Triều Triều Và Mộ Mộ

Chương 2: Ôm tôi



Editor: Ở Đây Có Một Cô Bé Tên Nhã.

Diệp gia và Diêu gia nhiều đời chơi với nhau, Diệp Trân Ni và Diêu Tinh Tinh lớn lên từ bé với nhau, là đôi bạn cực thân. Sau này vào lúc Diêu Tinh Tinh mười sáu tuổi cô đã cùng với bố mẹ chuyển nhà lên đế đô, từ đó về sau rất ít trở về.

Nhưng mà Diệp Trần Ni và Diêu Tinh Tinh vẫn luôn giữ liên hệ với nhau.

Mười năm trước, Diêu Tinh Tinh từng mang Mạnh Triều Huy về Doanh Châu, ở nhà cô mấy ngày.

Lần đầu tiên gặp mặt, Mạnh Triều Huy tám tuổi cũng mang theo cái vẻ ngoài lạnh nhạt này.

Hôm đấy Diệp Trân Ni còn bảo cô dẫn cậu đi chơi, khi đó cô vẫn còn khát vọng muốn được Diệp Trân Ni quan tâm và muốn được bà khẳng định, cho nên đối với nhiệm vụ mà bà ấy giao, cô vô cùng để bụng.

Cũng theo lẽ đó mà Khương Mộ Vân chủ động kéo tay Mạnh Triều Huy, cô nói muốn dẫn cậu đến chơi nội viện chơi, sau đó bị cậu hất tay.

Rồi cô cũng có tấm lòng thành dẫn cậu ta đến “Căn cứ bí mật” giữa cô và bố— căn nhà gỗ nhỏ trong sân sau, cậu lại làm hỏng ngựa gỗ nhỏ cô yêu thích nhất.

Cô vì để con chim nhỏ trở về tổ nhỏ, bò lên trên cây, cũng tiện thể để cho cậu thông khí, cậu thì hay rồi, khóc thút thít chạy về, còn đi cáo trạng, làm Diệp Trân Ni tức giận, hại cô bị phạt rất thảm.

Tóm lại, ấn tượng của Khương Mộ Vân về cậu chính là uổng phí một vẻ bề ngoài xinh đẹp, còn mấy cái khác thì không nhớ lắm, à còn cả thằng nhóc mít ướt, thích chạy đi mách lẻo.

Hơn nữa mấy năm nay, cái tên “Mạnh Triều Huy” suốt ngày treo trên miệng của Diệp Trân Ni.

“Con trai Triều Huy của dì Diêu, người đã đẹp, thành tích lại còn tốt, hơn nữa thằng bé vừa hiểu chuyện, vừa hiếu thuận, cũng chẳng bao giờ khiến dì Diêu phải nhọc lòng. Dì Diêu con có phúc khí thật……”

“Triều Huy quả là đứa con ngoan, thân thể của dì Diêu dạo này không tốt, thằng bé ngày nào cũng ở bên dì ấy chiếu cố, không rời một tấc luôn…..”

Nhớ đến lời nói của Diệp Trân Ni, Khương Mộ Vân không khỏi trợn mắt.

Chỉ cần Diệp Trân Ni cảm thấy tốt, Khương Mộ Vân liền có một loại tâm lý phản nghịch.

“Hứng thú” của Khương Mộ Vân với cậu lập tức giảm xuống.

“Đồ mít ướt, cậu đi theo tôi làm gì?” Khương Mộ Vân đứng cách Mạnh Triều Huy khoảng một mét, cô ngửa đầu nhìn hắn.

Khoảng cách rất gần, lông mi của cậu giống như cây quạt nhỏ, vừa dài vừa dày, đen tuyền, nó rũ xuống che đi đôi mắt tuyệt diễm kia. Vẻ ngoài quả nhiên rất mlem.

Nghe được cái xưng hô này, Mạnh Triều Huy dừng bước, ký ức như thuỷ triều vọt tới.

Mùa hè năm tám tuổi, ông ngoại cậu vừa mới mất, tâm trạng cậu rất buồn, cả ngày không nói một lời, vì xót con nên mẹ cậu vào dịp nghỉ hè đã đưa cậu về quê giải sầu.

