Trịnh Tổng Chồng Cô Muốn Trèo Tường

Chương 64: Anh hoàn toàn có thể yêu cầu tôi



Ánh sáng nhạt chiếu vào phòng, lung linh nhảy múa xung quanh hai con người đứng sát cạnh nhau. Trịnh Hy cảm nhận rõ nhịp đập trầm ổn của hắn cùng với hơi thở nóng hổi đều đặn phả vào gáy mình.

Cô giơ tay ôm lấy lưng hắn, vỗ nhè nhẹ “Anh sao thế?”

“Ưm…” Hắn lắc đầu, dụi tới dụi lui trên cổ cô.

“Sao lại bày ra cái dáng vẻ như tôi ăn hiếp anh vậy?”

“Em có mỏi chân không?” Hắn hỏi một câu chả liên quan gì. Cô gật đầu “Có.” Cái váy nặng khiếp đi được ấy!

Hắn bế cô ngồi lên ghế, Trịnh Hy khó chịu xoay xoay người, khoé môi giật mấy cái

“Khi anh bế tôi kiểu này tôi mới cảm thấy anh lớn hơn tôi.”

Mỗi khi hắn ôm cô thì cô như lọt thỏm vào trong người hắn, nhỏ bé tới mức hắn có thể dùng một ngón tay xách cô lên được (nếu hắn có gan làm thế), lúc đó, hắn như che khuất, thành công giấu một món đồ là cô vậy.

“Do cách cư xử của em cứ như bà lão vậy.” Hắn thở hắt, có cô vợ nhỏ hơn mình tới bốn tuổi nhưng lại có cá tính, khí phách hơn cả mình, nhiều khi thấy ngoài cái tuổi ra thì hắn so với cô cứ như trẻ ranh vắt mũi chưa sạch ấy!

Trịnh Hy nhíu mày không hài lòng.

Hắn đặt tay lên eo cô, vùi đầu vào vai cô, cười nhẹ “Cảm ơn em.”

“Hả? Sao lại cảm ơn tôi?”

“Vì đã chịu hạ mình lấy anh.”

Trịnh Hy “…” giờ cô muốn hủy bỏ hôn lễ có được không?

“Tiểu Hy…Anh vui lắm, thực sự đấy.” Đôi mắt hắn nhìn cô long lanh tràn ngập ý cười, gương mặt mang theo nét mừng vui mà sáng sủa lạ thường.

“Ừm.” Cô vỗ nhẹ lên đầu hắn, có gì mà vui chứ?

“Tiểu Hy, anh từng nghĩ cả đời này, có khi anh chẳng thể nào ở cạnh em được, việc gả cho em anh cũng không dám nghĩ tới…”

Cô ngẩn ra một lúc, nhìn hắn, đây là đang muốn tán phét với cô đấy à? Thôi kệ đi, dù sao cũng không phiền lắm.

“Gả cho tôi? Cho dù không tổ chức hôn lễ thì tôi với anh cũng đã kí giấy kết hôn rồi, cũng là vợ chồng đấy thôi.”

“Trước kia cơ, trước cả cái ngày em đạp bàn phản đối khi biết anh là người thay thế của Phùng Doãn Kiệt ấy.”

Trịnh Hy “…”

Trước cả khi đó á? Như thế có nghĩa là…

Người anh yêu là em, Tiểu Hy…”

Câu nói hôm nào của hắn vang vọng lại trong tâm trí cô, Trịnh Hy liền cảm thấy ngượng ngùng, nhịp đập trái tim bắt đầu hỗn loạn. Cô cắn môi, đè nén cảm xúc muốn bùng nổ này xuống, thở hắt “Rồi sao nữa?”

“Anh rất bất ngờ về việc được làm chồng em đấy, mặc dù là bất đắc dĩ em mới chấp nhận anh.”

“Em ở ngoài thực khác xa so với giấc mơ của anh, khác xa hơn những lời đồn đại về em.”

“Đồn về tôi?”

“Bọn họ nói em rất hung dữ, nóng tính, kiêu căng phách lối không coi ai ra gì, vân vân, nhiều lắm.”

“Thế không đúng à?” Cô nghiêng đầu hỏi, cô đúng như thế rồi còn gì, có khác đâu? Đừng nói là hắn thấy cô “dịu dàng” đấy nhé? Đánh hắn nhiều nên sóng não chập mạch à?

Chỉ nghĩ tới việc cái chữ dịu dàng kia gắn vô người cô đúng là rùng mình kinh hãi mà!

