Triều Tư Mộ Noãn

Chương 63: Cùng nhau



Đã có Vệ Kiều đảm bảo, chuyện Thập Nhất nhậm chức liền thoải mái hơn rất nhiều, Lạc Châu Bình vốn rất có ý kiến, lại đột nhiên thay đổi thái độ, nói cho người trẻ tuổi nhiều cơ hội một chút cũng tốt, Vệ Kiều há lại không biết tâm tư của lão hồ ly này, lúc trước hắn không nguyện ý để Thập Nhất ngồi lên vị trí phó tổng, là sợ quyền lợi của hắn bị san sẻ, nhưng bây giờ đã có nàng đảm bảo liền lại bất đồng, hắn chỉ cần động tay chân, khiến Thập Nhất làm ra chuyện thâm hụt đến công ty, đến lúc đó người phải rời đi chính là cả hai.

Nàng biết rõ tâm tư của Lạc Châu Bình, đương nhiên sẽ không để hắn được như ý nguyện, ấn tượng của Lạc Châu Bình đối với Thập Nhất e rằng là còn dừng lại ở thời điểm gặp nhau hai, ba năm trước, mặc dù bây giờ Thập Nhất trở nên miệng lưỡi bén nhọn, chỉ là rốt cuộc vẫn chưa làm ra thành tích thực sự gì, hắn làm sao biết được năng lực của Thập Nhất thế nào.

Bất quá có thể thuận lợi nhậm chức, liền khiến cho trong lòng Vệ Kiều được thả lỏng.

Hội nghị kết thúc, Thập Nhất giúp Vệ Kiều đi vào phòng làm việc, sau khi cánh cửa khép lại, Vệ Kiều hỏi: "Đã gặp Thẩm Hạo rồi?"

Thập Nhất đẩy nàng đến trước cửa sổ sát đất, từng tia sáng mặt trời từ kính thủy tinh chiết xạ truyền đến, chiếu lên người Vệ Kiều, tăng thêm một vầng hào quang đầy màu sắc, Thập Nhất đưa tay ôm lấy Vệ Kiều, cọ lên mái tóc của nàng một chút, khe khẽ nói: "Gặp rồi. Hợp đồng cũng đã ký."

Vệ Kiều nghiêng đầu, đôi má cọ đến bờ môi Thập Nhất, liền được hôn lên, những lo lắng sợ hãi của Thập Nhất lúc trước chưa được hoàn toàn phát tiết, hiện tại Vệ Kiều lại xuất hiện ở đây, hai người gắt gao ôm lấy nhau, đầu lưỡi giao triền, hưởng thụ mật ngọt, Thập Nhất hôn nàng thật sâu, thẳng đến khi môi son của Vệ Kiều đều cọ ở trên môi của mình mới bằng lòng bỏ qua.

"Thập Nhất." Thanh âm Vệ Kiều thật nhẹ: "Mảnh đất ở Hoài thành kia, nhất định phải lấy được."

Đây là nhiệm vụ đầu tiên của Thập Nhất ở công ty, cũng là hạng mục để đặt nền tảng, nhất định phải hoàn thành thật tốt, Thập Nhất hôn nàng còn nghe được nàng nhẹ nhàng nói những điều này liền không khỏi nhíu mày: "Ngươi thật biết cách làm mất hứng, ta không muốn nghe."

Thập Nhất hiếm khi thể hiện tính khí tiểu hài tử khiến Vệ Kiều bật cười, Thập Nhất là nửa ngồi xổm người, cho nên Vệ Kiều nhìn thẳng vào ánh mắt của Thập Nhất, ngón tay nàng điểm trên chóp mũi Thập Nhất: "Không muốn nghe ta cũng phải nói, đây là trận chiến đầu tiên của ngươi, ta hy vọng ngươi có thể chiến thắng."

Thập Nhất nổi tính khí tiểu hài tử bất quá là muốn trêu đùa Vệ Kiều vui vẻ, hiện tại thấy Vệ Kiều nở nụ cười trên gương mặt nàng cũng mang ý cười nhẹ nhàng, nàng tiến lên trước, lại hôn lên bờ môi ửng đỏ của Vệ Kiều vài cái: "Ta biết. Kiều Kiều, ngươi yên tâm, nên làm cái gì, không nên làm cái gì, ta đều biết, ta đã không còn là tiểu hài tử."

