Triều Triều Và Mộ Mộ

Chương 15



Editor: Nhã.

Bởi vì ngày hôm đó vội quá, nên Khương Mộ Vân không xin được phương thức liên hệ với Tân Thần, cô vốn có thể trực tiếp thêm Wechat của cậu, không phải là không muốn, nhưng khi nghĩ lại, thì cô không làm nữa, tại cô sợ hành động của mình doạ đến cậu.

Sáng sớm ngày thứ hai, Khương Mộ Vân không ngủ nướng, còn cố ý mặc một cái váy liền áo màu xanh nhạt, cầm ô, ôm sách, chạy đến cửa phòng đàn của học viện âm nhạc để ôm cây đợi thỏ.

Trước cửa phòng đàn có mấy tán cây hoa quế, dưới tàng cây còn có mấy chiếc ghế tựa.

Vì không muốn để người ta chú ý, nên Khương Mộ Vân ngồi ở chỗ đấy, sách đặt trên đầu gối, làm bộ đang ngồi đọc sách học tập, cơ mà khoé mặt lại luôn để ý đến động thái trước cửa phòng đàn.

Đáng tiếc giá trị nhan sắc quá cao nên về cơ bản muốn bớt bị chú ý cũng không được, mấy người dọc theo con đường này ghé mắt trộm đánh giá cô, còn có mấy cậu nam sinh chạy tới, nhưng Khương Mộ Vân hoàn toàn không để ý đến, cứ như vậy làm một mỹ nhân lạnh lùng.

Đợi tầm nửa tiếng, người cô chờ cuối cùng cũng xuất hiện.

Tân Thần vẫn mặc quần áo y hệt ngày hôm qua vẫn áo sơ mi trắng quần đen, lưng đeo ba lô đen.

Cậu cũng chú ý tới Khương Mộ Vân ở dưới tàng cây, theo bản năng cậu dừng bước chân lại để nhìn cô.

Khương Mộ Vân đóng sách lại, cô cầm cái ô đen trên ghế, nhảy lên, tươi cười rạng rỡ, vẫy tay với cậu, rồi chạy chậm đến.

Tĩnh nhược xử nữ, động nhược thoát thố[1]. Câu thành ngữ này đủ đề hình dung cô, thật sự mà nói thì là quá chuẩn xác.

(1) 静若处子, 动若脱兔 (Tĩnh nhược xử nữ, động nhược thoát thố) có nghĩa là khi tĩnh thì yên lặng như thiếu nữ khuê các, khi động thì nhanh như thỏ trốn chạy. 

Tân Thần nghĩ thầm, cô đã đến gần.

“Tân Thần, buổi sáng vui vẻ nhé.” Khương Mộ Vân hơi hơi mỉm cười với cô, trông cô tựa như đoá hoa hồng nhạt nở rộ còn đang đọng những giọt sương sớm mà cậu nhìn thấy khi đi ngang qua vườn hoa.

“Chào buổi sáng. Sao cô lại ở đây vậy?” Tân Thần hỏi.

“Tôi đợi cậu chứ còn gì nữa, đến trả ô lại cho cậu này.” Khương Mộ Vân miệng nói, tay thì đưa chiếc ô đen.

Tân Thần cầm lấy chiếc ô: “Chỉ là một cái ô thôi mà, cô không cần phải đưa tôi sớm như thế.”

“Trả ô chỉ là một chuyện thôi trời.” Khương Mộ Vân chắp tay sau lưng, cười nghịch ngợm.

Tân Thần không hiểu sao có chút khẩn trương nhưng lại có chút vui vẻ: “Chuyện khác là chuyện gì?”

Khương Mộ Vân cười hì hì: “Tôi còn muốn nghe cậu đánh đàn nữa, cũng muốn cùng cậu thảo luận mấy bản nhạc.”

“Ồ, thì ra là vậy.” Tân Thần gật đầu, trên mặt hiện lên vẻ xấu hổ.

Khương Mộ Vân nghiêng đầu nhìn cậu, cười hỏi: “Ơ thế cậu cho là chuyện gì?”

Mặt Tân Thần hơi hơi đỏ: “Không, tôi không nghĩ gì cả.”

Vì để che dấu sự xấu hổ, cậu tăng tốc cước bộ, đi về phía phòng chơi đàn.

“Thật thế à? Vậy sao cậu lại đỏ mặt?” Khương Mộ Vân đuổi theo từ sau, tiếp tục “Ghẹo” cậu.

“Không, tôi không đỏ mặt.” Mặt Tân Thần càng đỏ hơn.

Khương Mộ Vân không khỏi cong mắt cười, đây chắc là cậu bạn nhỏ thích đỏ mặt, là loại hiếm thấy.

Vẫn là cái phòng đàn ngày hôm qua, Khương Mộ Vân im lặng ngồi một bên nghe Tân Thần luyện đàn.

Để không ảnh hưởng đến cậu, vị trí cô ngồi cách khá xa chỗ cậu, nhưng khi Tân Thần tập trung luyện đàn, cậu gần như quên mất sự tồn tại của Khương Mộ Vân.

