Thời gian trôi qua, “người thay thế” có vẻ hơi thiếu kiên nhẫn.
Nó bắt đầu ngọ nguậy ngón tay một chút.
Những ngón tay của tôi cũng bắt đầu cử động thất thường!
Tôi kinh hoàng phát hiện ra rằng mình đã mất kiểm soát các đốt ngón tay.
Thậm chí còn có xu hướng lan rộng lên trên.
"Ah...nếu nó lan ra cánh tay, nó có thể bóp cổ tôi!!"
"Manh mối không thể sai được. Chắc chắn bản thân đã bỏ sót điều gì đó......"
Sự khác biệt giữa 4 bước và 8 bước là gì?
Khoảng cách không thay đổi, tư thế không thay đổi, vậy thì là....
[ môi trường xung quanh ]!!!
Tôi quan sát khắp phòng. Có thể thấy rõ, sau khi đi được 8 bước, tôi đã sắp đi hết phòng 512.
Và người thay thế luôn đứng trước tôi 1 mét.
“Nó” gần như dính chặt vào tường.
Trong một tia sáng, tôi chợt hiểu ra...
Hóa ra điểm đột phá là ở đây!
Tôi ngẩng đầu lên, dùng hết sức bìh sinh đập đầu về phía trước.
Vì có khoảng cách 1 mét, tôi chỉ đập vào không trung.
Nhưng tên khốn trước mặt không may mắn đến vậy, hắn đập mạnh đầu vào bức tường trắng.
"bùm!"
Phần trên hộp sọ của “người thay thế” bị vỡ vụn, máu đen tràn ra.
19
Con ma đang dựa vào tường, như thể đã chết.
Tôi run rẩy, thử lùi lại một bước.
Không thấy tên thay thế phản ứng, tôi lập tức quay người lao ra khỏi cửa.
Niềm vui sống sót sau thảm họa tràn ngập trong lồng ngực, tôi ôm lấy Tiểu Xảo.
Người dẫn chương trình:
"Chúc mừng bạn đã vượt qua cấp độ của người thứ 3, người thứ 4 hãy chuẩn bị bước vào."
Tôi choáng váng.
"Không phải là hình thức hợp tác sao? Tôi đã thắng rồi, tại sao phải để Tiểu Xảo tiến vào?!"
Người dẫn chương trình uể oải nói:
"Mọi người chơi đều nên trải nghiệm một trò chơi thú vị như vậy, nếu không thì thật đáng tiếc."
Tiểu Xảo nhẹ nhàng lắc đầu:
"Tiểu Dương, không sao, chỉ là hình thức thôi."
Cô ấy mở cửa và tiến về phía trước 8 bước.
Thực hiện theo cách làm tương tự và đánh bại con ma trên tường.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, dường như mọi chuyện đã không trở nên quá khó khăn.
Có lẽ là ảo giác, nhưng người dẫn chương trình dường như đang cười lớn.
Tôi hơi ngạc nhiên, cô ấy đang làm gì vậy?
Tiểu Xảo bước ra, giải thích:
"Tớ chỉ muốn xem... những con ma này có phải là những người chơi khác bị giam ở đây hay không."
" Đáng tiếc... chúng chỉ là một đường ngắn giống y hệt căn phòng bình thường về kích cỡ...."
"Còn lại...chỉ là zombie thôi. "
Tôi chưa kịp hỏi thêm thì người dẫn chương trình đã bình tĩnh thông báo kết quả:
"Chúc mừng mọi người đã vượt qua màn thứ hai:"
<Thay thế>
"Bởi vì đang trong chế độ chơi đồng đội, mọi người đã c.h.ế.t đều có thể được hồi sinh."
Vầng sáng phân tán, Chu Thái và Yến Hiên ngã xuống đất, thân thể run rẩy.
Chứng kiến Chu Thái sống lại, tôi rất hưng phấn, trong lòng như trút được gánh nặng.
Chúng tôi nhanh chóng bế cô ấy lên và vỗ nhẹ vào lưng cô ấy:
"Không sao đâu...chúng ta đã vượt qua cấp độ này!"
