Trò Chơi Địa Ngục

Chương 51: Phương Thanh Diệu



Dung Âm đã rất lâu không có cảm nhận được loại đau đớn trán đâm vào đất.

Bóng rổ đó nặng nề đập vào trên trán của cô, thân thể của cô không cách nào duy trì được thăng bằng, cả người trực tiếp ngồi xuống đất. Bóng rổ kia lăn xa, cô khẽ cau mày, đầu ngón tay thử sờ lên trán, cảm giác được ẩm ướt nhè nhẹ.

Trán của cô bị trầy, lộ ra chút đỏ, chắc hẳn không quá nghiêm trọng.

"Bạn học, cô không sao chứ?"

Chứng kiến bóng rổ đập vào người khác, nam sinh ném rổ sơ xuất vội vàng chạy đến.

Giọng nói của nam sinh này cũng khá trong trẻo, Dung Âm ngẩng đầu, nhìn thấy được khuôn mặt của anh.

Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, cả hai người đều ngẩn ra.

Dung Âm là bởi vì tướng mạo của của nam sinh này, anh chính là nam sinh mà Bộ Lương từng cho cô xem qua.

Phương Thanh Diệu, học trưởng đào hoa thay bạn gái nhanh hơn thay quần áo, cũng là người theo đuổi học tỷ Giả Uyển hơn nửa năm.

Phương Thanh Diệu cũng là bởi vì tướng mạo của nữ sinh trước mắt này.

Thật, thật dễ thương!

Cô thoạt nhìn khá nhỏ, trắng mịn mượt mà, tóc quăn dài nhu thuận trơn bóng, trong ánh mắt giống như có ngôi sao.

Cô gái xinh đẹp như vậy, anh không thể không biết a?

Phương Thanh Diệu rất nhanh liền hồi thần lại, anh vươn tay về phía Dung Âm, khóe miệng nhếch thành nụ cười dịu dàng: "Xin lỗi đã đập vào cô, cô có sao không, tôi đưa cô đến phòng y tế nhé?"

Dung Âm nhìn tay vươn tới trước mắt, chớp chớp mắt. Phương Thanh Diệu biết cô khẳng định sẽ đặt tay lên, anh kiên nhẫn chờ đợi, còn không quên dịu dàng mà bắt chuyện: "Cô là khoa nào thế?"

"Cút ra."

Phương Thanh Diệu còn chưa đợi được tay của Dung Âm, bản thân thì đã bị túm lên như xách gà vậy.

Tốt xấu gì anh cũng là một thanh niên cao gầy, loại đãi ngộ này e rằng cả đời này cũng chưa trải qua. Phương Thanh Diệu mờ mịt mà quay đầu lại, phát hiện cổ áo của anh bị một cánh tay trắng ngần níu lấy chặt chẽ.

Đối phương mặc áo sơmi màu đen, tay áo vén lên tới chỗ khuỷu tay, lộ ra một khúc cánh tay trắng nõn. Tầm mắt của anh thuận theo cánh tay nổi gân xanh của đối phương mà nhìn lên, đối diện với một đôi mắt vàng hung ác.

Đôi mắt đó rất đẹp, màu sắc rất thuần khiết, khiến anh không khỏi liên tưởng tới Cora Sun-Drop Diamond mà đã nhìn thấy trên mạng, đó là kim cương màu vàng to nhất đẹp nhất trên thế giới.

Nhưng mà hào quang của kim cương là xinh đẹp đơn thuần chói mắt, ánh mắt của thanh niên thì lại tràn đầy tính công kích.

Trong nháy mắt, Phương Thanh Diệu có cảm giác như bị con sói đói nhìn chằm chằm.

"Ngụy Hiên, anh ấy là học trưởng Phương Thanh Diệu của học viện hàng không năm hai, anh khách sáo một chút."

Dung Âm được Ôn Nhã đỡ đứng dậy, cô vươn tay quạt gió chỗ gần vết thương, lợi dụng gió làm giảm đau đớn: "Không phải là vết thương lớn gì, tôi đi phòng y tế khử trùng là được, đi thôi."

Ngụy Hiên quay đầu lại, tầm mắt rơi trên vết thương đỏ trên trán của cô, con ngươi khẽ co rút lại.

Anh hừ lạnh buông tay, vẫy nam sinh trong tay ra ngoài: "Cách xa cô ấy một chút."

Bên này, Dung Âm đang cùng Ôn Nhã nói chuyện, bảo cô ấy tự mình về phòng ngủ trước.

Còn chưa nói xong, thì cô bị Ngụy Hiên bế lên.

