Trò Chơi Chiêu Hồn: Những Người Bạn Cuối Cùng

Chương 6



26.

Quan Sơn Nguyệt ở trước mặt cau mày.

Giống như đang lắng nghe.

Một lúc lâu sau, cuối cùng cô ta cũng lên tiếng.

Nhưng cô ta đã tiết lộ một tin khiến tất cả chúng tôi bị sốc.

“Năm 2004, có một cô gái.” – Cô ta nói.

“Cô ấy bị đánh vào đầu, bị đánh đến ch.ết.”

“Nhưng đã nhiều năm như vậy. Cô gái này không thể đầu thai được.”

“Vì kẻ gi.ết cô ấy vẫn còn đang ung dung ngoài vòng pháp luật.”

“Vì kẻ gi.ết cô ấy, cho đến hôm nay vẫn chưa nhận bất kì sự trừng phạt nào.”

27.

Mọi người đều choáng váng.

“Ý em là gì… tại sao lại có một cô gái khác xuất hiện…”

Tên phản bội vừa mới mở miệng đã bị anh Kiến cắt ngang.

“Câm miệng!”

Chai rượu, bia vỡ vương vãi trên mặt đất.

Mắt tôi mở to, trong đầu tôi ong ong trước những lời nói của cô ta.

“Cô gái mà em đang nói là chính em phải không?” – Anh Kiến nói.

“Đúng.”

“Hung thủ là bạn cùng bàn của Lục Vũ?” – Anh Kiến nhìn vào khoảng hư vô kia.

“…”

“Không.”

Một ngọn đèn đường dưới lầu lóe lên tia lửa.

“Kẻ giết em, cho đến hôm nay vẫn chưa bị bắt…” – Tôi tiếp lời câu hỏi của anh Kiến.

“Đúng.”

“Kẻ đã gi.ết em…”

Tôi ngẩng đầu lên.

Bây giờ, tôi dường như cuối cùng cũng hiểu tại sao Tiểu Yêu lại sắp xếp buổi tụ họp đêm nay.

“Kẻ gi.ết em nằm trong số những người có mặt ở đây đêm nay.”

“…”

“Đúng.”

Ngọn đèn đường dưới lầu lóe lên những tia lửa, càng lúc càng dữ dội.

“Tại sao đây lại là mục đích của việc em sắp xếp buổi gặp mặt lần này?!...”

Lớp trưởng cũng có vẻ kinh ngạc, xem ra cậu ta hoàn toàn không biết còn có việc này.

“Không.” – Quan Sơn Nguyệt đáp.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy?! Không phải đã nói quỷ sẽ không nói dối à?!” – Tên phản bội cũng hoảng sợ.

“Trái lại là cô ấy không hề nói dối, chỉ là chưa bao giờ đề cập đến chuyện này thôi! Nếu cô ấy không nói cho tôi biết thì sao tôi biết được?”

“Mẹ nó thực sự bị cậu hại ch.ết rồi!”

“Đủ rồi!”

Anh Kiến đập mạnh xuống bàn.

“Mục đích…” – Anh Kiến nhìn Tiểu Yêu vô hình, nói: “Mục đích đêm nay em sắp xếp như vậy là gì?”

“…”

Quan Sơn Nguyệt không trả lời.

Tôi cũng nhìn vào “cô ấy”.

“Em muốn bọn anh tìm ra hung thủ.” – Tôi nói.

“Đúng.”

“Chỉ khi hung thủ ch.ết thì em mới có thể đầu thai.”

“Đúng.”

“Cho nên, em muốn bọn anh gi.ết ch.ết tên hung thủ kia vào đêm nay.”

“Đúng.”

Ngọn đèn đường kia, bóng đèn cuối cùng cũng nổ tung. Trên mặt nước có những tia lửa quái dị chập chờn.

Có ai đó đang bật cười.

Đó là anh Kiến.

Hắn nắm chặt tay thành nắm đấm, rưng rưng nước mắt.

Nhưng khi tôi nhìn hắn, tôi lại không thể biết được rốt cuộc đó có phải là màn trình diễn của hắn hay không.

28.

Mọi người liếc nhìn nhau.

Lớp trưởng, tên phản bội, anh Kiến.

Còn có tôi.

