Trình Dã Và Tôi

Chương 6



11

Tôi đứng bên kia đường nhìn họ.

Cô gái kiễng chân lên, thì thầm vào tai Trình Dã điều gì đó, còn đỏ mặt muốn hôn lên má anh.

Trình Dã quay đầu, dịch ra.

Sau đó, tôi nhìn cô ta bước vào xe của bố tôi với tâm trạng chán nản.

Tôi gần như quên mất.

Đường Thanh Thanh là mối tình đầu cũng là bạn đời tái hôn của bố tôi, con gái của dì Tần.

Bố tôi đến đón cô ta tan học.

Nhưng tôi nhớ rõ, có lần trời mưa to, tôi trốn vào bốt điện thoại và gọi cho bố.

“Bố ơi, con quên mang theo áo mưa, bố đến đón con được không, con ở trong…”

Giọng điệu của tôi có thể gọi là cầu xin, nhưng ông ta đã cắt ngang trước khi tôi kịp nói hết câu.

“Bố rất bận, không thể đi được. Con không biết mẹ con đang cần tiền chữa bệnh sao? Nếu bố rời đi và bị trừ lương thì sao?"

Trên bầu trời vang lên tiếng sấm sét, tạo nên những âm thanh gầm rú dữ dội.

Tôi cầm ống nghe và nghe thấy tiếng bíp phát ra.

Tầm nhìn của tôi bắt đầu mờ đi.

Bố tôi, vào một ngày nắng đẹp nhất, đã đón con gái riêng đi học về.

Và tôi thì bị lãng quên từ lâu trong đêm mưa đó.

Xung quanh có rất nhiều người qua lại, tiếng ồn đã át đi tiếng bước chân của Trình Dã, nó khiến tôi không hề nhận ra anh ta đang trước mặt mình.

“Đến đón tôi tan học à?"

Anh hỏi tôi với một nụ cười xen lẫn sự ngạc nhiên hiện lên trong đôi mắt.

Tôi tránh ánh mắt của anh ta, lắc đầu:

"Tôi có việc phải làm, cậu về nhà trước đi."

Bầu không khí bỗng nhiên nguội lạnh.

Ánh mắt Trình Dã dần dần tối sầm lại.

"Có chuyện gì sao, tôi sẽ đi cùng cô."

"Tìm một người đàn ông để hẹn hò, cậu có muốn đi cùng không?"

Tôi mỉm cười nhẹ, ước anh ta sẽ rời đi nhanh chóng.

Quả nhiên, anh ta cau mày nhìn tôi một lúc rồi quay người bỏ đi.

Tôi cũng quay người chuẩn bị băng qua đường.

Một đôi tay vươn ra từ thắt lưng tôi, kéo tôi vào lòng.

"Được rồi, chúng ta cùng đi nhé."

Anh rúc vào tóc tôi cười nhẹ.

“Ba người cùng đi sẽ thú vị hơn phải không?”

Mấy lời không hay gần như sắp thốt ra.

Đúng lúc đó, tôi thoáng nhìn ở góc đối diện, bố tôi và Đường Thanh Thanh kéo cửa sổ xuống và nhìn về phía bên này.

Vì vậy, tôi đã kéo vạt áo Trình Dã xuống, buộc anh ta phải cúi đầu đầu hàng với tôi.

“Cậu cũng có bệnh đấy,Trình Dã."

Anh ta nhướng mày một cách bất đắc dĩ.

"Đúng vậy, bệnh tên là em."

Mùi hoa dính vào tóc tôi, phải rất lâu sau mới tan đi.

Tôi hôn môi anh.

Có Chúa mới biết tại sao tôi lại làm điều này, dù là để thanh tẩy hay trả thù, tôi đều không quan tâm đến bất kỳ điều gì trong số đó.

Dù sao thì tôi cũng bị bệnh tâm thần, nên làm điều gì đó điên rồ khi còn tỉnh táo cũng chẳng có gì to tát cả.

Khi nụ hôn kết thúc, tôi có thể cảm nhận được vị máu trong miệng, những đầu ngón tay ấm áp xoa xoa môi tôi.

Trên đầu ngón tay trắng nõn có chút đỏ tươi.

Thêm một chút lộng lẫy.

"Cắn anh sao?"

Anh ta cau mày nhìn tôi, đôi mắt tối sầm.