Thân thể của Dung Âm nhỏ nhắn, ôm vào lòng thì có vẻ càng nhỏ hơn. Ngụy Hiên thu chặt ngón tay, nâng cô cao thêm chút, bước chân dài đi ra ngoài sân bóng rổ.

Ôn Nhã trợn mắt há mồm đứng tại chỗ, mấy giây sau mới nhớ đến việc xin lỗi với học trưởng.

"Xin lỗi học trưởng Phương, bạn trai cô ấy tương đối hay ghen."

Ôn Nhã nhìn dáng vẻ nhếch nhác của thanh niên, cảm thấy không nên ở lại nơi này, nói xong thì nhanh chóng chuồn mất.

Thanh niên cũng không biết từ đầu mà có sức lực của gấu bắc cực, vậy mà trực tiếp vẫy nam sinh lớn như vậy đến khung bóng rổ bên kia. Sống lưng của Phương Thanh Diệu va vào cây cột sắt của khung bóng rổ, đau đến biểu cảm khuôn mặt anh cũng không kiểm soát nổi.

"Si, thật cmn đau, con mắt màu vàng nhạt, anh ta chính là Ngụy Hiên?"

Nghe nói là con lai, trong nhà vô cùng có tiền, bối cảnh mạnh đến có thể hoành hành nhiều lần trong trường.

"Đúng vậy."

Một nam sinh có tướng mạo bình thường đi đến bên cạnh Phương Thanh Diệu, đỡ anh đứng dậy.

"Trần Tín Thủ, nữ sinh kia vừa rồi cậu có quen biết không, chính là người nhỏ nhắn đó?"

Trần Tín Thủ nhìn thiếu nữ nhỏ nhắn được thanh niên ôm đi ở phía xa: "Cậu có hứng thú với cô ấy?"

Phương Thanh Diệu sờ sống lưng còn đang đau: "Ít nói nhảm."

"Cô ấy tên Dung Âm, là học muội năm hai, của học viện IT, hình như thân thể không quá tốt, thường xuyên xin nghỉ làm đơn thi lại, rất ít xuất hiện trong trường học. Học kỳ này chắc hẳn cô ấy đã dưỡng tốt thân thể, nên mới trở về lại trường học."

"Còn một điểm nữa, tôi nghĩ cậu chắc hẳn biết rồi, cô ấy là bạn gái của Ngụy Hiên."

Trần Tín Thủ suy nghĩ một chút: "Học muội này cũng khá có thủ đoạn đấy. Hai người bọn họ đã quen nhau hơn nửa tháng rồi, dựa theo tần suất thay bạn gái của Ngụy Hiên, chắc hẳn sắp phải chia tay rồi mới đúng, nhưng mà tôi thấy dáng vẻ bảo bối vô cùng vừa rồi của anh ta, có lẽ lần này còn có thể gượng qua nửa tháng."

"Bạn gái..."

Phương Thanh Diệu thấp giọng đọc ba chữ này, khinh thường mà nhếch môi.

"Tôi bị thương ở trán, không phải chân."

"Ít nói nhảm."

Bên này, Dung Âm đang được Ngụy Hiên bế đi.

Tuy nói trong trường học có không ít tình nhân thích thể hiện ân ái, nhưng nhiều lắm thì bọn họ ân ái ở dưới lầu ký túc xá. Bế bạn gái dưới hàng trăm con mắt đồng thời đi xuyên trong sân trường, có lẽ cũng chỉ có Ngụy Hiên rồi.

Cảm nhận ánh mắt xung quanh, Dung Âm vuốt tóc dài.

"Tôi nói..."

"Nói chuyện nữa thì tôi sẽ cắn cô."

"Anh đi sai hướng rồi, phòng y tế ở bên kia."

Ngụy Hiên: "..."

Anh bất chợt phanh xe lại, xoay người tiếp tục đi, làm ra vẻ chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.

Trường học rất lớn, đặc biệt xây dựng viện y tế trường, nhưng mà viện y tế trường cũng mở cửa với những cư dân gần đây, bình thường tương đối bận, các sinh viên nếu như có bệnh nhẹ thương nhẹ, đi phòng y tế là được. Phòng y tế bố trí ở tầng năm của lầu chính dạy học của trường, cửa là mở rộng, mùi nước khử trùng nhàn nhạt truyền ra từ trong cửa.

"Sao lại không có người?"

Ngụy Hiên đặt Dung Âm lên giường, nhíu mày nhìn phòng y tế trống rỗng.

"Chắc hẳn bác sĩ nhất thời có chuyện bận, thuốc đều ở đây, tôi có thể tự mình làm."

