Trịnh Tổng Chồng Cô Muốn Trèo Tường

Chương 83: Anh không biết người đó là em



“…” Hắn im lặng, không thể nói lên bất kì câu nào nữa. Hắn đã nghĩ rằng mình có thể giấu được cô… như vậy, hắn có thể đường đường chính chính giữ cô ở bên cạnh đến cuối đời…

“Người đánh cắp thông tin về kế hoạch lần lịch trình của em và Phùng Doãn Kiệt là anh, chính anh là dẫn lối cho chúng tấn công thuộc hạ của em. Cũng là người đưa bằng chứng để James và Amir bắt thóp em và Phùng Doãn Kiệt, tạo điều kiện dồn em và anh ta vào đường cùng, anh còn…”

“Không phải!” Hắn ghì cô xuống ghế, nằm lên người cô, mút mạnh môi cô, cơ thể hắn run rẩy “Anh không hề muốn làm tổn thương em, càng không có ý định giết em… Làm ơn, Tiểu Hy, tin anh đi!”

Giọt nước nóng hổi rơi từng giọt, từng giọt lên mặt cô, Trịnh Hy cười nhẹ “Sao lại khóc? Người khóc phải là em mới đúng.”

“Tiểu Hy. Tin anh, anh yêu em, anh không bao giờ muốn làm hại em…” Hắn gấp gáp nói “Anh sẽ nói với em toàn bộ sự thật, làm ơn, tiểu Hy, nghe anh nói… Anh…”. Chap mới l𝘶ô𝓃 có tại ﹟ 𝙏RU𝘔𝙏RU 𝘠Ệ𝖭.V𝖭 ﹟

“Anh còn gì để biện minh?” Cô nhẹ nhàng lau nước mắt trên khoé mắt hắn “Hành động của anh dồn em vào chỗ chết, cho dù là mục đích gì thì thực sự anh đã phản bội lại em.”

“Không phải, không phải, không…”

“Em đã tin tưởng anh ấy. Anh nghĩ tự nhiên em lại bảo Albus nhờ anh thiết kế, chỉnh sửa lại đống dữ liệu quan trọng đó sao? Đến Albus còn không được phép mở ra nhìn thì anh là cái gì để động vào chúng?”

“Kế hoạch anh vạch ra rất hoàn hảo, em không hề mảy may nghi ngờ một chút nào hết.”

“Nhưng chồng à, anh biết không, ánh mắt James nhìn anh lúc đó, em đã sinh nghi…”

“Hả?”

“Em tiếp xúc với ông ta bao lâu rồi chứ? Cái ngày em đưa anh đi gặp James và Amir em đã có câu trả lời rồi. Rõ ràng hai người quen nhau từ trước, anh lại giấu em.”

Hắn chợt nhớ lại, đó chẳng phải là ngày hắn bất ngờ gặp lại hai người đó tại nhà cô.

“Em không cần biết sau lưng anh là thế lực to lớn nào.” Cô bắt đầu kể tội hắn “Anh từng hỏi em em có thấy anh quen không? Có từng gặp nhau trước kia rồi không? Câu trả lời là có. Em từng hỏi anh lần đầu anh gặp Thanh La Kiều ở đâu, anh đã trốn tránh em. Đó là lần đầu chúng ta tiếp giáp nhau, chỉ là thoáng qua nhưng em vẫn nhớ kĩ từng khuôn mặt của đám người đi cùng Thanh La Kiều lúc đó… Và rồi em nhận ra anh… Tên phế vật bị ruồng bỏ của Phùng gia, sao lại ở đây? Lúc đó em bị anh trai của Thanh La Kiều truy sát, thảm tới mức còn một hơi thở tàn, nhục nhã trốn vào thùng rác, anh yêu à, anh biết em thấy gì không?”

“Không phải như em nghĩ đâu!”

Sai rồi, đó không phải sự thật! Cô ấy không biết hết sự thật!

Bọn họ gặp nhau lần đầu là ngày còn nhỏ, không phải lúc đó!

“Anh đã lén gặp anh trai Thanh La Kiều, chỉ hỏi rằng “giết được cô gái bên cạnh Phùng Doãn Kiệt chưa?” Tiếc quá, để sổng mất em rồi!” Trịnh Hy bỗng bật cười, đôi mắt nhấm chìm trong biển đen không lối thoát “Anh chửi tên đó vô dụng, còn hỗ trợ anh ta lục tung cái phố đó lên giết em bằng được!!!”

“Anh… anh…” Hắn bàng hoàng như không thể tin lời cô vừa nói, liên tục lắc đầu “Anh… Anh không nghĩ đó là em… Tiểu Hy… anh tưởng rằng đó là người khác… Anh thực sự không biết!” Theo hắn nhớ, khoảng thời gian đó cô ở trong nước, không có mặt tại đất Mỹ sao?

