng nhắc đến quy củ lại còn ở đây tiếp tục nhắc đến, không thấy ngán à? Bên trong điện có ấm trà thu vừa mới pha, ngươi nhanh đến uống thử."

Hắn nói ra lời này tự nhiên như thể bản thân là chủ nhân của Tỏa Thu Cung. Diệp Tương Bạch hơi nheo mắt, nhìn người nằm trong ngực hắn: "Thương thế của điện hạ đã tốt lên rồi sao?"

"Không có..." Trường Niệm uỷ khuất nhìn hắn, "Còn có chút đau."

"Còn nằm trên đó làm gì? Không mau đi xuống."

"Vâng." Giãy dụa hai cái, Trường Niệm đỡ lấy cái mông, chật vật đứng trên mặt đất, cực nhanh đẩy Phong Đình Vân ra xa, nhoẻn miệng cười, "Hai vị đại nhân, mời vào trong uống trà."

"Một chén là đủ." Diệp Tương Bạch nói, " Phong Đại Nhân còn có việc, lập tức cần rời đi."

Phong Đình Vân: "?"

Quay đầu sang nhìn hắn, Diệp Tương Bạch vân đạm phong khinh nói: "Hộ bộ mới xây dựng một tiểu viện mới ở ngoại ô cần người đi xem một chút, Lưu thượng thư bảo tại hạ đến thông báo cho đại nhân một tiếng."

Ở ngoại ô sao? Phong Đình Vân xịu mặt: "Chỗ đó quá xa xôi, nếu bây giờ qua đó ban đêm có lẽ không về được."

"Về không kịp thì nghỉ ngơi tại đó đi, phòng nghỉ cũng đã dọn dẹp xong." Diệp Tương Bạch ôn hòa nói, "Ý của Lưu đại nhân có vẻ là muốn ngươi ở đó quan sát hai ngày. Sắp đến đợt điều hành quan viên, ngươi còn thiếu chút thành tích mới có thể tiếp tục ở lại kinh thành, không thể lơ là."

Nói xong hắn liền đi vào trong nội điện ngồi xuống, cầm lấy chén trà Hồng Đề đưa tới, ưu nhã nhấp một ngụm.

Trường Niệm mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, thành thật nằm trên trường kỷ nghĩ thầm, Phong Đại Nhân này không biết đắc tội Phụ Quốc Công chỗ nào. Theo lý thuyết coi như hắn thành tích không đủ, lấy gia thế Phong gia cũng dễ dàng ở lại kinh thành.

Mặc dù người ngoài đều nói Phong Đình Vân có chút hoang đường, nhưng qua tiếp xúc dạo gần đây Trường Niệm cảm thấy hắn là người rất chu đáo.

Đồng thời, cũng không giống đoạn tụ.

Vừa suy nghĩ cũng không để ý trong điện dần yên tĩnh trở lại. Khi Trường Niệm định thần lại, chỉ thấy còn Diệp Tương Bạch ngồi trên ghế.

"Điện hạ có phải thích giao du cùng Hiền Chân?" Hắn cầm chén trà, chậm rãi nhìn bọt trà nổi trên mặt, ngữ khí bình thản lại mang theo hơi lạnh gió thu.

Trường Niệm căng da đầu, chợt nhớ hắn có bảo nàng ít qua lại với Phong Đình Vân, lập tức lắp bắp nói: "Không... Không thích!"

"Vậy tại sao hắn vẫn đến?"

Vớ vẩn! Chân ở trên người hắn, Tỏa Thu Cung cũng không phải chỗ được canh phòng cẩn mật, lại nằm gần mấy cung đường xuất cung, không phải muốn chặn là chặn a!

Trong lòng nói như thế nhưng Trường Niệm cũng không dám mạnh miệng nói ra, chỉ nhỏ giọng nói: "Phong Đại Nhân có lòng tốt, niệm tình nơi này quạnh quẽ, ta lại mang thương tích, nên mới thường xuyên ghé qua."

Phong Đình Vân mà có lòng tốt?

Khẽ nhấp ngụm trà, Diệp Tương Bạch cười lạnh ra tiếng.

"Điện hạ vẫn nên biết phân biệt người nào tốt. Một khi bắt đầu ra mặt, sẽ có không ít người muốn đến trước mặt ngài nịnh nọt vài câu, nếu người nào nói cái gì tốt ngài đều tin, như vậy không ổn."

"Hả?" Trường Niệm nghe không hiểu.

Diệp Tương Bạch nhịn không được trừng nàng một cái: "Điện hạ sống lâu trong cung một mình, nhân tình thế thái đều không rõ, không nên nhẹ dạ tin người!"