Mùa hè năm đó tiếng ve kêu inh ỏi, ánh mặt trời cũng rất nóng, ký ức của cậu cũng rất mơ hồ, nhưng cũng rất kỳ quái, lần đầu tiên cậu gặp Khương Mộ Vân rất dị thường, đôi mắt của cô gái nhỏ rất xinh đẹp, linh động giảo hoạt, lúc cô cười nó cong cong như hình trăng non, vô cùng đáng yêu.

Nhưng mà cô vừa gặp đã chạy ra dắt tay cậu, cậu vô ý hất ra. Bởi vì từ lúc sinh ra cậu đã rất đẹp đi đến chỗ nào cũng bị người ta sờ một cái vuốt một cái ôm một cái, dần dần cậu cực kỳ ghét việc người không quen đụng vào người mình.

Giờ phút này, nhìn Mạnh Triều Huy khẽ chau mày không nói lời nào, Khương Mộ Vân nhịn không được muốn đùa cậu một chút, hai con mắt khẽ cong, cười lên trông giảo hoạt cực kỳ: “Chẳng lẽ cậu thích tôi à?”

Mạnh Triều Huy lất lại tinh thần, chân mày nhíu chặt hơn, trên khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên vả cao lãnh xa cách, lui ra phía sau một bước, thề thốt phủ nhận: “Không phải!”

Khương Mộ Vân tiến lại gần hai bước, ngửa đầu cười nũng nịu, tiếp tục trêu chọc cậu, âm thanh vừa ỏn ẻn lại vừa mang ý tứ chọc ghẹo: “Mình không tin đâu! Nam sinh mấy người các cậu toàn khẩu thị tâm phi[1]!”

[1]口是心非: Khẩu thị tâm phi là câu thành ngữ đến từ Trung Hoa mang ý nghĩa là miệng nói một đằng nhưng trong lòng lại nghĩ một nẻo, miệng và tâm hoàn toàn trái ngược, đây là câu nói ý chỉ nghĩa xấu.

Mạnh Triều Huy lại lùi về phía sau thêm một bước, bảo trì khoảng cách với Khương Mộ Vân, banh mặt, mắt đen thâm thuý hiện lên một tia chán ghét, giọng nói lộ ra vẻ lạnh lẽo: “Tôi không khẩu thị tâm phi.”

Thứ Khương Mộ Vân muốn chính là câu nói này, cô khúc khích cười, thản nhiên bảo: “Hy vọng cậu nói được làm được nha.”

Nói xong, cô xoay người rời đi. Nhưng Mạnh Triều Huy vẫn đi theo cô.

Khương Mộ Vân xoay người quay lại, vay đung đưa tạo nên một đường cong xinh đẹp, hơi hơi híp mắt: “Này, mít ướt, nếu không thích tôi, thì cậu đi theo tôi làm gì?”

Mười năm trước, cậu ta cũng như thế này, rõ ràng cậu rất ghét hất tay cô ra, thế mà giờ vẫn nhắm mắt theo đuôi đi phía sau cô. Não quá.

“Hoàn thành nhiệm vụ. Mẹ tôi bảo tôi đi theo cậu.” Mạnh Triều Huy nhàn nhạt nói.

Khương Mộ Vân thốt lên một tiếng “Xì”, liếc mắt nhìn cậu, cất bước vượt mức quy định: “Mẹ cậu bảo cậu đi thì cậu đi à, đúng chỉ có con trai cưng của mẹ[2].”

[2] 妈宝男 /mābǎo nán/ là từ dùng để chỉ những anh chàng sẽ làm bất kì điều gì cũng phải hỏi ý kiến của mẹ, nên em để thành “con trai cưng của mẹ” ạ.

Lời này không có tính công kích, nhưng tính vu nhục tinh thần thì cực mạnh.

Con trai ở cái tuổi huyết khi phương cương[3] này, thường có khát vọng độc lập, tự nhiên sẽ chán ghét người khác nói mình là “Con trai cưng của mẹ”.