“Đúng! Anh biết làm sao được! Chúng ta còn không hề quen nhau! Một người lạ mà đòi giết mình… Haha, phải khắc sâu tên khốn đó vào tâm trí, gặp lại nhất định phải trả thù!!!”

Trong đầu hắn như có tiếng sét nổ đùng đoàng, tim như ngừng đập. Cô gái nhỏ dưới thân hắn không ngừng nói “Duyên thật! Định mệnh thật! Chính anh lại trở thành chồng tôi!!! Tôi chỉ hận không thể giết chết luôn tên khốn nhà anh!!!”

“Nhưng tôi phải kiềm chế lại, phải, không thể mất bình tĩnh được… Tôi đã giữ anh ở lại… Tiếp tục dõi theo anh…”

“Anh nói anh yêu tôi, thề với trời đất luôn chân thành với tôi… Trong một khắc tôi đã mủi lòng với anh… Tôi để kệ anh tuồn hết thông tin quan trọng ra bên ngoài! Để cho từng thuộc hạ đổ máu ngã xuống! Tổn thất không biết bao nhiêu mà kể!!!”

“Tôi phải kiềm chế lắm mới không nổi điên lên với anh! Phùng Doãn Kha!”

“Cái lũ hay kéo đến gây sự với tôi là lũ thuộc hạ của anh đúng không?” Cô cười mỉa mai “Chúng biết toàn bộ lịch trình của tôi, lựa chọn thời điểm thích hợp để ra tay. Khi có anh ở cạnh, chúng không bao giờ tấn công ngay, chỉ khi anh an toàn chúng mới ra tay với tôi…”

“Không phải! Anh không hề ra bất kì cái lệnh nào tấn công em!!!”

“PHÙNG DOÃN KHA, ĐẾN NƯỚC NÀY RỒI ANH CÒN PHỦ NHẬN ĐỂ LÀM CÁI GÌ???”

“PHẢN BỘI VẪN LÀ PHẢN BỘI!!! ANH NGHĨ BẢN THÂN MÌNH TRONG SẠCH LẮM SAO???”

“Tiểu Hy! Nghe anh.” Hắn luống cuống ôm lấy cô “Em bình tĩnh lại đi, đi theo anh. Anh sẽ nói rõ mọi chuyện với em.”

“Muộn rồi.” Cô cười lạnh lẽo, cô siết chặt lấy cổ áo hắn “Không thể cứu vãn gì nữa đâu.”

“K…” Hắn lắc đầu, hôn lên trán cô, hôn lên khoé mắt, cả lên khoé môi căng mọng. Trái tim cô co thắt lại, hôn lên môi hắn. Trong con ngươi hắn có gì đó thay đổi, hắn nắm chặt lấy tay cô, đè chặt cô xuống ghế, cắn mạnh vào môi cô.

“A!” Cô khẽ kêu một tiếng, mùi máu tanh ngập tràn trong miệng. Cơ thể cô run lên, đau đớn, nụ hôn của hắn không dịu dàng như trước, hắn ngấu nghiến môi cô, hung bạo siết chặt lấy cô. Cô ôm chặt lấy lưng hắn, cả người cô bất giác ưỡn cong lên dính lấy cơ thể hắn. Qua từng nụ hôn mãnh liệt, cô có thể cảm nhận được ham muốn chiếm hữu sôi sục của hắn. Cô thở dốc, khẽ vuốt ve khuôn mặt anh tuấn, nhìn vào mắt hắn một lúc lâu.

“Tiểu Hy…” Hắn hôn lên cổ cô, đầu tựa vào ngực cô, nghe thấy rõ nhịp đập hỗn loạn của trái tim. Trịnh Hy đẩy hắn ra, đứng dậy đi ra phía cửa sổ, vén rèm lên “Tất cả đã muộn rồi.”

“Không…”

“Anh nhìn đi!” Cô mở tung cánh cửa, ánh đèn sáng chiếu thẳng vào trong “Họ đến lấy đầu em đấy.”

Bên dưới, những chiếc xe ô tô đen nhoáng, hàng tốp người tay vác súng chĩa vào căn nhà, trên đầu, trực thăng bay thành hàng, tất cả đều nhắm tới mục tiêu trong ngôi nhà này.

“Anh không để chúng làm như vậy đâu.”

“Như vậy là đủ rồi.” Cô lắc đầu, quay lại nhìn hắn. Phùng Doãn Kha như chết lặng nhìn cô. Từ đôi mắt người con gái ấy, người phụ nữ của hắn, một người mạnh mẽ và đầy kiêu ngạo ấy, rơi xuống những giọt nước mắt tròn trịa, trong suốt như pha lê, lăn trên gò má trắng bệch, rơi xuống nền sàn, vỡ tan…

“Tôi hận anh.”

“Tôi không bao giờ tha thứ cho anh thêm một lần nào nữa.”