Dung Âm đi đến cạnh tủ dựa vào tường, trong tủ chứa đều là thuốc tương đối thường thấy, giá cả không phải vô cùng cao, tủ không hề khóa lại. Cô mở tủ ra, nhón chân lên muốn với tay đến dung dịch oxy già của tầng thứ ba, một bóng tối bỗng nhiên bao phủ cô từ phía sau.

"Cô còn muốn gì nữa?"

Ngụy Hiên nhìn chằm chằm chai trong tay, nhíu mày tìm kiếm tri thức từ địa ngục truyền đến ở trong đầu.

"Dung dịch oxy già, dùng để rửa sạch vết thương?"

Dung Âm gật đầu, chỉ về hướng chai bên cạnh: "Còn cần cái này, giúp tôi lấy thêm một băng cá nhân."

Dung dịch oxy già dùng để rửa sạch vết thương, cồn dùng để khử trùng, vết thương cũng không hề lớn, một băng cá nhân liền đủ để đối phó. Động tác của Dung Âm rất nhanh, lúc cô xử lý xong vết thương cùng với Ngụy Hiên đi ra khỏi phòng y tế, bác sĩ cũng vẫn chưa về.

Nhẹ nhàng đi, nhẹ nhàng đến.

"Anh cũng có ký ức của thân thể này nhỉ, quan hệ của anh và học tỷ Lăng Vũ như thế nào?"

Lúc sắp đi đến lầu ký túc xá, Dung Âm bỗng nhiên mở miệng hỏi.

Ngụy Hiên hiếm khi bị cứng họng, khí thế trên người cũng yếu đi vài phần: "Tại sao hỏi như vậy?"

"Bạn cùng phòng của tôi cho tôi xem video nhảy của hai người, học tỷ Lăng Vũ thoạt nhìn không phải là kiểu thích kết bạn với nam sinh, cô ta bằng lòng cùng anh nhảy loại vũ đạo này, chắc hẳn là thích anh."

Ngụy Hiên nhíu mày, không chút nghĩ ngợi mà nói: "Chuyện của thân thể này tôi không quá rõ."

Dung Âm gật đầu: "Tối nay tôi sẽ viếng thăm mấy vị học tỷ, đến lúc đó tôi sẽ tự mình thăm dò."

Ngụy Hiên: "..."

Luôn có một dự cảm không lành, trong lòng hoang mang, muốn chém người.

Tạm biệt với Ngụy Hiên sắc mặt có chút kỳ lạ, Dung Âm đi vào ký túc xá nữ sinh, sau khi cảm ơn với ông bác, cô cầm hộp bưu kiện thoạt nhìn cũng xem toàn vẹn đi lên lầu.

Tuy rằng được cho biết thứ bên trong đã bị lấy đi, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được trọng lượng của hộp.

Bên trong được đặt thứ gì?

Cô đi trở về phòng ngủ, nhìn thấy Bộ Lương và Ôn Nhã đang vây quanh bên bàn gặm gà rán.

Sau khi vượt ải trò chơi, thời gian nghỉ ngơi của người chơi chỉ có nửa tiếng, nhưng đối với những người chơi như bọn họ mà nói, gần như tương đương với không kẽ hở mà bắt đầu trò chơi.

Cũng không biết sau này có thể biến dài hay không.

Trong không gian không có thời gian thả lỏng, ở trong trò chơi, thì phải biết quý trọng và hưởng thụ.

Hiển nhiên Bộ Lương và Ôn Nhã đều am hiểu đạo lý này, lần này thân phận của bọn họ là con gái nhà giàu, tiền tiêu vặt nhiều đến dùng không hết. Đến thời gian ăn tối, hai người bọn họ liền lấy điện thoại ra điên cuồng chọn một chầu.

Trên bàn ăn đặt gà rán, trà sữa, pizza, thịt nướng, bánh kem bơ sữa...

Dung Âm đi qua đó, lặng lẽ dọn ra một chút không gian trên bàn, đặt hộp lên.

Bên ngoài hộp được dán băng dính trong suốt, Dung Âm dùng dao tiện ích cắt bao bọc: "Bộ Lương, đối với Phương Thanh Diệu con người này, cô còn biết bao nhiêu, anh ta và Triệu Tiểu Hoa có khả năng quen biết không?"

"Đợi đã..."

Bộ Lương ngẩng đầu lên từ trong gà rán, cô nhớ lúc chơi bút tiên, Dung Âm hỏi qua Triệu Tiểu Hoa có người mình không, còn hỏi qua chuyên ngành của đối phương, vừa vặn là khóa hàng không. Ngay khi cô hỏi tới nam sinh này có liên quan gì đến bạn cùng phòng của cô ta hay không, thì nữ quỷ không có trả lời câu hỏi của cô, mà là hiện thân.