Người đầu tiên không thể ngồi yên là tên phản bội: “Cậu đang đùa tôi đấy à? Bây giờ đang là xã hội pháp trị đấy đại ca ơi, cho chúng ta gi.ết người à?!”

“Cô ấy rời đi khi còn trẻ, muốn báo thù, có gì kỳ quái sao?” – Anh Kiến nói.

“Chúng ta không còn trẻ nữa! Anh muốn từ bỏ công việc của mình à? Muốn từ bỏ tương lai của mình à?”

“Chúng ta là bạn của Tiểu Yêu.” – Anh Kiến trừng mắt nhìn anh ta.

Tên phản bội cũng không tỏ ra yếu thế: “Cô ấy đã ch.ết rồi. Người ch.ết không có bạn bè.”

“Con mẹ nó mày vừa nói cái gì?!”

Anh Kiến bước nhanh một bước, tiến lên túm chặt cổ áo của tên phản bội.

Hắn giơ cao nắm đấm lên, nhưng cuối cùng vẫn không hạ xuống.

Tên phản bội chỉ cười khẩy: “Đánh đi, anh chỉ là một tên bán đồ nướng. Nếu anh có đủ khả năng bồi thường thì anh cứ đánh đi.”

Tên phản bội đẩy anh Kiến ra, vuốt thẳng cổ áo của mình, dùng tay chải lại tóc.

Anh ta chợt chỉ vào anh Kiến: “ A Kiến, anh chính là một con chó liếm đấy, anh có biết không? Ngay cả người ch.ết mà anh cũng liếm.”

“Nhưng điều đó không có nghĩa là người khác phải liếm cùng anh!”

“Chúng ta không cần phải tự mình động thủ gi.ết người.” – Tôi đang ngồi ở trong góc, bất thình lình nói như vậy.

Bọn họ đều nhìn sang.

Tôi nhìn thẳng vào mắt bọn họ.

“Khi hỏi quỷ thần, có ba chuyện không được hỏi.”

“Không hỏi tuổi thọ, không hỏi nhân duyên.” – Tôi lặp lại lời cảnh báo của Quan Sơn Nguyệt.

“Không ai biết câu hỏi thứ ba là gì. Nhưng tất cả những người đã hỏi câu hỏi thứ ba đều đã ch.ết.”

“Tai nạn, gi.ết người, thậm chí bị xử bắn vì phạm tội.” – Tôi nói.

“Cho nên chuyện mà Tiểu Yêu muốn chúng ta làm rất đơn giản.”

“Chúng ta chỉ cần tìm ra hung thủ, sau đó ép hung thủ hỏi ra câu hỏi thứ ba đó.”

“Cứ như vậy, hung thủ sẽ bị Tiểu Yêu tự tay gi.ết ch.ết.”

“Pháp luật, cảnh sát, không ai có thể bắt được chúng ta.”

Quan Sơn Nguyệt vẫn nhắm mắt, kết nối với thế giới bên kia.

“Đúng.”

Trong bầu không khí im lặng, cô ta nói.

“Nhưng không ai biết câu hỏi thứ ba là gì, sao chúng ta có thể ép hung thủ hỏi được…” – Anh Kiến nghi hoặc.

“Quỷ sẽ không nói dối.” – Lớp trưởng ngồi trên ghế, có chút uể oải, “Nếu cô ấy dám nói như vậy thì đêm nay chắc chắn sẽ có người hỏi ra câu hỏi thứ ba.”

“Mẹ nó, ch.ết tiệt!” – Lúc này lớp trưởng hung hăng đá mạnh vào bàn.

“Cậu khẩn trương như vậy làm gì?” – Anh Kiến lập tức nghi ngờ vô căn cứ.

Lớp trưởng sững sờ.

“Hay là nói, cậu đang sợ cái gì?” – Anh Kiến ép hỏi.

“Chờ một chút…” – Thấy chúng tôi đều nhìn chằm chằm vào mình, lớp trưởng hoảng sợ: “Không phải là tôi đang sợ! Tôi đang lo lắng ở đây có người ch.ết thì chúng ta không thoát khỏi liên quan!”

“Tôi mẹ nó đã nợ rất nhiều rồi, lại một đống phân khác đến thì sao tôi có thể xóa được? Tôi có thể trả hết được không?!”

“Hơn nữa! Nếu tôi là hung thủ, bản thân tôi đã chán sống rồi hay sao mà còn bày ra trò chơi này?! Anh có thể dùng não được không?!”

