Trò Chơi Bão Táp Trong Phòng Học Nhỏ

Chương 22



Giang Thái Nhiên ôm Tảm Hựu Nhi đặt lên trên bàn học, còn lót cái đệm mà mình thường dùng cho cô để tránh cô bị lạnh.

Sau đó mở hai chân cô ra hai bên, nhưng cũng không thể nhìn được một cách quá rõ ràng địa phương quyến rũ kia, vì thế trực tiếp để hai chân cô gác lên trên mặt bàn mở rộng ra.

Tư thế này hết sức hổ thẹn, nhưng bản thân mình đã nói bọn họ muốn làm gì thì làm cho nên Hựu Nhi chỉ có thể quay mặt đi, nỗ lực suy nghĩ về chuyện khác, muốn bản thân mình không chú ý đến chuyện tiếp theo bọn họ sẽ làm với mình nữa.

“Ưm a...”

Đầu óc đang nghĩ đến ngày hôm sau cần phải nộp bài tập thì lại bị Giang Thái Nhiên kéo trở về, hắn đưa tay ấn lên trên nhụy hoa xoa tới xoa lui, hoa dịch bởi vì hành động này mà tiếp tục rỉ nước, không bao lâu cánh hoa đã bừng bừng đứng dậy.

Thấy nhiệm vụ của mình đã thành công, hắn đi ra phía sau Tảm Hựu Nhi mà đứng, thấy cánh tay cô có chút run rẩy liền cười khẽ, lại kéo đùi cô đang định khép lại ra, để cô dựa lên trên người mình, chờ Kha Hoằng Danh vào cuộc.

Tư thế này thuận tiện cho mọi người, Tống Loan bật một bóng đèn ở giữa phòng học lên, ánh sáng này sẽ không chói mắt Hựu Nhi, nhưng lại có thể giúp bọn họ nhìn được rõ ràng chỗ riêng tư của cô.

Lông tóc được tỉa tót chỉnh tề, chỉ ở trên âm phụ mới có, huyệt thịt non tơ đính lên hai mảnh cánh hoa e ấp, nhìn tổng thể như một cái màn thầu nhỏ ngon miệng, từ ngoài vào trong đều mang một màu sắc tươi nguyên.

Hai bên cánh hoa cùng âm đế tinh xảo khiến người ta nhìn thoáng qua liền biết chưa từng tự an ủi bao giờ, cũng căn bản chưa từng bị ai cắm vào chơi đùa làm thay đổi hình dạng, bộ dáng đoan chính hết sức đáng yêu, quả thật là sắc thái nữ sinh cao trung tuổi mười bảy.

Trong suốt hoa dịch dường như vì bị nhiều người nhìn chằm chằm mà trở nên nóng rực, còn theo cửa huyệt khẽ nhếch một chút kia chậm rãi chảy xuống.

Kha Hoằng Danh kéo ghế dựa một bên ra ngồi trước người cô, thấy nơi riêng tư của cô khác hoàn toàn với các cô gái trong phim người lớn, ánh mắt hắn lại càng thêm u tối, hắn cúi mặt nhẹ hít vào, quả nhiên hương vị giống hệt như trong tưởng tượng và của hắn...rất ngọt ngào.

Tảm Hựu Nhi bị Giang Thái Nhiên tạo hình thành tư thế phô bày nơi riêng tư của bản thân ra, liền cảm thấy đây là lần hổ thẹn nhất trong đời mình từ trước đến nay khiến cho cô cũng không dám nhìn thẳng, vì thế trực tiếp lấy tay che khuôn mặt lại, rõ ràng là bịt tai trộm chuông mặc kệ bọn họ trêu chọc.

“Ưm a... chỗ đó... A... chỗ đó không sạch đâu... Kha Hoằng Danh... A đừng...”

Tầm nhìn đã bị chính mình che lại khiến cho khoái cảm dâng lên cao độ, khi đầu lưỡi Kha Hoằng Danh đụng tới âm đế của cô, ái dịch chảy ra càng lưu loát sung sướng, giống như vòi nước mở van vậy.

