Trò Chơi Chiêu Hồn: Những Người Bạn Cuối Cùng

Chương 8



36.

“Đã xảy ra chuyện gì?” – Anh Kiến nói.

“Hắn điên rồi, là hắn tự làm mình bị bỏng.”

“Cậu ấy say rượu nhưng không hút thuốc lá.”

“Hắn đã trộm nó từ tôi và tự làm mình bị bỏng.”

Anh Kiến nhìn kĩ tay tôi một chút, lại hướng ánh mắt nghi ngờ về phía tên khốn kiếp.

“Khi người ta tự làm mình bị bỏng, vết thương hẳn phải nghiêng, có hình vòng cung nhỏ. Vết thương này thẳng đứng… Chỉ có vết bỏng do người khác gây ra mới có thể thẳng đứng.”

Mỉa mai thay, thủ pháp gây bỏng này là do tên khốn kiếp đang bắt chước anh Kiến năm đó.

“Tên họ Lục đó đã sớm nghĩ cách giá họa cho tôi rồi. Đương nhiên hắn sẽ cố ý tạo vết bỏng như vậy…” - Rõ ràng tên khốn kiếp đã mất đi sự tự tin.

“Tao đã sớm nghĩ cách làm sao giá họa cho mày, đã sớm nghĩ cách rồi.” – Tôi cười lạnh, nói.

“Đúng vậy!”

“Vậy hôm nay mày có hút thuốc trong phòng học không?”

Tên khốn kiếp hơi sửng sốt.

“Chúng ta đã không liên lạc với nhau nhiều năm rồi. Thậm chí còn chưa thêm WeChat.”

“Ngay cả việc mày có hút thuốc hay không, tao cũng không biết.” – Tôi nói.

“Cho nên, tao đã sớm nghĩ cách trộm tàn thuốc của mày rồi giá họa cho mày à?”

“Tên khốn kiếp, mày lộ tẩy rồi.”

Tên khốn kiếp lùi lại vài bước, bước chân rõ ràng có chút khinh suất.

“Tôi nghĩ tôi cần một lời giải thích.” – Anh Kiến nhìn anh ta, nói.

Đây là tôi đang cho anh ta lựa chọn.

Hoặc là thừa nhận rằng năm đó anh ta đã làm vậy, vứt bỏ thể diện mà anh ta khó khăn lắm mới lấy lại được.

Hoặc là kết thúc trò chơi tự biến mình thành trò cười cho thiên hạ này bằng một lời thú nhận.

“Tôi…”

Tên khốn kiếp ngồi phịch xuống ghế.

“Tôi ghen tỵ với hắn. Ghen tỵ vì trước kia hắn giỏi hơn tôi.”

“Nhưng bây giờ cậu đã giỏi hơn cậu ấy rồi mà.”

Tôi biết sự nghi ngờ của anh Kiến giống như một con dao đâm vào ngực tên khốn kiếp.

“Bởi vì tôi không thể quên được, tôi vẫn luôn ghét việc trước kia hắn giỏi hơn tôi! Anh hài lòng rồi chứ?”

“Vậy những gì cậu ấy nói…” – Anh Kiến khó tin nhìn chúng tôi.

“Tôi không cam tâm! Tại sao lại theo anh lăn lộn! Tại sao cô ấy có thể coi trọng hắn! Tại sao cuối cùng tất cả các người có thể trở thành bạn bè!” – Vành mắt tên khốn kiếp đỏ hoe, “Tôi chỉ muốn lợi dụng việc bây giờ tôi giỏi hơn các người để đàn áp các người!”

“Nhưng tôi không hề gi.ết người!”

“Tôi chỉ dùng đầu lọc thuốc lá làm hắn bị bỏng, làm nhục hắn, nên hắn mới bị chọc giận! Hắn muốn gi.ết tôi!”

“Đây chính là bản chất của tên họ Lục đó.”

“Tên khốn kiếp à.”

Người tôi hơi chuyển động, dựa vào tường, lạnh lùng nhìn anh ta rồi nói.

“Từ đầu đến giờ, lí do thoái thác của mày vẫn không ngừng thay đổi.”

“Lúc trước nói tao đột nhiên phát điên, lúc sau lại nói tao bị mày chọc giận.”

“Lúc này nói tao tự làm mình bị bỏng, lúc khác lại nói là mày trả thù…”

“Mày không hề tự bào chữa cho những gì mày nói dù chỉ một lần.”

Ở dưới lầu, lại có một trận tia lửa điện lấp lóe nữa.