Tôi chỉ tiếp tục quan sát.

“Tên phản bội, cậu đừng nhìn tôi. Tại sao bây giờ cậu lại biết không nói gì?! Không phải cậu là người giỏi nhất khi theo sau mông chúng tôi làm việc sao?!”

Lớp trưởng gấp đến mức gọi biệt danh “tên phản bội”.

Biệt danh đó dường như gợi lại ký ức về tên phản bội, đối phương không khỏi mỉm cười giận dữ.

“Tôi không có gì để nói cả, lo tang lễ cũng cần có tiền. Nếu ai cần thì nhân lúc còn sống hãy đến tìm tôi… Nhưng cậu ta là lớp trưởng, không thể học thuộc lòng cho qua được. Nếu có tang lễ thật thì phải tự mình quyên góp tiền.”

Tên phản bội nhìn cậu ta với ánh mắt khinh thường.

“Mẹ nó!”

Lớp trưởng tức giận ném chai rượu, muốn xông lên đánh anh ta, nhưng nhận ra tôi và anh Kiến đều không có ý định ngăn cản anh ta, lúng túng dừng lại ở đó.

Cuối cùng, cậu ta chỉ tay về phía tên phản bội rồi lại ngồi xuống.

Ngón tay tôi gõ nhẹ lên bàn một cái.

“Tiểu Yêu, anh không bao giờ thích làm khó người khác.” – Tôi nói.

Bọn họ nhìn sang.

Điều lóe lên trong tâm trí tôi là ngày hè năm ấy.

Cô ấy muốn tôi hôn cô ấy, nhưng khi thấy tôi lùi lại, cô ấy chỉ mỉm cười và nói hãy quên chuyện đó đi.

“Chuyện cô ấy muốn chúng ta làm chắc chắn đơn giản.”

Tôi ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt từng người một, nhìn kĩ bọn họ.

“Chúng ta hãy lần lượt hỏi từng người một, tự hỏi xem mình có phải là hung thủ hay không.”

“Nếu là hung thủ thì cô ấy sẽ trả lời là Có, nếu không phải là hung thủ thì cô ấy sẽ phủ nhận.”

“Sau một vòng, chúng ta sẽ biết phải gi.ết người nào.”

Đúng vậy.

Đã nhiều năm như vậy, tôi chưa bao giờ phấn khích đến thế.

Cuối cùng, tôi cũng có thể tự tay gi.ết ch.ết tên hung thủ kia.

Trong ánh mắt từng người bọn họ, có trốn tránh, có ngạc nhiên nghi ngờ, cũng có quyết tâm.

Nhưng ngay tại lúc đó.

“Rất xin lỗi.”

Giọng nói của Quan Sơn Nguyệt vang lên.

29.

Tôi ngơ ngác quay đầu lại.

“Âm sai đã được cử đến, vong hồn cần phải đi đường vòng.” – Cô ta lắc đầu, giọng nói hoàn toàn trở lại như lúc đầu.

Có vẻ như kết nối đã bị hỏng.

“Âm sai đã đến rất gần trường học, cô ấy nhất định phải lẩn trốn. Từ giờ trở đi, các anh không thể nói ra tên cô ấy, cô ấy cũng không thể trả lời câu hỏi của các anh.”

Tôi ngơ ngác nhìn cô ta.

Chán nản tựa lưng vào thành ghế.

Rõ ràng là chỉ cần một chút nữa thôi.

“Khi nào thì cô ấy sẽ trở lại?” – Tôi nói.

“Cô ấy sẽ trở lại.” – Quan Sơn Nguyệt chỉ nói như vậy.

30.

Anh Kiến đang hút thuốc ở hành lang, nhìn xuống mặt nước ở dưới lầu.

Tôi đi tới, lấy chai rượu từ trong túi ra. Lúc đến mới phát hiện trời đang mưa, túi quần ướt sũng, ngay cả điện thoại di động cũng không mở được.

Anh Kiến đưa cho tôi một điếu.

“Tôi vẫn chưa học được.” – Tôi lắc đầu.

“Học sinh ngoan.” – Hắn mỉm cười.

Vừa rồi, ánh mắt của hắn rất quyết tâm.

Ít nhất, trước mắt, hiềm nghi về hắn đang ở mức thấp nhất.