Kha Hoằng Danh không quan tâm lắm đến lời cảnh cáo không sạch của cô, bởi vì hắn không cảm thấy vậy chút nào, chỉ chăm chú ôm lấy cặp mông vểnh của cô, cúi đầu đưa lưỡi liếm láp lên đóa hoa hé mở ra kia, thu hết toàn bộ hoa dịch trào ra vào trong miệng mình.

Mùi vị ngọt ngào càng lúc càng gia tăng, khiến cho toàn khuôn mặt Kha Hoằng Danh đều nhuốm màu tình dục, hắn lại nuốt ái dịch vừa bị mình liếm mút cuốn lên trên lưỡi xuống bụng, sau đó thử dùng đầu lưỡi chen cửa động đang mấp máy kia, xem thử độ chặt chẽ của nó.

Cảm giác ngại ngùng và sung sướng từng chút từng chút một lật đổ bức tường cô xây lên từ trước tới nay, cô hơi mở bàn tay che mặt ra, chỉ cần hơi liếc xuống một chút là có thể trông thấy Kha Hoằng Danh chôn đầu chiến đấu hăng hái ở nơi riêng tư của mình.

Càng cảm thấy thẹn, đùi cô càng run run, thỉnh thoảng còn bị Kha Hoằng Danh liếm đến mức rùng mình mấy cái, trên môi cũng không nhịn được tiếng rên rỉ.

“Ưm...a... sao lại đi vào... a a... A...”

Cô đưa tay định đẩy đầu Kha Hoằng Danh ra, ai cho hắn đột nhiên dúi đầu lưỡi vào chỗ đó của mình chứ?!

Nhưng vẫn còn chưa chạm được vào tóc của hắn, thì tay Tảm Hựu Nhi đã bị Tống Loan chụp được, hắn nắm trong tay mình khẽ hôn mấy cái rồi giao cho Giang Thái Nhiên đang cố định hai đùi cô, Giang Thái Nhiên liền tiếp lấy khống chế luôn cả hai tay cô, khiến cô không thể nhúc nhích.

Thật ra hắn dùng sức cũng không lớn, chỉ là bởi vì bị khoái cảm mà Kha Hoằng Danh mang lại quá mức thừa nhận, cho nên thân thể cô đã mềm đến nỗi không còn thừa bao nhiêu sức lực, cho dù bị giữ lại một cách nhẹ nhàng thì cũng rất khó tránh thoát.

Kha Hoằng Danh dùng đầu lưỡi với vào bên trong tới tới lui lui, bởi vì không cứng rắn như ngón tay và côn th*t, cho nên chỉ có thể liếm láp ở tiểu huyệt một cách tận tình, hắn liền thử mấy lần rút lưỡi ra, ngậm lấy nhụy hoa đang gắng gượng của Tảm Hựu Nhi thì...

“A a…! Dồn dập quá... A a... Đừng xoắn mà... a...”

Âm đế mẫn cảm đã bị ngậm lấy, kích thích do việc hút kéo mang lại còn mãnh liệt hơn cửa huyệt bị trêu đùa, Tảm Hựu Nhi suýt nữa thì bị ép đến khóc lên, cô yêu kiều vặn vẹo thở dốc, cầu xin Kha Hoằng Danh buông tha cho mình.

Nhưng cô làm gì có quyền phản kháng?

Kha Hoằng Danh hoàn toàn làm lơ lời khấn cầu của cô, chỉ tiếp tục chui đầu vào chỗ kia, dùng đầu lưỡi quấy phá ngậm mút nhụy hoa đó trong miệng.

Cửa huyệt nhanh chóng mấp máy, hoa huy*t cũng bắt đầu co rút lại thường xuyên hơn, cánh môi Kha Hoằng Danh càng lúc càng dính nhiều ái dịch ướt đẫm, hắn đã biết được Hựu Nhi sắp tới điểm cuối, khóe miệng hơi cong lên, liếm láp thêm một chút lên cánh hoa của cô.

Rồi sau đó ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút nghiền ngẫm nhìn về phía Hựu Nhi đang thoải mái nhắm hai mắt lại, khuôn mặt cô biểu hiện rõ sự khát vọng.

Nhưng mà tạm thời... Không thể để cậu thỏa mãn được...