Mãi cho đến khi cậu chơi xong một đoạn, Khương Mộ Vân mới cảm thấy được có chỗ cậu xử lý chưa ổn, cô cũng có cơ hội thảo luận với cậu.

Khương Mộ Vân phát hiện, Tân Thần thực sự rất có tài năng, nhưng trình độ về âm nhạc của cậu ấy tương đối yếu kém, cậu không nắm bắt rõ phong cách âm nhạc của từng thời kỳ.

Mà cô hồi nhỏ đã đi theo Khương Nhuận Sinh học đàn, mặc kệ cô nghe có hiểu hay không, mỗi lần học một bài nhạc mới, Khương Nhuận Sinh sẽ nói cho cô biết nguồn gốc của bản nhạc và câu chuyện xưa đằng nhau bản nhạc đó, bởi lẽ đó mà cô không chỉ có kỹ năng lý luận vững chắc, mà cũng rèn luyện âm nhạc với mức độ cực cao.

Mỗi lần nghe xong suy nghĩ cùng cách nhìn của cô, Tân Thần như thể hồ quán đỉnh[2], nhịn không được mà chơi lại một lần nữa, hiệu quả của lần đó thật sự rất tốt.

[2] Thành ngữ  ”Thể Hồ Quán Đính ” ( 醍醐灌顶): Thể Hồ Quán Đính là một thành ngữ Trung Quốc, đọc là tí hú guàn dǐng; thể hồ: mỡ sữa đông đặc nhất, dùng để ví với chính pháp của Phật, tinh hoa của Đạo Phật; quán đỉnh: nghi thức xối nước lên đầu. Gộp cả câu nghĩa đen là dùng bơ sữa tinh khiết rướt lên đầu. Nghĩa bóng là Phật Giáo truyền thụ trí tuệ, khiến người ta hoàn toàn giác ngộ, ví von như nghe xong ý kiến uyên bác cao siêu khiến cho ta nhận được gợi ý rất lớn. Đặt vào trường hợp này cũng kiểu nôm na giác ngộ, thông não ý mọi người.

Chuyện này cũng khiến cho cậu càng ngày càng tò mò, nếu Khương Mộ Vân chơi một bài nhạc, thì sẽ trông như thế nào.

Do dự một lúc, cuối cùng Tân Thần cũng không kìm được sự tò mò của mình nữa, cậu mời Khương Mộ Vân chơi thử một bản nhạc, nhưng mà Khương Mộ Vân rất quyết đoán cự tuyệt một cách rõ ràng: “Tôi chơi không giỏi, kém xa cậu. Không muốn tự mình bêu xấu mình đâu.”

Thời gian trôi qua rất nhanh, cảm giác như nó giống với bản nhạc này vậy, hai người đã chơi đàn gần ba tiếng đồng hồ.

Sáng nay Khương Mộ Vân không ăn gì, nên lúc này cô đã đói tới độ bụng dán ngực ngực dán lưng.

“Tân Thần, sắp 12 giờ rồi, tôi đói bụng quá. Tôi mời cậu đi ăn nhé.” Khương Mộ Vân bảo ngay khi Tân Thần chơi xong bản 《 Variations on a Theme of Paganini 》của Brahms.

Tân Thần vẫn còn đắm chìm trong đó, kinh qua lời khuyên của Khương Mộ Vân cậu như kiểu nhìn được ánh mặt trời, cậu ấy vẫn còn đang tập luyện với toàn bộ trái tim nhiệt huyết của mình, như si như cuồng, cậu phảng phất như không nghe thấy gì, tiếp tục chơi thêm vài lần nữa.

Xuất phát từ phép lịch sự, Khương Mộ Vân không tiếp tục làm phiền cậu nữa, thẳng đến khi cậu chơi đàn xong, lúc này Khương Mộ Vân mới đứng dậy vỗ vai cậu, lặp lại những lời vừa nãy của mình.

“Tôi muốn chơi lại bản nhạc này thêm lần nữa, vất vả lắm mới tìm được loại cảm giác này.” Hai mắt Tân Thần sáng rực.

Nếu đổi thành người khác, Khương Mộ Vân đã sớm phất tay áo bỏ của chạy lấy người rồi, cơ mà khổ cái người khác kia lại là Tân Thần, đã thế lại còn là do mình tự “Tạo Nghiệp”, sớm biết thế này thì đã không thảo luận với cậu nhiều như vậy.

“Được rồi, tôi chờ cậu vậy.” Khương Mộ Vân lại ngồi về chỗ cũ, hai chân cô run lên vì đói.

Cuối cùng Tân Thần cũng chơi xong lần nữa, may mà cậu còn giữ lời hứa, không chơi tiếp nữa, nhưng mà Khương Mộ Vân nhìn bộ dạng của cậu, hiển nhiên là chưa chơi đã.