“Em còn kinh khủng hơn lời họ nói gấp nghìn lần.”

Trịnh Hy “…”

Trên đầu cô xuất hiện nhiều vạch đen, cái tên này!!!

“Nhưng mà, hiện giờ đối với anh, em rất tốt.” Giọng hắn trở nên nhẹ nhàng “Anh biết em không thích anh, nhưng em vẫn kiên nhẫn, bao dung với anh…”

“Anh ích kỉ, tham lam nên đã phạm thượng với em rất nhiều…”

Trịnh Hy “?”

Hắn ôm cô chặt hơn, thấp giọng “Ở bên người em không thích, như lúc này chẳng hạn, anh còn ôm em nữa, hẳn em thấy khó chịu lắm?”

“…”

“Anh biết mà vẫn còn cố chấp ôm tôi?” Trịnh Hy giờ đã hiểu lí do tại sao thỉnh thoảng tên này thay ngoắt 180° thái độ với cô. Lúc thì mè nheo bám dính cho bằng được, lúc thì gan hùm mật báo lớn tiếng sỉ vả cô. Hoá ra chủ vì tên này mất cân bằng cảm xúc nên sinh ra bất an, cảm thấy khi bên cô không đủ yên tâm, an toàn à?

Lúc thì kéo cô lại gần, lúc lại đẩy ra xa.

Phùng Doãn Kha sượng người, đôi mắt cụp xuống, buông tay ra, nhỏ giọng “Anh xin lỗi…”

“Phùng Doãn Kha! Nghe đây!” Cô ôm lấy mặt hắn, để mắt hắn nhìn thẳng vào mắt cô “Tôi không thích anh, nhưng cũng không ghét, chẳng phải tôi đã nói với anh rồi sao? Chúng ta bắt đầu bằng bản hợp đồng rành buộc quan hệ, anh cho tôi lòng trung thành, tôi cho anh một mái ấm gia đình. Tôi có thể đòi hỏi lòng trung thành của anh qua việc anh làm việc dưới trướng của tôi, anh không có quyền từ chối. Như anh, để đáp ứng yêu câu của anh, cho dù tôi có khó chịu hay bực bội vì cái hành động xấc xược của anh tôi không ném anh ra, vì thứ tôi cho anh là gia đình, tôi có trách nhiệm làm tròn vai người vợ với anh. Nếu anh thông minh một chút, anh hoàn toàn có thể yêu cầu tôi, như một người vợ của anh!”

Hắn thấy đầu mình ong ong, im lặng nhìn cô. Đôi đồng tử của hắn như nở to hơn, hắn nắm lấy bàn tay trên mặt mình, cười “Vợ, anh muốn có một đứa con…”

“Linh tinh!!!” Trịnh Hy giật mình tát cái bốp vào mặt hắn, mặt cô thoáng chốc đã đỏ như cà chua cuối vụ. Phùng Doãn Kha phì cười, nheo mắt lại “Em vừa nói…”

“Tính sau!!!” Cô giãy nảy lên “Giờ chưa phải lúc, tôi vác anh về làm chồng là quá sức rồi, chưa thể làm mẹ ngay được!” Cô không có chuẩn bị tâm lí làm cái việc đó đâu!

“Được rồi, được rồi, anh sẽ đợi em thích ứng dần.”

Phùng Doãn Kha nở nụ cười hạnh phúc, đôi mắt chan chứa niềm vui không thể nào che giấu, khoé môi hiện lên nụ cười vui vẻ nhìn cô gái phồng mang trợn má, luống cuống không biết đặt tay đặt chân ở đâu, xù hết lông nhím chĩa về phía hắn.

Cô ấy đáng yêu thật.

Dáng vẻ này của cô ấy, chỉ mình hắn mới có thể thấy!

Ngoài một Trịnh Hy lạnh lùng, kiêu ngạo, phách lối vãn còn một Trịnh Hy dễ xấu hổ đỏ bừng mặt, đôi mắt long lanh bị trêu muốn phát khóc, một Trịnh Hy nhỏ bé nhỏ gọn trong vòng tay hắn, một Trịnh Hy khác nở nụ cười dịu dàng, dang tay ôm lấy hắn, chiều chuộng, dung túng hắn…

Hắn tuyệt đối không thể để dáng vẻ này của cô cho người khác nhìn thấy, chỉ có thể là một mình hắn!

Tiểu Hy, cho dù là em buông tay anh trước, anh chắc chắn không buông tha cho em dễ dàng như vậy đâu! Em ở đâu thì anh ở đó!