[Vở kịch thứ ba sắp bắt đầu, xin hãy di chuyển đến ký túc xá 612. 】
[Đây là hình thức chơi cá nhân, nếu thất bại sẽ c.h.ế.t và không thể hồi sinh. 】
20
Mọi người đều khựng lại trong chốc lát.
Khả năng giữ bình tĩnh tương đối của chúng tôi ở cấp độ trước phụ thuộc rất nhiều vào cơ chế hồi sinh.
Trong tiềm thức, chúng tôi đêm nay chỉ là một trò chơi kỳ lạ.
...
Bản chất dường như đã thay đổi.
Cái chết thực sự đang đến gần.
Yến Hiên nắm chặt nắm tay, vẻ mặt ảm đạm.
Chu Thái khoanh tay lại, móng tay cắm sâu vào da thịt.
Vừa định bước vào, giọng điệu của người dẫn chương trình có vẻ vui tươi:
"hihi”.
“Trước trận đấu thứ ba, có một quả trứng Phục sinh trong trò chơi cần được theo dõi.
"Đó là một thứ rấttttttt thú vị đó nhaaaa"
Trong ống kính, một bàn tay mảnh khảnh và xám xịt xuất hiện.
Nó nhẹ nhàng vẫy tay, trên đầu ngón tay xuất hiện bốn sợi bạc chuyển động.
Giống như bốn con nòng nọc cố gắng hết sức để trốn thoát nhưng không thể thoát khỏi bàn tay của ác quỷ.
“Đây là bốn sợi dây trí nhớ mà tôi đã cắt đứt, chúng lần lượt thuộc về bốn người các bạn.
"Hãy tuân theo các quy tắc của trò chơi."
“Ký ức giữa những người chơi sẽ bị cắt bỏ trước khi bước vào trò chơi”.
"Tôi sẽ trả lại cho các bạn vào giữa trò chơi."
"Có điều....các người chưa từng nhận thấy trí nhớ của mình có gì bất thường sao? Hahahaaaa"
21
Kí ức của chúng tôi?
Mọi người đứng ngây ra.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, tôi kinh hoàng phát hiện ra:
Tôi chỉ có ấn tượng mơ hồ về ba người bạn cùng phòng của mình!
Tiểu Xảo và Chu Thái là bạn tốt của tôi, một người là cô gái trầm mặc thanh nhã, người kia là một học giả khiêm tốn và lý trí.
Yến Xuân ngang ngược và ích kỷ, có mối quan hệ không tốt với ba chúng tôi.
Một chút kí ức khác cũng không!!!
Tôi không thể nhớ bất cứ điều gì ngoại trừ danh tính và tính cách của mình và chút thông tin ít ỏi kia...
Trước đây tôi không có cơ hội nhớ lại chi tiết, nhưng bây giờ nghĩ ra, tôi cảm thấy bối rối và hụt hẫng.
Tôi run rẩy hỏi:
"Tại sao ngươi lại làm điều này?"
Người dẫn chương trình mỉm cười:
"Đây là phần thưởng dành cho người mới”
“Người chơi quá vướng víu về mọi việc trong cuộc sống, dễ xảy ra xích mích nội bộ, không có ý định chơi tiếp, dễ dàng chết vô ích trong trò chơi mới."
“Mấy tên cặn bã không tôn trọng trò chơi này như vậy quá tẻ nhạt”.
"Ta muốn các bạn thân yêu tập trung hơn trong giai đoạn đầu. Do đó, ta đã cắt bỏ ký ức của mấy người."
"Nhưng hiện tại giai đoạn tân thủ đã kết thúc, hê hê, đương nhiên phải vui vẻ một chút chứ nhỉ??"
Quá vướng víu?
Đột nhiên tôi có một dự cảm không lành.
"Trước tiên, ta sẽ cho mấy người xem một số quả trứng Phục sinh ký ức."
Bàn tay ma quái búng ngón tay, bốn sợi dây run rẩy.
Màn hình phát sóng trực tiếp dần dần mờ đi:
Tiểu Xảo bị ép vào bồn cầu, đôi mắt tê dại với mái tóc rối bù.