“Đi thôi, người là thiết cơm là cương. Nếu không ăn cơm, cậu sẽ không di chuyển được đâu. Cậu chơi đàn nhiều như vậy cũng hao phí nhiều thể lực lắm.” Khương Mộ Vân nói, giọng cô gần như hết sức.

Tân Thần sau đó mới hoàn toàn từ trong thế giới âm nhạc quay trở về thực tại, xong mới chú ý đến sắc mặt Khương Mộ Vân không được ổn cho lắm: “Thực xin lỗi, tôi để cô chờ lâu quá.”

“Không sao, đi thôi.” Khương Mộ Vân đói tới mức sắp ngất luôn được rồi, cô lười nói thêm một câu.

Lúc hai người bọn họ xuống lầu một, Khương Mộ Vân nhịn không được mà tự mắng mình cứ thích tìm đường chết, không hiểu sao lại dẫn cậu lên tầng cao để luyện đàn.

Mùi thơm của đồ ăn ở phố ẩm thực bên cảnh thoang thoảng bay đến bên cô, Khương Mộ Vân chỉ muốn trực tiếp bay thẳng đến phố ẩm thực.

“Cái đó, không phải chúng ta sẽ đến căn tin để ăn sao?” Tân Thần ở phía sau hỏi.

“Hả? Căn tin trong học viện âm nhạc ăn không ngon đâu, tôi chưa bao giờ ăn ở đó hết.” Khương Mộ Vân còn không thèm quay đầu nhìn lại.

Tân Thần không lên tiếng.

Khương Mộ Vân lúc này mới quay đầu: “Sao vậy?”

“Tôi vẫn thích ăn ở căn tin hơn.” Tân Thần nói.

Khương Mộ Vân đói nên có chút chóng mặt, không chút nghĩ ngời cô buột miệng nói: “Không sao đâu, tôi mời khách mà, đừng tiết kiệm tiền cho tôi.”

Tân Thần miễng cưỡng “Ừm” một tiếng, sắc mặt cũng không tốt lắm.

Khương Mộ Vân thầm nghĩ không xong rồi, trước kia Khương Nhuận Sinh từng nói Tân Thần chỗ nào cũng tốt, nhưng mà lại có chút tự tin mẫn cảm.

Nhưng lời đã nói qua miệng, cũng không thể thu hồi, chỉ có thể cố gắng cứu vớt: “Rất nhiều năm trước đồ ăn ở học viện âm nhạc rất khó nuốt, nhưng mà chắc giờ đầi bếp đã thay đổi rồi, nói không chừng, hôm sau cậu mời tôi đi ăn đi, để tôi xem nó ăn có ngon hơn không.”

Sắc mặt Tân Thần dịu đi đôi chút, cậu hỏi: “Trước kia cậu ăn ở đó rồi hả?”

“Ừm, trước kia bố tôi làm việc trong học viện âm nhạc, tôi thường theo ông ấy đến căn tin.” Khương Mộ Vân nói.

Tân Thần hỏi: “Hẳn là thầy giáo của học viện âm nhạc?”

“Ừ, đã từng như vậy.” Khương Mộ Vân tâm trạng trầm xuống, giọng lạc hẳn đi.

Tân Thần thế mà lại không nghe được, lại hỏi: “Thế giờ bác ấy đâu rồi?”

“Ông ấy mất rồi.” Khương Mộ Vân đáp.

Tân Thần hơi sửng sốt, nâng mắt liếc nhìn Khương Mộ Vân: “Ôi, thật sự xin lỗi cô.”

Khương Mộ Vân sợ cậu nghĩ nhiều, nên quay đầu cười với cậu: “Không sao hết. Đi nhanh nào, tôi đói lắm rồi.”

Con người luôn có khát vọng với đồ ăn ngon, hai chân Khương Mộ Vân đã mềm nhũn, bỗng nhiên được tăng lực, bước đi rất nhanh.

Chạy vào phố ẩm thực, đầu tiên là rẽ phải, đây là một nhà hàng Tây với phong cách rất tuyệt.

Khương Mộ Vân thật sự rất đói, không chút nghĩ ngợi liền bước vào trong,.

Nhưng khi Tân Thần nhìn thấy quán cơm Tây này có cách bài trí xa hoa, cậu lại chùn bước.

Trước khi vào nhà hàng, Khương Mộ Vân dường như đã dùng hết sức hết lực của mình, cô đột nhiên cảm thấy choáng đầu hoa mắt, tim đập khí loạn, đi đứng không vững, đứng còn không thẳng, cả người ngã sang một bên.

Tân Thần thấy thế, vội vàng tiến lên một bước, muốn đỡ lấy cô, nhưng lại chỉ đỡ được một khoảng không.

Còn Khương Mộ Vân gần như bị một người thanh niên cao gầy ôm vào trong ngực, mùi thơm thảo dược mát lạnh thoang thoảng từ trên người cậu ấy truyền đến, khiến người nghe cảm thấy rất thoải mái.

Khương Mộ Vân ngẩng đầu, sửng sốt hỏi: “Sao cậu lại ở chỗ này?”