Trong tòa nhà giảng dạy truyền đến tiếng tạp âm động cơ điện ch.ết máy.

Bóng tối buông xuống.

Toàn bộ thị trấn đều bị cúp điện.

“Những chuyện này không còn quan trọng nữa.”

Trong phòng học chỉ có một cây nến chập chờn.

“Bởi vì chính miệng mày vừa thừa nhận một điều.” – Tôi nhìn tên khốn kiếp, nói.

“Nó được gọi là động cơ.”

“Trong số chúng ta, năm đó chỉ có mày có động cơ gi.ết người.”

Tên khốn kiếp, tao đã lừa mày đấy.

Tao đã cho mày một câu hỏi.

Nhưng thực ra đây là một câu hỏi có nhiều đáp án.

37.

Người tên khốn kiếp run rẩy, suýt té ngã xuống đất.

Lớp trưởng vẫn có vẻ không thể tin được: “Chờ đã, chúng ta thử một lần nữa nhé?”

“Không cần.”

Lúc này, Quan Sơn Nguyệt lên tiếng.

“Cô ấy đã trở lại rồi.”

Quan Sơn Nguyệt nhắm mắt lại, giọng điệu lại mất hết sức sống một lần nữa.

Kết nối với thế giới bên kia.

38.

“Rất đơn giản.”

Anh Kiến nắm lấy bả vai tên khốn kiếp, nhưng thực ra là đang giữ anh ta lại.

“Hỏi một vòng thì sẽ biết tất cả mọi chuyện.”

“Muốn biết là ai, chỉ cần tự giác hỏi câu hỏi thứ ba đó là được.”

“Hung thủ có phải là anh không?” – Tôi nhìn về phía sau lưng Quan Sơn Nguyệt.

“Không.”

“Hung thủ có phải là tên khốn kiếp, Gia Đống không?”



Một tiếng hét thê lương vang lên.

Nhưng nó lại phát ra từ miệng tên khốn kiếp.

Tôi kinh ngạc quay đầu lại, tên khốn kiếp tránh thoát khỏi anh Kiến, trên tay cầm một chai rượu vỡ.

Anh Kiến cúi đầu, trên bụng anh ấy đã có một vết cắt, m.áu chảy ra rất nhiều.

Hóa ra vừa rồi tên khốn kiếp chỉ giả vờ té ngã, nhưng thực ra là nhặt thứ này lên mà thôi!

“Đúng.”

Trong bóng tối, vẻ mặt Quan Sơn Nguyệt không chút biểu cảm đáp lại như vậy.

Giống như một người phán tội trong bóng tối.

Nhưng tên khốn kiếp đã lao về phía Quan Sơn Nguyệt.

Tôi giãy giụa nhưng bị trói chặt đến nỗi không thể di chuyển được.

Bước chân của anh Kiến đã mềm nhũn.

Chỉ có lớp trưởng.

Cậu ta trực tiếp xông lên, hung hăng đón đầu anh ta.

Nhưng cuối cùng lại thiếu một chút nữa.

Lớp trưởng va mạnh vào bàn, thất điên bát đảo.

Khi đứng dậy lần nữa, tên khốn kiếp đã chĩa chai rượu vỡ vào cổ Quan Sơn Nguyệt.

“Cho anh đây chút thể diện đi, cô ấy là vợ tôi!... Hay cậu đưa Lục Vũ đi đi? Cậu nhìn cậu ấy bị trói thành cái dạng gì kìa?”

Lớp trưởng lảo đảo nhưng không dám tiến lên.

“Tôi không tin trên đời này có ma quỷ.”

Tên khốn kiếp kiên định nhìn chúng tôi.

“Không.” – Sắc mặt Quan Sơn Nguyệt đã trở lại bình thường, nhưng cô ta vẫn trả lời.

“Trên đời này không có ma quỷ.”

“Nếu anh không tin thì anh đã không dí nó vào cổ tôi rồi.”

Tên khốn kiếp run rẩy, đột nhiên anh ta hét lên: “Âm sai! Tiểu Yêu đang ở đây!! Tiểu Yêu mà các ngươi muốn bắt đang ở trong trường này!! Mau đến bắt cô ấy đi!!”

Súc sinh!!

Một tiếng sấm lớn nổ vang trên bầu trời.

Ngoài cửa sổ, gió lớn gào thét, mưa rào.

Tên khốn kiếp nhìn chúng tôi, cười khổ: “Các người biết thì đã sao? Các người có cách nào có thể bắt tôi à?”