Thủ phạm vừa nói vừa cười đùa, trông rất hả hê. Kẻ cầm đầu đó không ai khác chính là Yến Xuân kiêu ngạo.
Một cô gái buộc tóc đuôi ngựa cao dừng lại, cau mày rồi giơ điện thoại di động lên quay video.
Sau đó, cậu ta kéo một chiếc ghế tới, nhặt nó lên và ném vào chân kẻ bắt nạt.
Hai bên đang trên đà lao ra và đánh nhau.
Cô gái kia tuy xấu hổ nhưng vẫn cười toe toét, đưa tay ra giúp trước cô gái bị bắt nạt đứng lên.
Tiểu Xảo im lặng một lúc lâu, sau đó đưa tay ra và nhẹ nhàng nắm lấy.
Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình mà lòng như thắt lại.
Cô gái đó.... không phải là tôi sao?
Màn hình lại lóe sáng:
Trong thư viện, Chu Thái đang kiên nhẫn giải thích bài tập về nhà.
Tôi đang gật gù buồn ngủ trong khi Tiểu Xảo thì chăm chú lắng nghe.
Chu Thái bất đắc dĩ cười cười gõ trán tôi.
Tiểu Xảo nhìn bộ dáng xấu hổ của tôi, che miệng cười khúc khích.
Đôi mắt cậu ấy không còn mờ mịt nữa, vui tươi rạng rỡ, như thể mọi thứ đang trở nên tốt đẹp hơn.
.....
Lại một cảnh nữa...tôi đang túm lấy cổ áo Chu Thái và tát mạnh vào mặt của cậu ấy.
Kính rơi xuống đất, nứt vỡ.
Mặt kính đầy vết nứt.
Tôi điên cuồng hỏi:
“Sao cậu lại muốn hại cô ấy, hả???”
Cậu ấy không nói gì.
Bên cửa sổ của một tòa nhà cao tầng, tôi thấy Tiểu Xảo đứng trên đó, toàn thân rũ rượi.
Cô ấy cầm một vật màu đen trong tay, bình tĩnh nói điều gì đó.
Trong phòng có mấy người đàn ông tuy áo thì chỉnh tề, có chút hơi nhắn nheo nhưng quần thì đã cởi sạch, trần trụi, ánh mắt từ đùa cợt chuyển sang sợ hãi.
Khoảnh khắc tiếp theo, Tiểu Xảo nhảy xuống, trong mắt tràn đầy quyết tâm.
"Được rồi, trứng Phục sinh đã hết rồi nhaa."
Người dẫn chương trình dường như đang kìm nén sự phấn khích và tiếng cười của mình.
"Người chơi vượt qua màn thứ ba sẽ được thưởng những ký ức trọn vẹn. Cô lên các cô gái."
22
Nỗi buồn và sự tức giận mơ hồ dâng lên trong lồng ngực tôi.
Nếu bất kỳ điều nào trong số những kí ức này là đúng, vậy thì trong quá khứ, một chuyện đã xảy ra:
Chính Chu Thái và tôi đã giúp Tiểu Xảo thoát khỏi cái bóng bị bắt nạt của Yến Hiên.
Nhưng điều gì đó lại xảy ra, khiến Tiểu Xảo phải trải qua điều gì đó còn đáng sợ hơn.
Tôi rùng mình khi nghĩ đến những người đàn ông xấu xí đó.
Tôi nhìn Tiểu Xảo một cách kiên định, nhưng cô ấy cũng có vẻ bối rối, nhẹ nhàng lắc đầu với tôi.
...
Tại sao trong đó tôi lại tát Chu Thái? Nó có liên quan trực tiếp đến việc Tiểu Xảo rơi từ trên cao xuống không?
Hai cảnh cuối gợi nhớ đến sự phản bội và cái chết, tôi bối rối. Nó quá khó để chấp nhận.
Trong khi những tên ác ma đang trò chuyện và cười đùa thì mối quan hệ đã xuất hiện những rạn nứt mờ nhạt.