"Cậu không cần phải dũng cảm đối đầu với ai đó ngay lập tức."
"Sẽ luôn có người sẵn sàng đứng về phía cậu và sẽ luôn có cách để trở nên mạnh mẽ hơn đang chờ đợi cậu"
"Cậu có thể dành thời gian từ từ tìm ra thứ mình muốn bảo vệ và trở nên mạnh mẽ hơn vì nó từng chút một cũng được coi là dũng cảm."
Cô ấy vỗ vai tôi và nói có phần hào hiệp:
"Đừng than khóc nữa"
"Trước khi trở nên mạnh mẽ hơn, nếu gặp khó khăn gì hãy đến với tôi, Tiểu Dương ".
Tôi ngơ ngác nhìn cô ấy, cảm giác nghẹn ngào trong cổ họng và không cầm được nước mắt.
Có sự can thiệp của Tiểu Dương, Yến Hiên không gây rắc rối cho tôi nữa.
Chúng tôi cũng chính thức trở thành bạn tốt.
Mùa thu đông đang đến gần, tôi tự mình đan một chiếc khăn quàng đỏ để bày tỏ lòng biết ơn đối với Tiểu Dương.
Đây là món quà duy nhất tôi có thể tặng vì tôi đang thiếu tiền.
Nhìn thấy cô ấy hạnh phúc và được giữ ấm bôe chiếc khăn, trái tim lo lắng của tôi cũng giảm bớt.
Khi Tết đang đến gần, Tiểu Dương bất ngờ mời tôi đến trung tâm thành phố chơi.
Đây là lần đầu tiên tôi đến một khu vực sầm uất, đông đúc người qua lại, tôi vô thức co rúm người lại, lưỡng lự không muốn tiến về phía trước.
Tiểu Dương bảo tôi ngẩng cao đầu, sau đó nắm tay tôi đi về phía trước.
Cô ấy mua cho tôi vài bộ quần áo mới bất chấp sự phản đối của tôi.
"Wow! Đúng là người đẹp vì lụa"
" Tiểu Xảo, cậu trông thật tuyệt khi mặc như thế này!"
Cuối cùng, cô ấy đưa tôi đến một căn phòng có cửa sổ sáng sủa và sạch sẽ.
"Đây là cửa hàng lắp máy trợ thính chuyên nghiệp nhất tỉnh này"
Tôi ngơ ngác đứng nhìn cô ấy:
“Tại sao…”
Tiểu Dương siết chặt tay tôi ra hiệu đừng căng thẳng:
“Cái cũ cậu dùng đã lâu, lại còn bị bẻ gãy rồi dẫm nát dưới chân."
"Hôm nay là sinh nhật của cậu, đây là món quà tớ dành cho cậu."
Máy trợ thính mới nhẹ, vô hình và không còn gây khó chịu.
Sống mũi tôi chợt cay cay, tôi vứt bỏ sự kiềm chế cuối cùng và ôm chặt lấy Tiểu Dương.
"Cám ơn cậu.Đây là lần đầu tiên tớ nhận được quà, cũng là món quà tuyệt vời nhất."
Khi mặt trời lặn, tôi miễn cưỡng trở về ký túc xá.
Một lúc sau, có tiếng gõ cửa.
Tiểu Dương xách vali bước vào một cách bất cẩn.
Một cô gái mọt sách theo sát phía sau.
Cô ấy khiêm tốn mỉm cười với tôi:
“Xin chào, tôi tên Chu Thái.”
Tiểu Dương cũng như tôi, đều sống trong phòng bốn người.
Vì vậy, cô ấy đã tham khảo ý kiến của cố vấn, đồng thời khuyến khích bạn cùng phòng Chu Thái cùng nhau chuyển đến ký túc xá 412.
Sắc mặt Yến Hiên tái xanh, nhưng cô ta lại bất lực không dám làm gì.
"Chu Tài là sinh viên top đầu ở trường đại học này."
" Tớ nói, luôn có biện pháp trở nên mạnh mẽ hơn, tớ cũng mang đến cho cậu một vị học bá tốt."
Chu Thái bất đắc dĩ mỉm cười gật đầu với tôi.
Tôi có cảm xúc lẫn lộn và nhớ lại tất cả những điều này một cách thầm lặng.