“Chứng cứ đã không còn từ lâu rồi. Trong đơn vị cơ quan, từ trên xuống dưới đều là thân thích của gia đình tôi. Các người lấy cái gì để đào lại?”

Gió lớn đập tung cửa sổ, cuốn theo nước mưa tràn vào phòng học.

“Anh không sợ quỷ thần à?” – Quan Sơn Nguyệt nói.

Bóng tối hòa lẫn với ngọn lửa của chân nến, vẻ mặt của Quan Sơn Nguyệt giống như phán quan dưới địa ngục.

“Tôi đã gọi tên Tiểu Yêu rồi.” – Tên khốn kiếp cười khổ, “Trước kia tôi đã dùng gạch đánh ch.ết cô ấy, bây giờ tôi sẽ để Âm sai làm thịt cô ấy!”

“Đêm nay, ông đây đến đây, chính là muốn nói cho các người biết!”

“Ông đây sẽ hủy hoại các người, giẫm lên đầu các người mãi mãi.”

Tuy nhiên, không ai còn chú ý đến những gì anh ta đang nói nữa rồi.

39.

Nước mưa quét đã dập tắt ngọn nến duy nhất.

Trên ngực Quan Sơn Nguyệt.

Có một ánh sáng đỏ nhạt, giống như trái tim của ác quỷ địa ngục, đập đều đặn.

Mọi người đều đã hiểu ra——

Quan Sơn Nguyệt đã cài một thiết bị ghi âm trên ngực áo mình.

Đó là lí do tại sao cô ta mới có thể giống như một phán quan khi cô ta hỏi câu chất vấn cuối cùng.

Tên khốn kiếp cúi đầu, ngẩn người.

“Các người lại chơi tôi, các người lại chơi tôi…”

Anh ta ngay lập tức liều mạng kéo lấy thứ ở vị trí đó của Quan Sơn Nguyệt. Quan Sơn Nguyệt cố gắng bảo vệ nó.

“Mả mẹ nó, mày…” – Hai mắt lớp trưởng trợn to đến mức sắp rách cả mí mắt.

Thấy lớp trưởng và anh Kiến đều đang áp sát, tên khốn kiếp hiển nhiên đã hoảng sợ, dùng chai rượu vỡ đâm vào da Quan Sơn Nguyệt, m.áu tươi chảy ra.

Quan Sơn Nguyệt cuối cùng bị buộc phải đứng lên, bị tên khốn kiếp cưỡng ép đi ra ngoài.

“Chiếc máy nhắn tin đó đang ở đâu?” – Tôi nhìn bóng dáng anh ta đang rời đi, nói.

Buổi sáng trời mưa đó.

Chiếc máy nhắn tin mà cô ấy muốn đưa cho tôi đang ở đâu?

Anh ta phớt lờ tôi.

“Tin nhắn cô ấy đã gửi cho tôi là gì thế!” – Tôi gần như đang cầu xin.

“Không cần hỏi.”

Tên khốn kiếp mỉm cười.

“Sau đêm nay, tôi có thể tống tất cả các người vào tù.”

Tên phản bội cưỡng ép Quan Sơn Nguyệt rời khỏi phòng học.

Lớp trưởng kêu “Vợ!”, lảo đảo đuổi theo.

40.

Anh Kiến cởi quần áo trói tôi ra.

Sau đó, cả người xụi lơ dựa vào bức tường.

Anh ấy dùng quần áo che bụng dưới nhưng m.áu vẫn không ngừng chảy ra.

“Sớm biết vậy thì tôi đã không buộc chặt như vậy…” – Sắc mặt anh Kiến tái nhợt vì mất máu, yếu ớt ngồi đó.

Tôi lảo đảo đứng dậy.

Tôi biết, tôi còn một việc phải làm ở buổi tụ họp đêm nay.

Tôi lấy chai rượu trong túi ra, vặn ra, rưới lên vết thương của anh Kiến.

Lông mày của anh Kiến lập tức nhíu chặt lại.

“… Sống sót trở về.” – Anh Kiến suy yếu nhìn tôi, nói.

Nếu trở lại tuổi thiếu niên của chúng tôi thì đây thực sự không giống lời anh ấy sẽ nói với tôi.

Tôi nhặt một lon bia chưa mở, loạng choạng bước ra ngoài.

“Lục Vũ, con mẹ nó cậu phải sống sót trở về vì ông đây!!”

Sau lưng tôi, anh Kiến hét khàn cả giọng.