"Thế nhưng..." Trường Niệm chỉ mấy hộp quà chất đầy trên bàn, "Phong Đại Nhân là bạn thân của ngài, lại đối với ta vô cùng tốt, rất chiếu cố ta, ngay cả hắn cũng không thể tin sao?"

Theo hướng nàng chỉ nhìn lướt qua, Diệp Tương Bạch dừng mắt, đầu lông mày nhíu lại.

Hắn đứng dậy, đi qua cầm hộp quà phía trên cùng mở ra.

Lá phong đỏ rực đem biến thành giấy viết thư, chữ viết ở trên cực kì tiêu sái ——

Sơn hữu mộc hề, mộc hữu chi. Tâm duyệt quân hề, quân bất tri.*

(*)trích từ 2 câu cuối bài thơ Việt nhân ca

"Trong núi có cây lại có cành

Lòng này có chàng, chàng chẳng hay."

Đóng nắp hộp lại "Ba" một tiếng, Diệp Tương Bạch đau đầu ấn lên huyệt thái dương, trở tay đem hộp quà đưa cho Hồng Đề: "Đem đi ném đi."

"Vâng." Hồng Đề dọa đến hai chân đều run, ôm hộp chạy đi.

"Quốc... Quốc Công?" Trường Niệm nhỏ giọng thì thào.

Hít sâu một hơi, Diệp Tương Bạch xoay người lại, cắn răng nghiến lợi nói: "Bài thơ khắc trên lá phong đỏ này, mỗi năm đến mùa thu Phong Đình Vân sẽ phát ra ngoài cả 800 tấm, không có nửa phần thật tình, lừa gạt chân tình của người khác. Nếu đưa đi chỗ khác thì không nói gì, đưa tới chỗ điện hạ xem ra là hắn không muốn sống nữa!"

"Quốc Công bớt giận." Trường Niệm hoảng sợ ôm đầu "Ta không có ý trách hắn!"

"Ngài còn không trách hắn sao?" Diệp Tương Bạch càng tức, "Ngài là hoàng tử! Là thân phận vô cùng tôn quý! Do ngài quá mềm yếu mới có thể thu hút đám người xằng bậy này! Ngài nghĩ hắn dám đến chỗ Tam Hoàng Tử đưa những thứ này sao?"

Trường Niệm cúi đầu, nghiêm túc nghĩ hồi lâu, sau đó thấp giọng nói: "Ta so với tam ca dáng dấp đẹp mắt hơn."

Diệp Tương Bạch nghẹn lời.

Tam Hoàng Tử khuôn mặt cũng không quá doạ người, nhưng vị Thất Hoàng Tử này là người có dáng vẻ thanh tú nhất trong bảy vị hoàng tử. Thực sự là lời nói khách quan, không thể chối cãi.

Bất quá sau khi bị nghẹn lời, hắn càng tức: "Là nguyên nhân này sao?"

Người này tướng mạo trời sinh đẹp mắt nhưng đến khi tức giận lại cực kì doạ người. Cung nhân đứng bên ngoài đều bị dọa đến mặt mày tái mét. Trường Niệm cũng sợ hãi, nhìn xung quanh một chút sau đó không biết nghĩ gì liền muốn ngồi xuống giường.

Diệp Tương Bạch nhướng mày nhìn nàng, không thèm qua đỡ.

Nhưng mà, Thất điện hạ che mông, khập khiễng đi đến trước mặt hắn, ánh mắt chớp chớp nhìn, sau đó nhẹ nhàng cầm lấy đồ vật hắn đeo trên thắt lưng, đặt vào lòng bàn tay hắn.

Vật nhỏ lạnh lẽo đặt trong lòng bàn tay hắn nhẹ nhàng hấp thu nhiệt độ, ngay cả cảm xúc cũng bình ổn lại đôi chút. Diệp Tương Bạch cúi đầu, nhếch miệng: "Điện hạ sớm biết sẽ chọc giận thần, cho nên mới tặng vật này?"

"Không phải, ta làm sao dám nghĩ đến việc chọc tức Quốc Công?" nàng ngoan ngoãn đứng sau lưng hắn, đưa tay ấn lên đầu hắn, nhỏ giọng nói, " Mẫu phi trước kia nói hay tức giận sẽ không tốt cho cơ thể, ta hi vọng Quốc Công an khang mạnh khoẻ, cho nên mới tặng vật này. Chờ ta được phát tiền tháng, lại thay dây đeo này thành dải tơ lụa băng tằm thượng hạng."