Chúng tôi đứng dựa vào lan can, hắn đang hút thuốc, tôi đang uống rượu, bên ngoài trời đang mưa to, mưa như trút nước.

Không biết cái gọi là Âm sai có thực sự giống trong truyền thuyết không, cầm một chiếc ô giấy cao, cứ như vậy đi trên mặt nước.

“Trước đây là tôi không hiểu chuyện.” – Anh Kiến nói: “Xin lỗi.”

“Vì chuyện quá khứ.”

Tôi dừng lại một chút: “Sao anh…”

Cuối cùng tôi không biết nên mở miệng thế nào.

Anh Kiến biết tôi muốn hỏi gì.

“Bố mẹ tôi đã xuống đài rồi, bỏ ra rất nhiều tiền nhưng không giữ được vị trí của mình. Cuối cùng, tiền cũng không còn, những người chơi với tôi đều ra đi. Những người đang học thì tiếp tục học, những người đang đi làm công thì tiếp tục đi làm công.”

“Trái lại là tên phản… Gia Đống, trước kia hắn thường đi quậy phá với tôi vì bố mẹ chúng tôi làm cùng cơ quan.”

“Sau này, bố mẹ hắn lên nắm quyền, bây giờ hắn làm ăn tốt hơn tôi, người mở một quán bán đồ nướng, rất nhiều.”

“Quên đi, thực ra tôi rất may mắn.”

“Thời thế đã khác. Năm 2004, khắp nơi rất hỗn loạn. Dù tôi có làm loại chuyện xấu như vậy thì tôi cũng sẽ được thả ra.”

“Nếu bây giờ tôi vẫn là loại người như vậy, có thể tôi sẽ bị bắn ch.ết.”

“Tôi chỉ sợ không có ai mời tôi đến buổi gọi hồn.”

Hắn cũng không tỏ ra khách sáo, bảo khi nào rảnh thì ghé qua quán của hắn một chút.

Nghĩ lại thì, hắn luôn lạc lõng trong một môi trường như vậy.

Giống như tôi.

“Còn cậu thì sao?” – Hắn búng bay tàn thuốc đi, “Cậu vốn có một tiền đồ tốt như vậy.”

“Chỉ là tôi không muốn học nữa, cũng chưa trở lại đại học.” – Tôi nhìn ngọn đèn trong nháy mắt vụt tắt.

“Tôi không muốn đi đâu cả.”

Năm 2004, tôi lội nước đi trên đường phố, mắc phải trận mưa to.

Tôi chỉ có thể tự nhủ với mình thế này:

Ít nhất hãy ở lại thị trấn nơi cô ấy ở.

“Lời này có lẽ nghe có vẻ hơi lạ…” – Hắn nói.

“Thấy cậu không bỏ xuống được, thực ra tôi rất vui mừng.” – Anh Kiến nói.

Tôi sững sờ.

“Mười hai năm.” – Anh Kiến cụp mắt, “Hôm nay nhắc lại chuyện xưa, giống như đang nghe chuyện xưa của người khác vậy.”

“Tôi còn có thể nhớ cô ấy được bao lâu nữa?”

“Cậu thì khác. Tôi biết cậu cả đời này sẽ không bao giờ quên được cô ấy.”

“Con mẹ nó tôi ghen tỵ với cậu quá.”

“Anh Kiến…” – Tôi nói, “Anh đã trưởng thành rồi.”

“Cả hai người chúng ta đã trở thành như vậy rồi, tốt hơn hết là đừng nói từ này.”

Đúng lúc này, có một giọng nói gọi tôi.

“Đi không? Đi xả lũ thôi?”

Những lời nói quen thuộc của tên phản bội khiến tất cả chúng tôi không khỏi bật cười.

“Anh Kiến?” – Tôi nói.

“Tôi đã bảo rồi, cứ gọi là A Kiến—— tôi sẽ ở lại đây.”

“Mẹ kiếp, vậy thì tôi cũng ở lại đây.” – Lớp trưởng cũng hào hứng đi tới.

Khi tôi và tên phản bội chạy đi, chúng tôi nghe thấy sau lưng vang lên những tiếng hú kỳ quái từ anh Kiến và lớp trưởng.

Ngay lập tức vào một thời điểm nào đó, giống như đã quay trở về sân trường năm đó.