Trò Chơi Bão Táp Trong Phòng Học Nhỏ

Chương 44



Tôi đang điều tra về việc con gái của ông chủ nhà hàng Tảm Cư và hai anh chàng đầu bếp có tồn tại gian tình hay không.

Chưa tới 3 ngày thì tôi đã thu hoạch được cả đống tin tức, nhưng mà tôi không dự định nói với ai.

Bởi vì, tổ hợp soái ca mỹ nữ này thật sự là quá đẹp mắt!!

Nhà hàng Tảm Cư mỗi ngày đều sẽ đóng cửa vào lúc 22 giờ, trước đó một tiếng đồng hồ thì gần như khách khứa trong tiệm đã rất ít, có khi không có một ai.

Đương nhiên điều này không phải là vì Tảm Cư làm ăn không tốt, mà chỉ là vì sau 9h những người muốn ăn tối đã không còn bao nhiêu, chỉ có bếp trưởng Giang là còn cống hiến tài năng cho những thực khách không sợ chết, không sợ mập, có thói quen khác người mà thôi, cho nên cũng không thể quá đông.

Tôi chính là một trong số ít những người không sợ chết đó.

Lầu 2 là địa điểm điều tra lý tưởng nhất, chỉ còn tôi giữ được tư thế nhìn xuống phía dưới, là có thể nhìn thấy được mỗi một hành động cử chỉ của bọn họ trong khu vực nghỉ ngơi.

Con gái của ông chủ nhà hàng Tảm Cư tên là Tảm Hựu Nhi, là giám đốc hiện giờ của nhà hàng Tảm Cư, nhưng cô ấy có một khuôn mặt không có nhiều người biết, chính là một trong 10 nhà đầu tư thành công nhất ở thành phố này.

Chồng của cô ấy, Kha Hoằng Danh, còn là CEO xây dựng công ty từ hai bàn tay trắng của Kha Thị.

Còn nhớ lúc trước, khi công ty Kha Thị lao đao vì tài chính, Tảm Hựu Nhi đã tự mình lao ra ngăn con sóng dữ, bán hết cổ phần của các xí nghiệp khác đang ở trong tay cô ấy ra, sau đó đầu tư toàn bộ tiền mặt vào Kha Thị.

Nhờ vậy mới có Kha Thị của ngày hôm nay.

Rất nhiều người đều nói rằng, CEO Kha Hoằng Danh của Kha Thị cũng bởi vì như vậy mới cưới Tảm Hựu Nhi, nhưng cũng có người nói, thật ra Tảm Hựu Nhi mới thật sự là cổ đông chính sau Kha Thị.

Nhưng theo ý tôi, Tảm Hựu Nhi chính là một phú bà, bao nuôi bốn anh chàng.

Hai người trong đó còn là đầu bếp nổi tiếng gần đây ở thành phố này: bếp trưởng Giang và bếp trưởng Hàng.

Một người rất giỏi chế biến các món ngọt, một người chuyên chế biến các món chính.

Sự hấp dẫn của bọn họ đầu tiên chính là bề ngoài, sau đó sẽ không ai mà không bị tài nghệ của bọn họ bắt làm tù binh.

Lúc mới vào làm ở nhà hàng Tảm Cư, thì điểm giống nhau giữa hai người bọn họ chính là không có bạn gái.

Biết bao nhiêu người ôm theo hy vọng trở thành phu nhân bếp trưởng chui vào nhà hàng Tảm Cư này, nhưng đều thất vọng trở ra.

Cho tới bây giờ, không còn ai có dũng khí theo đuổi hai người đàn ông đẹp trai này nữa, đặc biệt là sau khi trên đồng phục nấu bếp của bọn họ đều có thêu mấy chữ “đã có người yêu”.

Bởi vậy tôi lựa chọn thời gian này để điều tra là bởi vì tôi phát hiện ra một sự việc vô cùng quan trọng... Tảm Hựu Nhi cùng với ba anh chàng mà cô ấy bao nuôi đều rất hay tụ tập ở đây.

Giống như bây giờ.

“Tiểu Hựu Hựu, đây là bánh ngọt anh mới vừa làm, mumm...”

Bếp trưởng Giang... Giang Thái Nhiên, lúc đối diện với những cô gái khác, luôn tỏ thái độ các cô chỉ là rác rưởi, chỉ có trước mặt Tảm Hựu Nhi, mới giống y như một con chó husky, đặc biệt đeo bám.

“Ừ...có hơi quá ngọt đấy Tiểu Thái Nhiên.”

