Trò Chơi Bão Táp Trong Phòng Học Nhỏ

Chương 17



“Cậu thích Tảm Hựu Nhi sao?”

Hàng Tễ Duẫn kẹp điếu thuốc Black Devil giữa hai ngón tay, hút một hơi, hỏi. Tảm Hựu Nhi không ở đây, rốt cuộc hắn đã không cần lo lắng sẽ khiến cô bị sặc nữa, cứ tự do thoải mái mà hút.

Kha Hoằng Danh bị hỏi đến có biểu hiện khác hoàn toàn với lúc hung ác giằng co cùng Tống Loan khi nãy. Hắn cắm ngón tay vào giữa đỉnh tóc mái, vuốt ngược lên trên, thở dài: “Các cậu cũng có thể nhận ra, mà cô ấy lại không biết.”

“Vậy Tiểu Hựu Hựu làm sao có thể biết được những người bạn trai trước đây là thích mình nhỉ?”

Giang Thái Nhiên dẫm lên ghế dựa, thần sắc lười biếng, biểu hiện trên khuôn mặt rất tùy tiện, khác hoàn toàn với tướng mạo tinh xảo như điêu khắc của hắn, mới nhìn thật có cảm giác hơi quái dị.

“Mấy thằng khốn đó... Lúc đầu thì tấn công rất mãnh liệt, sau khi yêu được rồi thì dài nhất cũng chỉ nửa năm. Nếu không phải Hựu Nhi hơi ngốc, lại không để tâm, thì đã sớm bỏ bọn chúng rồi.”

Nhớ tới mấy tên khốn bề ngoài tươm tất nhưng mặt người dạ thú kia, Tảm Hựu Nhi cũng quả thật là hơi đào hoa quá mức rồi.

Hàng Tễ Duẫn cười nhẹ: “Chỉ sợ bọn họ đều chấm trúng bề ngoài của cô ấy, khuôn mặt thiên sứ dáng người ma quỷ...”

“Nếu nói như vậy thì nguyên nhân chia tay là vì Tiểu Hựu Hựu không muốn làm với bọn họ hay sao?”

Vừa rồi Tảm Hựu Nhi đích thực đã nói rằng mình chưa từng làm tình bao giờ. Bọn họ đã hết sức kinh ngạc, chính vì cô đã từng có bốn năm người bạn trai... Bạn họ còn cho rằng mấy tên khốn đó có thể nhịn giỏi như vậy.

“Những tên giống cậu rất nhiều, nhưng mà ngoại trừ một số thằng cầm thú cho rằng chỉ cần yêu đương với cô ấy là có thể lên giường ra, thì vẫn còn một đống tên nhát gan chưa dám tỏ tình nữa.”

Ngày thường sao không thấy Hàng Tễ Duẫn cậu nói nhiều như vậy, bây giờ Tảm Hựu Nhi đi vừa khỏi phòng học thì cậu đã thao thao bất tuyệt rồi.

“Các cậu không phải đều nhát gan hay sao.”

Kha Hoằng Danh duỗi tay xin một điếu thuốc từ chỗ Hàng Tễ Duẫn, sau khi châm lửa liền nói một câu như vậy, khói thuốc lượn lờ bên trong phòng, chỉ có Giang Thái Nhiên vẻ mặt ghét bỏ, cách xa bọn họ chút.

“Cô ấy chính là mối tình đầu của tôi...”

Trong mắt Hàng Tễ Duẫn hiếm khi thấy được sự dịu dàng như vậy, vừa nhớ tới bộ dạng ngờ nghệch đáng yêu của Tảm Hựu Nhi, hắn liền có chút buồn cười.

“Đừng vờ vịt nữa, người giấu điện thoại của cô ấy không phải là cậu sao, còn dám nói là mối tình đầu, trong lòng ngược lại 180° chính là muốn “chịch” cô ấy mà thôi.”

Giang Thái Nhiên ấu trĩ lắc tới lắc lư cái ghế mình đang ngồi, đang ngồi ở phía sau phòng học cười châm chọc Hàng Tễ Duẫn.

“Người mang bài vào đây là cậu, người đưa ra đề nghị chơi bài là Tống Loan, phối hợp là tiểu xử nam ngây thơ Kha Hoằng Danh của chúng ta, ai dám nói bản thân trong sạch hả?”

Hắn chỉ hút thêm mấy hơi rồi dập tắt thuốc, giống như chỉ là thỏa mãn cơn buồn miệng.