Nhưng tôi trông có vẻ bình tĩnh, thậm chí nở một nụ cười tươi.

Anh cắn dái tai tôi như trả thù.

“Tên điên, anh sẽ điên cuồng cùng em."

12

Thoa son xong, tôi mở cửa bước vào phòng khám.

Cố Dư mặc áo khoác trắng, quay lưng về phía tôi, đứng trước cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn nhìn ngắm mọi thứ.

"Xin lỗi tôi tới trễ."

Tôi nói câu xin lỗi ngay khi bước vào.

Cậu ấy quay lại mỉm cười, đôi mắt phản chiếu sau tròng kính dịu dàng như nước.

"Không sao đâu, tối nay tôi chỉ tiếp nhận mỗi em thôi."

Cậu ấy luôn tốt bụng như vậy.

Sau buổi thôi miên trị liệu, Cố Dư đưa cho tôi một tờ giấy mỏng.

"Ghi lại giấc mơ là phản hồi tích cực nhất. Hôm nay em rất vui phải không?"

Tôi mỉm cười vô tư.

Tôi có vui vẻ sao? Chỉ là có khoái cảm thôi.

Cố Dư đưa cho tôi mấy hộp thuốc, kiên nhẫn nói với tôi:

“Đây là thuốc mới, trị mất ngủ sẽ tốt hơn một chút.”

Tôi nhét những hộp thuốc này vào túi rồi chào tạm biệt cậu ấy.

Trước khi rời đi, bác sĩ Cố, người chưa bao giờ nói nhiều về chuyện gia đình bệnh nhân, đã ngăn tôi lại.

“Ngôn Ngôn, em có tới dự tiệc cưới của chú không?"

Người chú mà cậu ấy nói tới chính là bố tôi.

Tôi lắc đầu chắc nịch.

Cậu ấy nheo mắt, dịu dàng nói:

“Tôi cũng đề nghị em đừng đi, tâm tình em không thể quá kích động, biết không?"

“Biết rồi."

Tôi trả lời.

Thật không may, mọi thứ đã phản tác dụng.

Vừa ra khỏi bệnh viện, tôi nhìn thấy có hai người đứng cạnh Trình Dã.

Đôi mắt của Đường Thanh Thanh đỏ hoe, như thể cô ta đã khóc.

Bố tôi vỗ nhẹ vào lưng cô ta một cách âu yếm như một người bố yêu thương con gái, nhưng vừa nhìn thấy tôi, vẻ mặt ông đã thay đổi.

“Con có biết tại sao Thanh Thanh lại khóc không?"

Bố kéo tôi sang một bên.

“Con bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn yêu một cậu học sinh trung học như thế?"

Bố của tôi, đã lâu không gặp.

Đây là lần đầu tiên ông ta nói chuyện với tôi trong những tháng gần đây.

Nhưng tại sao lúc mở miệng lại là Đường Thanh Thanh?

"Thanh Thanh thích cậu ấy, con là chị gái của con bé, lại còn có bệnh, con có thể đừng làm tổn hại đến người khác được không?"

Bạn thấy đấy, ông ta quả thực là người biết rõ điểm yếu của tôi nhất trên đời.

Người thân yêu nhất của tôi, chính ông ta đã đ.â.m vào tim tôi.

Đối với đứa con gái không liên quan nào của ông.

Tôi quay lại nhìn Trình Dã, ánh mắt anh ta không hướng về phía Đường Thanh Thanh mà đang bình tĩnh nhìn tôi.

"Trình Dã, anh biết em bị bệnh phải không?"

Chắc hẳn họ đã kể cho anh ta nghe mọi chuyện trong thời gian tôi đến bệnh viện.

Quả nhiên, trên mặt Trình Dã không có chút kinh ngạc nào.

"Bình thường hay tâm thần, chọn một đi?"

Tôi nhún vai một cách thờ ơ.

Thật ra, tôi đã chuẩn bị từ lâu để anh ta chọn Đường Thanh Thanh.

Rốt cuộc, có ai sẽ thật sự chọn một kẻ điên.

Nhưng tôi không ngờ, anh ta cười khẩy, như thể nghe thấy một trò đùa.

“Em không giống người bình thường, vì em xinh đẹp như vậy mà...."

Anh bước về phía tôi, chạm vào môi tôi bằng đầu ngón tay.

“Kết thúc rồi."

"Muốn trốn nợ?"

“Muộn rồi."

"..."