"Ý của cô là, Phương Thanh Diệu chính là nam sinh mà Triệu Tiểu Hoa thích?"

"Chỉ là có khả năng."

Dung Âm mở hộp ra, trên hộp được bao bọc giấy xốp mềm, che hết toàn bộ thứ phía dưới. Trên giấy xốp được đặt một tờ giấy được gấp lại, cô mở tờ giấy đó ra.

"Hôm nay tôi gặp được Phương Thanh Diệu, cảm thấy không phải là trùng hợp, chắc hẳn là địa ngục đang gợi ý cho tôi."

Tờ giấy này là ông bác trông cửa nhét vào.

Lúc sáng đi ăn sáng, Dung Âm chào hỏi với ông bác, dùng khẩu hình nói với ông ba chữ Triệu Tiểu Hoa.

Thông qua chuyện chìa khóa, cô nhìn ra được ông bác này rất thông minh, quả nhiên, ông đã đem tình báo mà thân phận này của ông có thể tìm được nói cho cô biết.

Dung Âm nhìn nội dung trên giấy, hơi nhíu mày.

Triệu Tiểu Hoa là được phòng ngủ 444 chủ động đòi.

Ba học tỷ này không có điểm danh nói tên muốn ai, chỉ là xin đề nghị với khu trọ, nói phòng ngủ trước mắt chỉ có ba người ở, cảm giác có chút trống rỗng, muốn tìm một sinh viên nghèo khó làm bạn cùng phòng.

Triệu Tiểu Hoa là được rút qua đó.

Đại khái khoảng hai tháng được điều tới phòng ngủ này, Triệu Tiểu Hoa từng chủ động đề nghị xin trở về lầu phòng ngủ ban đầu.

Nhưng mà, cô không phải là đại tiểu thư muốn làm gì thì có thể làm gì, cô muốn rời phòng ngủ, thì nhất định phải cung cấp đầy đủ lý do, trải qua khu trọ phê chuẩn mới được.

Đề ra đơn xin chưa được mấy ngày, Triệu Tiểu Hoa lại chủ động rút lại đơn xin.

Còn có một tin tức, là biết được thông qua ông bác này nói chuyện với các dì trước đây.

Bởi vì nguyên nhân giới tính, ông bác chỉ có thể hoạt động trong đại sảnh, các dì thì phụ trách vệ sinh cả tầng lầu.

Cho dù là lầu phòng ngủ của các con gái nhà giàu, phòng ngủ cũng cần phải sinh viên tự mình dọn dẹp, mỗi tuần các dì đều sẽ đến chấm điểm. Loại chuyện chấm điểm này không hề quan trọng, cho nên bọn họ có thể cương trực công chính mà chấm điểm.

Nghe nói mấy nữ sinh của phòng ngủ 444 tuy rằng rất xinh đẹp, nhưng mà tương đối lười, bình thường ở bên ngoài thì gọn gàng xinh đẹp, phòng ngủ thì lại lộn xộn đến không ra gì.

Trước đây điểm phòng ngủ của bọn họ đều là vừa đạt tiêu chuẩn, cho đạt tiêu chuẩn còn là nể mặt của hiệu trưởng, từ sau khi Triệu Tiểu Hoa dọn vào, vệ sinh phòng ngủ chưa từng từ vị trí xuất sắc rớt xuống. Mỗi lần dì đi kiểm tra, phòng ngủ đều là sạch sẽ không dính một hạt bụi.

Chẳng trách bọn họ muốn sinh viên nghèo khó, chính là muốn tìm một bảo mẫu miễn phí cơ mà.

Lúc đó các dì đều nói như vậy.

Mảnh giấy ngoại trừ bao gồm những tin tức này, sau cùng còn bổ sung các loại phương thức liên lạc của ông bác, dục vọng cầu liên lạc mãnh liệt đã được biểu hiện đến rõ ràng. Dung Âm kéo người chơi ông bác này vào nhóm, lại chụp tờ giấy, gửi vào trong nhóm.

Sau khi làm xong chuyện này, cô lấy giấy xốp xuống.

Sau khi nhìn thấy thứ ở phía dưới, cô khẽ nhíu mày.

Thịt bò khô trong hộp quả nhiên đã bị ăn mất, nhưng mà lại được thanh niên bỏ rất nhiều thứ khác.

Đó là nguyên hộp kẹo được bao bọc bằng giấy gói kẹo màu tím nhạt lấp lánh.