“Nhưng mà tất cả những thứ này đều phải dựa vào ông trời, nếu không làm sao có thể đơn giản như vậy... Lúc đầu tôi còn nghĩ phải nhốt cô ấy vào phòng học, mạnh mẽ cưỡng bức nữa chứ. ”

Giang Thái Nhiên liếm liếm cánh môi có hơi khô khốc, nhớ tới hình ảnh bổ não lúc nãy, hắn liền có chút hưng phấn.

“Lúc đầu các cậu thương lượng gì với Tống Loan?”

“A, cậu ta kể với tôi là có một lần nhìn thấy em trai của mình vừa nhìn thẻ học sinh của Hựu Nhi vừa tự xử, vậy mà không ngờ lại không dám tỏ tình với người mình thích, thật là quá đáng thương.”

“Liên quan gì đến hắn ta chứ, hắn ta thì đã làm được cái con khỉ gì?!” Kha Hoằng Danh bĩu môi, tự hỏi bản thân mình từ đây về sau thói quen vào phòng không đóng cửa có nên sửa lại không.

“Hai người cũng tương đương nhau thôi, mẹ kế của cậu lại ở bên ba cậu sớm hơn, nếu không phải tính cách của cha Tống nhà cậu yếu đuối thì có xảy ra chuyện này hay không? Nhưng Tống Loan đối xử với cậu cũng không tệ, cậu lại mang hận thù chuyển dời lên trên người cậu ta, cậu cũng ấu trĩ lắm.”

“Ai bảo hắn ta lớn lên lại giống mẹ như vậy... Cứ trông thấy là khó chịu.”

“Thôi... mục tiêu của chúng ta là giống nhau, vì thế lúc đầu vốn tính toán trói cô ấy lại rồi làm, nhưng mà nhặt được điện thoại thì phải thay đổi kế hoạch rồi. Kế hoạch là thả dây dài câu cá lớn, dụ dỗ mấy lần rồi lại thả đi."

“Lát nữa người đầu tiên, để dành cho cậu, coi như bồi thường được chưa?”

“Không được, tôi sợ sẽ làm cô ấy đau, các cậu tự quyết định đi.”

“Không phải bây giờ cậu định chơi trò không chiếm hữu đó chứ?”

“Giống như các cậu đã nói, nếu tôi đã đồng ý hợp tác với các cậu, thì tôi còn giả vờ thanh cao để làm gì... Đã sớm ngo ngoe rục rịch.”

Kha Hoằng Danh giật lấy điếu thuốc trên tay Hàng Tễ Duẫn, bỏ vào gạt tàn, sau đó đứng lên mở cửa sổ cho tan bớt mùi khói vị socola trong phòng học, những hạt mưa bên ngoài cũng theo gió tạt vào trong phòng.

“Vậy nếu cô ấy khóc lóc đòi về, thì phải làm sao, buông tha à?”

Hít thở một chút không khí mới mẻ từ bên ngoài, Kha Hoằng Danh lại nghĩ đến tính tình của Tảm Hựu Nhi, trên một phương diện nào đó thì rất quật cường, khóe miệng lại nhẹ cong lên.

“Yên tâm, nói về mềm lòng thì không ai kém ai đâu, ngoại trừ tên Giang Thái Nhiên biến thái kia thích chơi trò SM thôi, ngay cả dây thừng cậu ta cũng đã chuẩn bị.”

Giang Thái Nhiên bị nêu tên liền ngẩng đầu lên khỏi cánh tay mình, hắn cười xấu xa, hai mắt híp lại, giọng nói có hơi áp lực: “Nhìn bộ dạng Tiểu Hựu Hựu ở dưới thân mình khóc lóc xin tha, không phải rất thú vị sao?... Vừa nói không cần, vừa vặn xoắn eo tới tới lui lui, phía dưới thì cắn chặt lấy côn th*t mình... chà chà, tôi sắp không chờ nổi nữa.”

“Thân thể mẫn cảm như vậy, liếm côn th*t mà cũng có thể làm ướt ghế ngồi... cô ấy sao lại không thích được, chắc chắn sẽ ngoan ngoãn quy phục.”

Hàng Tễ Duẫn liếc mắt nhìn dấu vết trên cái ghế ướt bên cạnh, rồi lại dùng đầu ngón tay quệt một ít đưa lên mũi ngửi.

Mùi vị thật là ngọt ngào.