Vệ Kiều nhìn thần sắc trầm ổn của nàng gật đầu, xác thực, nàng đã trưởng thành, thành thục, không còn là tiểu cô nương luôn sợ hãi rụt rè đứng ở sau lưng mình, nắm lấy ống tay áo mình, luôn bất an giật mình, các nàng cũng đã cùng nhau hai ba năm rồi.

Thời gian trôi qua thực vui vẻ.

Thập Nhất nói xong những lời này lại bình tĩnh nhìn Vệ Kiều, nghĩ thật lâu mới lại nói: "Bác sĩ Tô nói với ta, ngươi sẽ sớm làm phẫu thuật, có thật vậy không?"

Chuyện làm phẫu thuật cấy ghép trái tim nhân tạo, vốn luôn là chủ đề các nàng tránh nhắc đến, bởi vì thay tim nhân tạo sớm, liền đại biểu sinh mệnh của Vệ Kiều sẽ sớm đến hồi kết, Tô Tử Ngạn từng nói, thay trái tim nhân tạo, nếu như không có phản ứng đào thải, kết quả tốt nhất, cũng liền chỉ có thể duy trì được bốn năm năm.

Bốn năm năm, làm sao lại đủ?

Thập Nhất thật sự cảm thấy bản thân quá tham lam, lúc trước đã nghĩ dù chỉ được cùng một chỗ một giây một phút liền tốt, nhưng mà hôm nay nàng lại khát vọng có được nhiều thời gian hơn một chút nữa, dù là —— dù là dùng tánh mạng của mình để đánh đổi.

Nhưng mà Vệ Kiều sẽ không cho phép.

Thập Nhất biết rõ điểm ấy, nếu như nàng dùng trái tim của mình, nhất định cũng sẽ không sống một mình.

Vệ Kiều thấy ánh mắt nàng đột nhiên ảm đạm xuống liền mỉm cười: "Làm sao vậy? Chuyện làm phẫu thuật Tử Ngạn đã nói với ta, còn chưa định thời gian, đừng quá lo lắng, kinh nghiệm làm phẫu thuật của Tử Ngạn rất tốt, sẽ không xảy ra sai lầm."

Thập Nhất gật đầu, không giống như trước đây quấn lấy Vệ Kiều khóc lóc làm loạn, ngược lại rất trầm ổn nói: "Ta biết, ngươi còn phải đến bệnh viện đi? Ta để Bùi Thiên đưa ngươi đi, buổi tối ta đến bệnh viện tìm ngươi?"

Khi vừa tiếp nhận Vệ Thiên, nàng có rất nhiều chuyện đều không thể phân thân giải quyết, thân thể Vệ Kiều cũng không thể chống đỡ quá lâu, nàng nhận được tin tức của Bùi Thiên, biết rõ hôm nay mở đại hội, cũng biết Thập Nhất gặp phải khó khăn, mới liều lĩnh tới đây, hiện tại đã dọn dẹp xong, nàng cũng nên trở lại bệnh viện.

Hai người ở văn phòng lưu luyến mà chia tay, Thập Nhất nhịn không được lại ôm lấy Vệ Kiều mà hôn thật lâu, hận không thể đem người này hòa vào trong xương cốt, hai năm rồi, tình cảm yêu thích của nàng đối với Vệ Kiều là càng ngày càng sâu, không muốn nhìn thấy người kia có mảy may khó chịu nào, như vậy so với cầm dao đâm vào tim bản thân lại càng đau hơn!

Vệ Kiều làm sao lại không phải như vậy, lúc trước bất quá chỉ là muốn nghe theo tâm ý một lần, nói qua một lần yêu đương, nhưng không nghĩ đến trái tim liền treo ở trên người Thập Nhất, ánh mắt cũng khó dời đi được

Đối mặt với bệnh tật, tình cảm của các nàng liền càng ngày càng sâu, Thập Nhất kề sát bên khóe môi nàng nói khẽ: "Buổi tối chờ ta, lần này nhất định phải chờ ta."

Vệ Kiều mỉm cười: "Được." Nàng duỗi ngón tay út ra: "Nhất quyết không được nuốt lời."

Biểu tình vốn như muốn khóc của Thập Nhất liền cứng đờ, bật cười, sau vài phút, nàng mới để Bùi Thiên tiến đến đưa Vệ Kiều về bệnh viện, nhìn phần tài liệu còn chưa xử lý chất đầy bàn, Thập Nhất thở sâu, đi đến trước cửa sổ sát đất, cúi đầu nhìn phía dưới, chiếc xe mày đen chậm rãi rời khỏi.