Là học bá số một trong lớp, Chu Thái không hề có chút kiêu ngạo nào, cô ấy thường xuyên dạy kèm cho tôi và Tiểu Dương, đồng thời luôn trả lời các câu hỏi một cách kiên nhẫn và nhẹ nhàng.
Kiến thức mang lại cho tôi cảm giác thỏa mãn và phương hướng đúng đắn.
Tiểu Dương và Chu Thái đã cho tôi niềm tin.
Thế giới cuối cùng cũng có màu sắc.
Có lẽ.........
Tôi đã tìm thấy thứ gì đó mà tôi muốn bảo vệ.
Có lẽ tôi thực sự đang dần trở nên mạnh mẽ hơn.
32
Nhưng số phận giống như những trò đùa, luôn khó lường trước.
Không có cảnh báo trước, tôi nhận được một số tin nhắn bằng hình ảnh.
Trong ảnh là người gần như khỏa thân trong phòng tắm công cộng.
Là... Tiểu Dương.
[Tối mai 11 giờ đến cổng Cơ sở phía Bắc, có xe đón.]
[Hãy đến đúng giờ, nếu không bức ảnh sẽ lan truyền khắp diễn đàn trường]
【Gọi cảnh sát hoặc cầu cứu, hậu quả sẽ nghiêm trọng hơn.. tự chịu 】
Cơ thể tôi run lên, trong tiềm thức tôi muốn đi tìm Tiểu Dương, nhưng cô ấy lại ra ngoài thi đấu với tư cách là thành viên đội tuyển của trường.
Chu Thái nhận thấy có điều gì đó bất thường liền lấy điện thoại của tôi với vẻ mặt nghiêm túc.
"Tớ sẽ thử dùng một số biện pháp để theo dõi tìm ra IP của đối phương."
Một lúc lâu sau, Chu Thái tức giận nói:
“IP đến từ ký túc xá của chúng ta.”
Hai chúng tôi nhìn nhau: "Yến Hiên!"
Khi bị thẩm vấn trực tiếp, Yến Hiên không chịu thừa nhận.
Chu Thái nheo mắt lại, nói từng chữ một:
"Cậu thật sự không có lá gan, nói cho tôi biết, rốt cuộc là ai đứng sau?"
"Nếu không, căn cứ hiện tại chứng cứ, ta có thể đưa cậu đi cục cảnh sát."
Yến Hiên lộ ra vẻ hoảng sợ, sau đó cười lạnh nói:
“ Tao được con trai gia đình ông Trương nhìn trúng, tao hiện tại coi như là người của anh ấy rồi"
"Trước đây tôi không để ý tới, nhưng bây giờ tôi đã biết cách ăn mặc và làm điệu, thực sự rất khác."
Thế lực của Trương gia không chỉ giới hạn ở các trường đại học, các bộ phận quyền lực thực sự cũng tham gia và họ là những " ông lớn" ở địa phương.
Có tin đồn rằng Trương Cường coi trường đại học như vườn sau của mình và dùng mọi cách để chơi đùa với các bạn nữ cùng lớp.
Hóa ra... tất cả đều là sự thật.
Còn Yến Xuân chính là cánh tay đắc lực bẩn thỉu giúp đỡ Trương Cường làm mọi việc.
"Tại sao lại lén lút quay phim Tiểu Dương?!"
Tôi tức giận túm lấy cổ áo cô ấy.
"Mày không phải quan tâm nhất Tiểu Dương sao?"
"Điều này sẽ khiến mày phải vâng lời tao".
“Còn nữa, anh Trương Cường ghét làm mọi chuyện trở nên rắc rối ".
"Nếu mày gọi cảnh sát, hoặc mách lẻo với Tiểu Dương ".
"Ha ha, anh ấy không ngại để Tiểu Dương cùng cha nó chết đâu".
"Hoặc là đến cuộc hẹn, hoặc là công khai ảnh, chọn một đi."
Giọng điệu của cô ta tràn ngập niềm vui sướng khi trả được thù, sau đó kiêu hãnh rời đi.
Tôi hơi tuyệt vọng.
Gọi cảnh sát thì không được, cũng không thể đặt cược vào Tiểu Dương.