Không hề có vẻ e dè gì, Tảm Hựu Nhi vô cùng tự nhiên há miệng ngậm lấy miếng bánh ngọt mà Giang Thái Nhiên đưa đến miệng, sau khi nuốt xuống liền cho hắn một câu nhận xét.

“Vậy thì đúng rồi... Bởi vì món bánh này được đặt tên là Tiểu Hựu Hựu!” Hắn cười hì hì thu cái muỗng về, rồi tự mình múc một miếng cho mình, rõ ràng đã ngọt đến mức khiến hắn nổi cả da gà, lại còn vẻ mặt hạnh phúc nuốt xuống.

“Tiểu Thái Nhiên, anh học được kiểu ăn nói ngọt ngào này ở đâu thế.” Hắn vươn tay nhéo nhéo mũi cô ấy, tuy rằng thường xuyên bị đối đãi như vậy, nhưng cô ấy vẫn là khó tránh khỏi đỏ bừng mặt.

“Thử món này đi.”

Bên kia lại đưa tới một đôi đũa, trên đó có kẹp một miếng thịt, dường như là một món mới chưa được bày bán ở Tảm Cư.

“Cái này không tệ nha! Chỉ là cảm giác quá mềm, có cảm giác giống như thịt hộp thái lát, nếu có thể dai hơn một chút thì khẳng định sẽ siêu ngon...”

Đúng rồi, quý vị khán giả, các bạn đã đoán đúng, đây đều là các món ăn mới mà bọn họ nghiên cứu được, sau đó mang ra cho Tảm Hựu Nhi nhận xét.

Tôi cũng cảm thấy rất kì lạ, tối nào cũng được cho ăn một cách như vậy thì sao cô ấy lại không béo? Sao ông trời có thể không công bằng như vậy!

“Có lẽ vấn đề nằm ở chỗ thịt heo, vị thịt heo được nuôi ở miền quê sẽ tốt hơn, ngày mai anh sẽ lấy xe xuống đó thương lượng với bọn họ xem sao.”

Bếp trưởng Hàng, Hàng Tễ Duẫn, một vị đầu bếp rất cưng chiều Tảm Hựu Nhi, mỗi lần làm được món mới đều sẽ để cho Tảm Hựu Nhi nếm thử trước một lần, chỉ cần cô ấy cho ý kiến, tuyệt đối sẽ hoàn tất trong vòng 24 tiếng đồng hồ tiếp theo.

Hắn yêu chiều Tảm Hựu Nhi tới trình độ nào? Tên của tất cả các món ăn gần như đều dùng biệt danh của cô ấy mà đặt, ngay cả khẩu vị cũng lấy khẩu vị của cô ấy làm tiêu chuẩn.

Rất nhiều người đều không hiểu rõ, chỉ cho rằng bởi vì Tảm Hựu Nhi là giám đốc, còn là con gái của ông chủ, nhưng theo như sự tìm hiểu của tôi, thì câu chuyện không phải chỉ đơn giản như vậy.

Hàng Tễ Duẫn thường hay buộc một sợi dây trên cổ tay, là loại con gái thường hay dùng để cột tóc.

Tóc của hắn không dài, căn bản không cần dùng đến loại đồ vật như thế, lúc đầu tất cả mọi người đều nghĩ rằng đó là một biểu hiện thời trang, nhưng sau này, khi phát hiện ra trên tóc Tảm Hựu Nhi là một cọng dây buộc y như thế, thì tôi đã hiểu câu chuyện là như thế nào.

“Hai người các cậu bớt cho Hựu Nhi ăn lại đi, lần nào cô ấy về nhà cũng phải chạy bộ suốt nửa tiếng đồng hồ mới bằng lòng đi ngủ, làm ơn tha cho cái máy chạy bộ đáng thương của nhà tôi đi.”

Tới rồi! Chính cung nương nương! À không, ông xã của Tảm Hựu Nhi, Kha Hoằng Danh xuất hiện.

Dáng người hắn vô cùng thích hợp để mặc vest, thỉnh thoảng lại còn mang mắt kính bộ dạng cực kỳ giống một tên bại hoại văn nhã, lại chưa bao giờ quan tâm đến ánh mắt quần chúng, luôn luôn tỏ ra thân mật với Tảm Hựu Nhi trước mặt mọi người, khiến cho tôi cứ có cảm giác hắn ta chính là một con Teddy hóa thành hình người.

Đến rồi, nhắc tới Tào Tháo thì Tào Tháo tới, hai người bọn họ lại bắt đầu không coi ai ra gì mà hôn nhau rồi.

“Giang Thái Nhiên, món mới quá ngọt, Hựu Nhi không thích ngọt nhiều, cậu lần sau bỏ ít đường thôi."