Sau khi Vệ Kiều lên xe liền ho khan vài tiếng, mày kiếm Bùi Thiên cau chặt: "Tam tiểu thư, cần ta lấy thuốc giúp ngài sao?"

"Không cần." Vệ Kiều hít sâu vào một hơi: "Đi thôi, đến bệnh viện."

Lần này tới bệnh viện không giống như trước đây, sau khi có tai nạn giao thông làm bình phong, nàng thoải mái tiến vào cửa lớn bệnh viện, Tô Tử Ngạn đang đi đi lại lại ở trước cửa, khi nhìn thấy nàng được đỡ tiến đến gương mặt liền lạnh xuống, đẩy nàng vào phòng bệnh mới quát lớn: "Thật sự là hồ đồ, ngươi có biết mình đang làm cái gì hay không? Bây giờ trái tim của ngươi tùy thời đều có đột ngột ngừng lại, ngươi biết rõ còn dám ra ngoài? Ngươi có phải thật sự là không sợ chết hay không?!"

Vệ Kiều nghe được lời hắn nói liền lắc đầu: "Rất sợ. Chỉ là ta càng sợ Thập Nhất sẽ không ứng phó nổi."

"Ngươi..." Tô Tử Ngạn nghe xong không biết nên tức hay nên cười, lúc trước hắn lo lắng Vệ Kiều đời này sẽ cô độc sống qua quãng đời còn lại, nghĩ rằng trước khi rời đi liền hưởng thụ yêu thương một lần cũng không tệ, chỉ là không nghĩ tới nàng vừa nếm trải, cả người liền hoàn toàn chìm đắm trong đó, hai năm rồi, hắn chứng kiến tận mắt Vệ Kiều là như thế nào từ một người không biết yêu đương, đến bây giờ tất cả suy nghĩ đều là Thập Nhất, một người vốn là vô tâm vô phế, lần đầu tiên lại trăm phương ngàn kế để đối tốt với người khác.

Hắn thật sự là không biết nên nói cái gì.

Nhìn sườn mặt gầy gò của nàng, dù có nhiều lời muốn nói hơn nữa cũng là không thể nói ra được, Tô Tử Ngạn nhẹ ân một tiếng: "Được rồi, ta cũng không cần quản ngươi a."

Hắn nói xong liền truyền nước biển cho Vệ Kiều, trong phòng bệnh rất an tĩnh, Vệ Kiều liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mặt trời thật đẹp, nàng nhớ đến khi Thập Nhất hôn lên cánh môi của mình, mang theo ấm áp, còn có đôi tay kia, người kia, không một giây phút nào là không mang theo nhiệt độ, nàng tham luyến nhiệt độ ấm áp cùng sự mềm mại kia.

Cũng không đành lòng từ bỏ a.

Sau khi Tô Tử Ngạn châm kim xong liền nói: "Ta đi ra ngoài trước, ngươi nghỉ ngơi một chút."

"Tử Ngạn." Vệ Kiều ngẩng đầu nhìn Tô Tử Ngạn, ánh mắt dần dần thanh tịnh mà trấn tĩnh: "Ngươi giúp ta liên lạc với bác sĩ Bạch a."

Tô Tử Ngạn kinh ngạc: "Cái gì?"

Vệ Kiều suy nghĩ một chút lại: "Ta có một ước hẹn ba năm với hắn, ngươi giúp ta hỏi thăm một chút, hiện tại hắn có còn nguyện ý tiếp nhận ta hay không?"

Ước hẹn ba năm kia Tô Tử Ngạn là biết rõ, năm đó khi Vệ Kiều vừa về nước, hắn còn liên tục khuyên nàng đi tìm bác sĩ Bạch làm phẫu thuật, chỉ là khi Vệ Kiều bướng bỉnh so với ai khác đều càng thêm bướng bỉnh, nói là Thập Nhất còn chưa trưởng thành, nàng lo lắng, vậy còn bây giờ?

"Thập Nhất trưởng thành rồi sao?" Tô Tử Ngạn hỏi nàng, ánh mắt sáng rực.

Vệ Kiều nghĩ đến biểu hiện của Thập Nhất trong phòng họp, gật đầu, khẳng định: "Ân, nàng trưởng thành rồi."

Ít nhất là đã đến giai đoạn làm cho bản thân có thể yên tâm rồi.

Lúc trước Tô Tử Ngạn luôn khuyên nàng làm phẫu thuật, bây giờ thật sự là nghe lọt rồi, nhưng vẫn là có chút miễn cưỡng: "Ngươi thật sự là không cần suy nghĩ thêm sao? Có thể cũng không còn là tỷ lệ 4% nữa rồi, có lẽ bác sĩ Bạch cũng đã quên rồi, có lẽ..."

