Trình Dã Và Tôi

Chương 4



7

Cả nhóm bọn họ dừng lại, nhìn tôi từ trên xuống dưới.

"Này, Trình Dã, bạn gái nhỏ của mày đâu sao?"

Bạn gái nhỏ?

Tôi cảm ơn ông ta vì cuối cùng không còn gọi tôi là dì nữa.

“Cậu ấy nợ các người bao nhiêu?”

Thực ra tôi chỉ hỏi bừa thôi, họ tính toán ra một con số để nói với tôi một cách nghiêm túc.

"Ba vạn?"

Tôi hỏi dò.

"Ba mươi vạn!"

Người đàn ông đó tức giận.

"Ồ."

Không sao đâu, tình cờ tôi đang có một ít tiền.

Tôi lấy điện thoại ra và hỏi:

“Tôi có thể chuyển khoản không?”

Một bàn tay vươn ra giật lấy điện thoại của tôi.

"Không phải việc của cô."

Trình Dã đẩy tôi ra.

"Về đi."

"Tôi về ư?"

Tôi thấy co chút buồn cười.

“Và để họ đánh chết cậu à?”

"Ngay từ đầu tôi đã không muốn sống rồi."

Anh ta trông rất thờ ơ, giống như khi anh ta t.ự s.á.t vậy.

"Cô có trả tiền hay không? Hôm nay không trả, cũng đừng nghĩ tới chuyện rời đi!"

Bọn họ đã mất kiên nhẫn.

Tôi đẩy Trình Dã ra, cầm điện thoại lên và chuyển tiền một mạch.

Trình Dã muốn ngăn cản nhưng đã quá muộn.

Nhóm người nhận được tiền liền rời đi một cách nghênh ngang.

Ngược lại, chiếc máy ảnh của tôi đã bị rơi xuống đất trong quá trình lôi kéo với họ.

"Tại sao cô lại muốn quản mọi thứ vậy?"

Anh ta hét vào mặt tôi:

"Ba mươi vạn, không phải ba mươi tệ!"

Tôi không muốn cãi nhau với anh ta nên ngồi xổm xuống nhặt lại máy ảnh, ống kính đã bị gãy làm đôi.

Tôi có một chút đau lòng.

Đây là món quà cuối cùng mà mẹ đã tặng tôi khi bà còn tỉnh táo.

Máy ảnh giờ bị hỏng rồi.

Hiện tại những gì bà ấy để lại cho tôi.

Tất cả những gì còn lại chỉ là...bệnh tật.

Tôi đang có tâm trạng không tốt, giọng điệu của tôi có chút nghiêm túc.

"Trình Dã, ba mươi vạn, có đủ mua được mạng sống của cậu không?"

“Tôi không cố ý làm tổn thương cô, cô đừng khóc.”

Anh ta đã bối rối trong giây lát.

Tôi khóc sao?

Tôi chạm vào mặt mình, cảm thấy lạnh lạnh.

"Hãy sống thật tốt đấy, cậu có nghe thấy không?"

Tôi bắt đầu khóc to hơn.

8

Ngày hôm đó tôi đã khóc nhiều đến nỗi Trình Dã đứng ngơ ngác rất lâu, anh ta nắm chặt tay rồi bỏ đi.

Mãi cho đến tối muộn, anh ta vẫn không xuất hiện.

Có lẽ giọng điệu của tôi quá hung dữ, khiến anh ta sợ hãi.

Dù sao thì tôi cũng bị chứng mất ngủ nên có lẽ tôi nên đi xin lỗi anh ta.

Dưới ánh trăng lạnh lẽo, thiếu niên dựa vào tường, vẽ ra một bóng người cô đơn lay động, mấy tàn thuốc cứ rơi xuống lăn trên mặt đất.

Tiếng cười phát ra từ tầng hai.

Lần này, không có gì xấu hổ cả.

Tôi chỉ thấy chói tai.

"Trình Dã."

Tôi hạ giọng gọi anh ta.

Anh nhìn thấy tôi, hơi cau mày.

"Không lạnh sao?"

Tôi cúi xuống nhìn chính mình...

Chậc, tôi vội ra ngoài nên chỉ mặc mỗi váy ngủ.

Trình Dã dập điếu thuốc, ném vào thùng rác bên cạnh rồi sải bước.

"Chờ tôi một chút."

Tôi đứng dưới lầu đợi anh ta.

Không lâu sau, trong nhà vang lên tiếng la hét của phụ nữ và tiếng chửi rủa của đàn ông.

Thiếu niên ngoảnh mặt làm ngơ.

Chỉ có tiếng lục lọi.

Năm phút sau, một bóng người xanh trắng từ cửa sổ nhảy xuống, mặc áo khoác cho tôi, bế tôi lên rồi bỏ chạy.

Gió đêm mát mẻ hòa lẫn mùi hoa thoang thoảng trên áo khoác của anh, rất thơm.

Về đến nhà.

Tôi cười hỏi:

“Chúng ta đã làm điều gì xấu xa sao? Tại sao chúng ta lại bỏ chạy?”

Trình Dã lắc đầu, ngực phập phồng kịch liệt, tiếng thở dốc trầm thấp lan tràn trong không khí.

Sau khi thở đều, anh ta lấy từ trong túi đồng phục móc ra một cuốn sổ tiết kiệm màu đỏ và nhét vào tay tôi.

“Trả lại cho cô.”

Trông anh ta có vẻ nghiêm túc, tôi nhìn anh chằm chằm một lúc.

"Tiền đã trả, còn mạng sống của cậu thì sao? Cậu sợ mắc nợ à?"

Anh ta không nói gì trong một lúc lâu.

Tôi tưởng anh muốn t.ự t.ử nên định cho anh ta ăn súp gà cho tâm hồn. (我以为他还想轻生,正搜肠刮肚准备给他灌心灵鸡汤)

(*)Giúp mình câu trên nha, cảm ơn mọi người.

Sau đó tôi nghe thấy anh ta thấp giọng nói:

"Cuộc sống của tôi cũng là của cô."

Nghe ý nghĩa này, anh ta hẳn đã tỉnh ngộ.

Tôi cười với anh, bảo anh nghỉ ngơi sớm, tôi đang định quay về phòng thì cổ tay bị giữ lại.

Đầu ngón tay của Trình Dã nóng bừng.

Mắt anh ta nhìn tôi rất sâu.

"Tôi không hiểu tại sao cô lại tốt với tôi như vậy?"