Buông cánh môi Tảm Hựu Nhi ra, hắn khẽ cau mày, bộ dạng đại ca xoi mói vị của bánh còn lại trong miệng cô ấy, mỗi lần như vậy, Giang Thái Nhiên nhất định sẽ...

“Mẹ kiếp, Kha Hoằng Danh! Cậu chưa rõ mặt tôi à? Ai cho cậu lá gan dám dùng loại giọng điệu này nói chuyện với bổn thiếu gia hả!”

“Nói chuyện với cậu, ko cần người khác phải cho tôi lá gan.”

Tôi trợn trắng mắt, có lẽ sẽ gây gổ mất mười mấy phút thôi.

Đã sớm quen với điều này, Tảm Hựu Nhi và Hàng Tễ Duẫn dịch sang bên cạnh, rời xa chiến trường, tay hắn còn ôm lấy eo Tảm Hựu Nhi... Quả nhiên có gian tình mà! Quả nhiên!

“Vẫn là bộ dáng cũ, hai người này thật là...”

Giọng nói dịu dàng như gió mùa xuân, còn có chút tươi cười tràn ra từ tâm hồn, và hoàng tử đại nhân tôi thích nhất, Tống Loan, xuất hiện!

Cậu cả nhà họ Tống, cũng là chủ tịch hiện tại của công ty Tống Thị, mới 28 tuổi đã kế thừa sự nghiệp gia đình, hơn nữa chỉ mất không đến ba năm thời gian đã phát dương quang đại công ty, trở thành công ty lớn thứ hai tại thành phố này, công ty xếp thứ nhất, chính là Hàng Thị.

Cũng bởi vì như thế, tôi vẫn luôn cảm thấy khó hiểu về việc tại sao cậu hai nhà họ Hàng lại chạy đi làm đầu bếp ở nhà hàng Tảm Cư này?

“Bây giờ mới nghỉ à? Em châm trà cho anh uống.”

Thật ra tôi vẫn luôn có loại ảo giác, cô ấy và Tống Loan mới là một đôi vợ chồng thực sự, dù sao đi nữa trước mặt Tống Loan, Tảm Hựu Nhi mới có chút hương vị cô gái nhỏ yếu đuối, hai người họ cũng vô cùng ngọt ngào.

“Không cần đâu, em cứ ngồi đi, chỉ cần thấy em là anh liền không thấy mệt.” Hắn chống tay lên bàn, đỡ khuôn mặt, ôn hoà dịu dàng nhìn Tảm Hựu Nhi, giọng điệu trầm thấp mềm mại.

Tôi ngồi trên lầu hai cũng ôm khuôn mặt mê mẩn, các vị nghe thử mà xem, đây là tiếng người sao? Thái độ này cũng vượt quá giới hạn rồi... đây là trắng trợn đội nón xanh cho em ruột hắn, Kha Hoằng Danh, còn gì!

“Em lại ăn vụng chocolate sao?” Hàng Tễ Duẫn ngồi bên cạnh, đã chúi đầu ngửi ngửi cổ cô ấy, sau đó khẽ nâng mắt hỏi, giống như phụ huynh phát hiện con trẻ nhà mình ăn vụng kẹo.

Tảm Hựu Nhi quả nhiên rụt rụt cổ, biểu hiện cứng đờ, vỏ quýt dày có móng tay nhọn chính là loại đạo lý này, nhiều năm trôi qua như vậy, cô vẫn luôn có chút sợ Hàng Tễ Duẫn.

“Là lần trước, tổng giám đốc Dư tặng cho, anh ta nghe nói tôi thích sưu tầm chocolate, cho nên bảo trợ lý tặng mấy hộp Vosges Haut chocolate tới... Hựu Nhi rất thích ăn.”

Khoé miệng hắn cười càng sâu, tuy rằng nghe qua có vẻ như nhận lỗi về mình, nhưng trên thực tế...

“Thích ăn chocolate như vậy, chờ tối nay sẽ cho em ăn no nê...”

Tôi che miệng đề phòng bản thân mình sẽ hét lên, Hàng Tễ Duẫn thế mà lại ở trước mặt chính cung nương nương và mấy người đàn ông khác, hôn lên xương quai xanh của Tảm Hựu Nhi, còn để lại một quả dâu tây nữa!

Tôi thuần khiết như vậy, đương nhiên không hiểu được ẩn ý ngầm của hắn rồi, tôi chỉ biết, phú bà, còn là phú bà bao nuôi bốn người đàn ông, quả nhiên không hề dễ dàng chút nào...