"Tử Ngạn." Vệ Kiều nằm trên giường bệnh, nói: "Ba năm trước, ta lựa chọn không phẫu thuật, là bởi vì ta lo lắng, sợ phẫu thuật sẽ thất bại, Thập Nhất không có chỗ an thân, hiện tại ta lựa chọn làm phẫu thuật, là bởi vì ta yên tâm, dù ta có rời đi, Thập Nhất cũng sẽ kiên cường. Ngươi nói, nên thử một lần, nếu như ông trời đã chiếu cố ta, đem Thập Nhất đưa đến bên cạnh ta, ta liền khẩn cầu thêm một lần, hy vọng ông trời lại chiếu cố ta thêm một lần nữa."

"Nhưng mà..." Tô Tử Ngạn còn muốn khuyên bảo, Vệ Kiều nói: "Liên lạc a."

Tô Tử Ngạn trầm mặc vài giây: "Muốn nói cho Thập Nhất sao?"

Vệ Kiều suy nghĩ: "Tạm thời đừng nói cho nàng, chờ hạng mục ở Hoài thành ổn định, ta tự mình nói với nàng."

Trong một khoảnh khác đáy mắt Tô Tử Ngạn đã dâng lên bọt nước, hắn gật đầu, thanh âm nghẹn ngào: "Hảo, ta đi liên hệ."

Cửa phòng bệnh khe khẽ đóng lại, một nơi an tĩnh, chỉ còn lại thanh âm tích táp của nước thuốc, sau khi Thập Nhất tan việc đi đến bệnh viện liền nhìn thấy thụy mỹ nhân nằm trên giường bệnh, nước biển đã truyền xong, mu bàn tay Vệ Kiều xanh xanh tím tím, làn da nàng trắng mịn, những vết tích để lại nhìn qua liền vô cùng chói mắt, Thập Nhất đau lòng đem bàn tay nàng đặt dưới chăn mỏng, nghĩ đến những nói lời của Tô Tử Ngạn, Thập Nhất trầm mặc vài giây lại kéo chăn lên, cởi bỏ y phục của Vệ Kiều, nhìn thấy vết sẹo đã lành kia, đầu ngón tay Thập Nhất run rẩy, lại nhẹ nhàng mặc lại y phục cho Vệ Kiều, làm ra vẻ chưa từng phát sinh việc gì, nhân lúc Vệ Kiều còn chưa tỉnh lại, Thập Nhất quay đầu chạy vào trong nhà vệ sinh, vùi mặt vào cái gối sạch sẽ, bật khóc thành tiếng!

Khi Vệ Kiều tỉnh lại đã là hơn chín giờ tối, tai nạn của nàng cũng không phải quá nghiêm trọng, chính yếu nhất chính là tổn thương đến chân, nếu trong trường hợp bình thường, cũng không cần nằm viện, chỉ là thân thể Vệ Kiều không giống như người thường, cho nên bị Tô Tử Ngạn bắt buộc nằm viện quan sát.

Tỉnh lại nàng cùng Thập Nhất ăn cơm tối, đêm khuya, Thập Nhất ngủ ở một chiếc giường bệnh khác, bầu không khí là yên ắng hiếm có, Thập Nhất nói chút ít chuyện lý thú khi ở nước ngoài, còn nói gần đây Đỗ Nguyệt Minh liên lạc với mình nói rằng cũng muốn trở về, nói ở bên kia ngây người đến điên rồi, còn nói đã tranh cãi với bạn gái, Thập Nhất liên miên nói đến chuyện của người khác, đáy mắt ửng đỏ, Vệ Kiều lắng nghe, thỉnh thoảng ân một tiếng, cho đến quá nửa đêm, Thập Nhất vẫn còn không ngừng nói chuyện, vẫn là Vệ Kiều cắt lời, được rồi, nghỉ ngơi đi, Thập Nhất mới ngừng miệng.

Đợi đến khi Vệ Kiều ngủ say, Thập Nhất lặng lẽ leo xuống giường, tiến đến giường bệnh Vệ Kiều trên, áp vào lồng ngực nàng, lắng nghe thật lâu nhịp đập yếu ớt kia mới quay lại giường của mình, sau khi nàng ly khai, Vệ Kiều trở mình, đáy mắt tràn ra từng giọt lóng lánh, rơi xuống gối, thấm ướt.