[3] 血气方刚: Khí huyết phương cương, ý chỉ ở cái tuổi mà tinh lực tràn đầy, tính tình nhiệt huyết, dễ nóng nảy, dễ làm sai.

Nhưng Mạnh Triều Huy lại không thèm để ý. Cậu vẫn giữ thái độ im lặng, vẫn cứ theo sát phía sau cô, vẫn duy trì khoảng cách hai mét giữa hai người.

Khương Mộ Vân thấy có chút phiền, cô đột nhiên dừng bước lại, quay đầu, không còn giả bộ nụng nịu nữa, hung hăng nói: “Cậu chỉ cần bảo với mẹ cậu, cậu sẽ mất dấu tôi, vậy là được rồi mà.”

“Tôi chưa nói dối mẹ bao giờ.” Mạnh Triều Huy ngữ khí lãnh đạm, lại vô cùng nghiêm túc, nghiễm nhiên giống hệt dáng vẻ đứa trê nghe lời trong lời Diệp Trần Ni.

Khương Mộ Vân không nhịn được mà trợn mắt, con trai cưng, bảo bảo ngoan ngoãn, tất cả đều không phải gu cô thích, uổng cho cái dung nhan tuyệt phẩm này.

“Cậu nhất định phải đi theo tôi à?”

“Ừ.” Mạnh Triều Huy lên tiếng.

“Vậy cậu đừng có hối hận!” Khương Mộ Vân dùng giọng điệu uy hiếp.

“Sẽ không.”

Đúng kiểu dầu muối không ăn. Khương Mộ Vân hết cách, lười so chiêu với cậu ta.

Đi qua vườn hoa, vòng qua ao nhỏ, được khoảng tầm mười phút, Khương Mộ Vân dừng chân trước ngôi nhà gỗ nhỏ.

Mạnh Triều Huy dừng chân ở dưới gốc cây cách ngôi nhà gỗ cách đó không xa. Năm đó cái cây này mới chỉ là một cây non, bây giờ có thể che mưa chắn gió, giống như cậu và cô vậy, đều đã trưởng thành.

Cậu nhìn về phía ngôi nhà gỗ, bất tri bất giác trong ánh mắt đã trở nên nhu hoà.

“Căn nhà này do tôi và bố tôi cùng nhau dựng lên, cậu xem, hơi bị xịn xò luôn!” Khương Mộ Vân tám tuổi đẩy cửa nhà gỗ nhỏ, vô cùng tự hào mà giới thiệu: “Bố tôi nói nếu ông không có tình yêu với dương cầm, trở thành giáo viên dạy dương cầm, thì nhất định ông sẽ trở thành một kiến trúc sư xuất sắc. Cậu có muốn chơi con ngựa gỗ này không, đây cũng là do bố tôi làm đấy, còn có cả cái ghế nhỏ này, cái bàn nhỏ, tất cả đều là do bố tôi làm!….”

“Bố cậu thật giỏi!” Khi đó Mạnh Triều Huy chủ động mở miệng nói câu đầu tiên,

“Tôi cũng thấy vậy, bố tôi là người bố tốt nhấ trên đời!”

..........

Khương Mộ Vân đi vòng qua phía sau, quay đầu thoáng nhìn, Mạnh Triều Huy đứng ở dưới một thân cây cách chỗ cô không xa, cậu ấy cũng không có đi đến chỗ cô.

Lúc này cô mới ngổi xổm xuống, đẩy cỏ dại ra, lấy ra một viên gạch đỏ, lấy ra một cái túi nilon trong suốt, bên trong có một tấm vải đỏ bọc lấy chìa khoá.

Mở cửa nhỏ nhà gỗ ra, Khương Mộ Vân bước vào, thuận tay đóng cửa lại.

Cô hé mắt nhìn Mạnh Triều Huy qua khe cửa, cậu chắp hai tay sau lưng, ngửa đầu nhìn về phía cây cổ thụ, không chút quan tâm đến tình huống bên này của cô.

Khương Mộ Vân lúc này mới yên lòng, mở cửa nhiều hơn một chút, để cho ánh sáng ùa vào căn phòng nhỏ.

Mạnh Triều Huy đã ngẩng đầu rất lâu rồi, cổ có chút đau, nên cậu đã chuyển động cổ.