Vệ Kiều ở bệnh viện hơn nửa tháng, ngày xuất viện Thập Nhất xin nghỉ nửa ngày tới đón nàng, hơn nửa tháng này Thập Nhất đã tìm hiểu Vệ Thiên không sai biệt lắm, từng hạng mục cũng đã cùng Vệ Kiều thẩm tra đối chiếu qua, không xảy ra vấn đề gì lớn, mảnh đất ở Hoài thành mà Lạc Châu Bình tâm tâm niệm niệm, được thông qua để lên sàn đấu giá, Thập Nhất không đành lòng bỏ lại Vệ Kiều, cho nên liên tục kéo dài chưa rời đi, ngày xuất viện sau khi Vệ Kiều về nhà Liễu thẩm hầm một nồi canh gà cho các nàng, Thập Nhất uống xong nhìn thấy bên môi Vệ Kiều có dính chút mỡ, Thập Nhất mỉm cười dùng giấy lau đi, cùng nàng đi dạo hai vòng quanh Vệ gia, cuối tháng bảy, thời tiết đột nhiên ấm áp, Vệ Kiều chỉ mặc quần áo phong phanh ngồi trên xe lăn, khi hoàng hôn buông xuống nàng vỗ vỗ tay Thập Nhất: "Trở về phòng a."

Thập Nhất ngồi xổm người xuống: "Ngươi mệt sao?"

Vệ Kiều gật đầu: "Ân."

Thập Nhất không dám chậm trễ, lập tức đưa Vệ Kiều trở lại phòng tiếp khách, nàng ôm lấy Vệ Kiều lên lầu hai, đặt lên giường, Vệ Kiều còn chưa đến mức hoàn toàn không thể đi lại, chỉ là Thập Nhất lo lắng Vệ Kiều sẽ mệt nhọc quá độ, luôn không nguyện ý để Vệ Kiều đi lại quá nhiều, sau khi lên lầu, Vệ Kiều vào phòng vệ sinh rửa mặt, Thập Nhất đang sắp xếp lại quần áo, nàng vừa sắp xếp lại vừa nói: "Kiều Kiều, ngày mai ta đi Hoài thành, buổi sáng tám giờ lên máy bay, đi cùng Bùi trợ lý, ngươi liền ở nhà, không cần tiễn ta."

Phòng vệ sinh truyền đến lời đáp lạinhè nhẹ: "Ân."

Thập Nhất suy nghĩ một chút: "Phẫu thuật, chờ ta trở về hãy làm có được không? Ta muốn cùng ngươi."

Lần này đáp lại nàng chính là tiếng nước chảy ào ào, có lẽ Vệ Kiều là không nghe thấy, một hồi lâu cũng không đáp lại, Thập Nhất sắp xếp quần sao xong sau đó đi đến bên cạnh phòng vệ sinh, gõ cửa: "Kiều Kiều?"

Cánh cửa mở ra, Vệ Kiều mặc áo ngủ bằng tơ lụa màu đỏ thẫm, tay lửng, mỏng manh, lộ ra bắp đùi trắng nõn thon dài, ngoại trừ sắc mặt tái nhợt, cả người chính là vô cùng gợi cảm, lúc này Thập Nhất liền sững sờ, khẽ gọi: "Kiều Kiều."

Vệ Kiều tiến lên phía trước hai bước, đứng ở trước mặt Thập Nhất, hai tay đặt ở hai bên áo ngủ, nàng không chớp mắt mà nhìn chăm chú vào Thập Nhất, nhìn thấy đáy mắt người kia dâng lên dục vọng, nàng cởi bỏ áo ngủ, áo ngủ tơ lụa từ hai vai nàng trượt xuống, bên trong không có bất kỳ vật gì che chắn, ngoại trừ vết thương ở trước ngực, những nơi khác đều là hoàn mỹ, Thập Nhất chỉ là ngây ngốc đứng tại chỗ, thẳng đến khi hai tay Vệ Kiều đặt trên hai vai nàng, mang theo ẩm ướt cùng mềm mại, dán chặt lấy nàng, bờ môi hồng nhạt của Vệ Kiều khẽ mở, bám vào bên tai Thập Nhất nói: "Thập Nhất, ta muốn trước khi ngươi ly khai, hảo hảo yêu ta."

Thập Nhất lắc đầu: "Không, ta..."

Hai tay Vệ Kiều ôm nàng thật chặt, mang theo dứt khoát cùng không chùn bước: "Liền một lần này."

- -----------

Mọi người Giáng Sinh vui vẻ!!!