Đúng vậy quay đầu nhìn về chỗ căn nhà gỗ nhỏ, tấm lưng ngọc của cô gái oáng ả trong trẻo hiện ra, trắng đến nỗi chói mắt, Mạnh Triều Huy nhìn chằm chằm vài giây, cũng không chút hoang mang chuyển ánh mắt đi chỗ khác, tiếp tục nhìn cành cây cao xanh biếc. Chóp tai hơi hơi nóng lên.

Cô vẫn lớn mật y như lúc nhỏ!

Thời đấy hai đứa chơi ở căn nhà gỗ nhỏ những một buổi trưa, bọn họ đi về sau khi mặt trời lặn.

Trên đường về biệt thự, Khương Mộ vân phát hiện một chú chim non ở trong bụi cỏ.

“Chim nhỏ nhất định là rời từ trong ổ xuống.” Khương Mộ Vân nhìn lên cây phương tím cao lớn, quả nhiên trên cây có một cái tổ chim.

“Mày yên tâm, tao sẽ đem mày về bên bố mẹ nha.” Tay nhỏ của Khương Mộ Vân nhẹ nhàng vuốt lông tơ của chim nhỏ, tự nói lẩm bẩm.

“Mạnh Triều Huy, lông tơ chim nhỏ mềm lắm luôn, cậu có muốn sờ không nè.” Khương Mộ Vân nghiêng đầu, híp con mắt đón nắng hoàng hôn, nhìn cậu mỉm cười.

Mạnh Triều Huy ngứa ngáy, đi qua, duỗi tay nhẹ nhàng sờ đầu chim nhỏ, đúng là rất mềm mại, rất ấm áp.

“Cây cao như vậy, cậu làm sao đưa nó về được?” Lần thứ hai Mạnh Triều Huy chủ động nói chuyện.

“Tôi sẽ leo lên cây, bò lên trên được.” Khương Mộ Vân cười giảo hoạt.

Mạnh Triều Huy lắc đầu, tỏ vẻ không đồng ý: “Không được, chúng ta vẫn nên đi tìm người lớn hỗ trợ.”

“Vì sao lại phải đi tìm người lớn chứ, tự tôi có thể làm được!” Khương Mộ Vân nói được thì làm được, đem chim nhỏ đặt trên váy mình, sau đó lật váy lên, cuộn lại, buộc quanh eo mình.

Mặc dù Khương Mộ Vân đã mặc quần an toàn, nhưng Mạnh Triều Huy vẫn đỏ mặt.

Qua năm phút, một âm thanh ầm ầm truyền đến, Mạnh Triều Huy một lần nữa quay đầu nhìn lại.

Khương Mộ Vân cưỡi một chiếc xe máy màu lửa đỏ vọt ra từ căn nhà gỗ, cô đã thay một bộ quần áo, một cái áo chữ T ngắn, quần đùi màu lam, eo thon nhỏ tinh tế, một đôi chân vừa dài lại vừa trắng; mái tóc nâu nâu được buộc đuôi ngựa cao.

Tuổi trẻ sôi nổi, tư thế oai hùng ngổ ngáo.

Đuôi lông mày Khương Mộ Vân hơi hơi hếch lên, khiêu khích nhìn Mạnh Triều Huy: “Cho cậu hai lựa chọn. một là, lên xe theo tôi đi, không được chơi trò mách lẻo với người lớn; thứ hai, nếu cậu sợ hãi, chạy từ đâu thì quay về đấy, cũng không được mách lẻo! Nếu không, tôi tuyệt đối sẽ không để cậu sống yên đâu”

Mạnh Triều Huy nhíu chặt mày, hàng mi dày rũ xuống, che đi đôi mắt đẹp đẽ ấy, không biết cậu đang suy nghĩ cái gì.

Ngay lúc Khương Mộ Vân không còn chút kiên nhẫn nào, Mạnh Triều Huy mới đến chỗ Khương Mộ Vân, hình như cậu đã hạ quyết tâm rất lớn: “Một.”

Khương Mộ Vân hơi hơi nhăn mày, hiển nhiên cô bất ngờ với lựa chọn này.

Cô đội cái mũ bảo hiểm đỏ lên, chỉ chỉ căn nhà gỗ nhỏ: “Mũ bảo hiểm ở bên trong.”

Mạnh Triều Huy đi vào nhà gỗ nhỏ, quét mắt nhìn quanh, bố cục của căn nhà nhỏ này rất khác so với mười năm trước, có thêm không ít đồ vật. Tuy rằng có rất nhiều đồ lặt vặt, nhưng vẫn được thu xếp gọn gàng, cũng không có vẻ bừa bộn. Phía bên trái có một ít công cụ dùng làm nghề mộc, còn có một số bộ bàn ghế bằng gỗ nhỏ rất đáng yêu, phía trước nó còn là một cây dương cầm cũ; có con ngựa gỗ, có chiếc ván trượt giành cho trẻ con chơi.

Ở bên phải cửa sổ có một cái giá treo đồ, ở tầng dưới chót có đàn ghi-ta, đàn violon và các nhạc cụ khác, bên trên có bảy tám cái mũ bảo hiểm, đủ các thể loại màu sắc.

Mạnh Triều Huy đi qua đi lại, tiện tay cầm một chiếc mũ bảo hiểm màu xanh, đang định tời đi, rồi bỗng cậu dừng bước chân lại, đặt cái mũ bảo hiểm màu xanh xuống mặt đất. Quay về trước cái giá treo đồ, đem mấy cái mũ bảo hiểm bừa bãi xếp thành một hàng dọc chỉnh tề ngay ngắn.

Bíp bíp! Bíp bíp!

Khương Mộ Vân đứng bên ngoài mất kiên nhẫn, cô không nhịn được mà bắt đầu oán trách: “Làm gì mà lâu vậy trời, mình đội cại mũ này được hơn nửa ngày rồi mà cậu ta còn chưa ra, đúng phí đôi mặt to đẹp, ngay cả mũ bảo hiểm cũng không tìm được!”

Vừa dứt lời, Mạnh Triều Huy đi ra, cậu cũng thuận tay khoá cửa căn nhỏ gỗ lại.

Khương Mộ Vân ngó nhìn cậu, móc chìa khoá ra, ném lại: “Chỗ đó có cửa, cậu đi mở đi.”

Mạnh Triều Huy bây giờ mới chú ý đến cái tường che cao ba mét bên trên đó còn có một dây thường xuân phủ kín, màu sắc của cánh cửa lúc này rất gần với màu của tường che, không nhìn cẩn thận thì không thể phân biệt được, hơn nữa nó còn bị dây thường xuân phủ kín, nên rất khó để phát hiện.

Cửa vừa mở ra, Khương Mộ Vân đã cưỡi xe máy xông ra ngoài, rất chi là soái khí, dừng ở cửa.

Mạnh Triều Hy một lần nữa khoá kỹ cửa, nhíu mày nhìn bùn đất, tay thì bị rỉ sét nhem lên, cậu dùng sức phủi tay, phủi xong còn lấy khăn giấy trong túi quần ra lau tiếp, xong xuôi mới lên xe, ngoan ngoãn đội mũ.

Biểu tình Khương Mộ Vân tương đối nghiêm túc: “Đồ mít ướt, đừng trách tôi không nhắc cậu trước, mấy người bạn của tôi còn chưa dám ngồi trên xe tôi, tự cậu nghĩ kỹ đi, đừng đợi lúc nữa lại bị doạ khóc.”

Mạnh Triều Huy nghe thấy có chút “Đe doạ”, cậu gật đầu: “Ừm, cảm ơn đã nhắc nhở.”

Mạnh Triều Huy ngồi trên xe, cậu chống tay vào chỗ sau.

“Ôm tôi.” Khương Mộ Vân nói, giọng điệu dửng dưng, cứ như kiểu cô đang nói một chuyện hết sức tầm thường.

Mạnh Triều Huy không làm theo.

Khương Mộ Vân cũng không nói gì thêm, chỉ hừ nhẹ một tiếng, thanh cao đúng không, để tôi xem cậu thanh cao được bao lâu.