Trò Chơi Địa Ngục

Chương 53: Tội của tôi



Trả lời tin nhắn ngay lập tức là thói quen không tồi, Dung Âm thay xong đồ ngủ, cầm lấy điện thoại.

[ Nhị Cẩu Tử ]: Xảy ra chuyện gì rồi?

[ Nhị Cẩu Tử ]: Kẹo tôi mua cho cô rất ngon phải không!

[ Thỏ Con ]: Sáng mai 8h gặp nhau được không, tôi muốn cho anh một thứ.

[ Nhị Cẩu Tử ]: Đồ ăn?

[ Thỏ Con ]: Không phải, là đạo cụ của phần thưởng địa ngục.

[ Nhị Cẩu Tử ]:...

Ảnh chân dung của sói xám lớn không có chớp động, Dung Âm gửi xong câu ngủ ngon, tắt điện thoại đi.

Sau tối nay, có thể sẽ không còn có thể ngủ yên giấc được nữa, các nữ sinh đều vô cùng trân trọng buổi tối không có phụ nữ rách miệng này. Ôn Nhã và Bộ Lương cũng sớm đã tắt đèn lên giường, chui vào trong chăn.

Dung Âm nhắm mắt lại, rơi vào giấc ngủ.

Ùng ục.

Ùng ục.

Là tiếng nước sôi bốc hơi lên, những bọt nước mỏng trong suốt sôi trào trong nước, từ dưới lên trên, nổi lên trên mặt nước, cuối cùng lại không tiếng động mà vỡ đi. Thậm chí không cần bất cứ thứ gì chạm vào. Chúng quá là mỏng manh, như là sinh mệnh của con người.

Dung Âm khẽ cau mày lại, mở mắt ra.

Cô đang đứng trong phòng bếp, phía trước là một cái nồi.

Trong nồi nấu bánh trôi. Bánh trôi đã chín rồi, da trở nên trắng trẻo mềm dẻo, viên bánh cũng lớn hơn rất nhiều, toàn bộ nổi lên mặt nước, hơi nóng bốc lên hừng hực, giống như là mong đợi được vớt ra khỏi nồi.

Cửa phòng bếp ở phía sau cô, ở cửa thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười đùa của các nam sinh nữ sinh.

"Này, bánh trôi xong chưa, xong rồi thì nhanh lên."

Phía sau truyền đến một giọng nữ có chút bực mình.

Dung Âm rũ mắt nhìn cái muôi bên cạnh, không có động vào.

Vào ngày cô tự sát, đúng lúc là Tết nguyên tiêu, cả lớp đi thuê phòng ngày chơi.

*thuê ngày: ý chỉ là có 24h cho thuê vật phẩm, phòng ốc và thiết bị. Bao gồm: thuê phòng ngày, thuê xe ngày, thuê chung cư ngày, vân vân. Thuê phòng ngày và thuê chung cư ngày phát triển tương đối nhanh chóng, vì vậy khi mọi người nhắc tới "thuê ngày", bình thường đều cho rằng là thuê phòng ngày và thuê chung cư ngày.

Lúc xế chiều cô và người mẹ say khướt chào tạm biệt, cùng với các bạn học ngồi xe đi đến chỗ này. Con gái trong lớp chỉ có mấy người, đều không biết nấu ăn, bạn học nam bận ca hát chơi bi da, càng không thể làm được gì, công việc nấu ăn liền toàn bộ rơi vào trên đầu cô.

Nấu cơm, nấu thức ăn, ép trái cây, nấu bánh trôi.

Lúc các bạn học đi bắn pháo hoa, chỉ có cô ở lại trong phòng, ngay cả pháo hoa cô cũng không có nhìn thấy.

Nhưng mà, tòa nhà mà cô chọn trước khi chết rất là cao.

Cô ngồi ở mái nhà, hóng gió lạnh, nhìn thấy pháo hoa của nơi khác. Pháo hoa thực sự rất đẹp, giống như là nụ hoa màu có màu sắc rực rỡ, thong thả bay bổng trên không trung, ầm một tiếng nổ tung, tỏa ra vô tận vui mừng sáng lạn.

Dung Âm vớt bánh trôi ra, bỏ vào trong mâm.

Cô bưng mâm ra đi về phía cửa, bỗng nhiên nghe thấy tiếng kêu thảm thiết và tiếng chạy điên cuồng. Trong lúc nhất thời, bức tường xung quanh dần dần bị từng tia máu đỏ bao trùm, cả không gian đều trở nên đỏ tươi.

Dung Âm đặt mâm dưới đất, sắc mặt bình tĩnh đi ra khỏi phòng bếp.

Phòng bếp và phòng khách liên thông với nhau, cô đi ra khỏi cửa phòng, phía trước là một thi thể máu chảy đầm đìa.

Đó là một cô gái có tóc vàng khô, nằm ngẩng mặt lên trên. Con mắt của cô trừng rất lớn, khuôn mặt vặn vẹo, sắc mặt xanh tím, những tia máu gần như che phủ toàn bộ tròng trắng mắt.

Khuôn mặt bên phải của cô hoàn toàn bị xé rách, Dung Âm có thể nhìn thấy răng lợi và hàm răng đỏ tươi của cô.

Vết đứt xé rách vô cùng bằng phẳng, là dùng dao găm hoặc là cây kéo cắt ra trong nháy mắt.

Bởi vì cắt ra rất nhanh chóng, da mặt bị cắt ra trong nháy mắt sẽ không có chảy ra nhiều máu, sau đó, mới là máu bắn tung toé, và cảm giác đau đớn như xé rách tim gan, ập đến như là nước thủy triều cuộn trào mãnh liệt.

Tiếng răng rắc của cây khéo khép mở và tiếng kêu thảm thiết vẫn còn tiếp tục, Dung Âm thuận theo tiếng động mà đi về phía đó.

Bởi vì là phòng dành cho các học sinh tụ họp dùng, đồ trang trí của phòng khách rất phong phú. Có bàn ăn dài thật lớn, tivi LCD màn ảnh siêu lớn, sofa bàn trà, bàn bi da, máy chơi game.

Tất cả vị trí của bên bàn ăn, đều được một thi thể. Những thi thể đó đều rất tươi mới, được bố trí thành tư thế ăn cơm, có người thì đang gắp thức ăn, có người thì cầm lấy cái ly.

Giống như là bọn họ vẫn đang tụ họp vậy.

Máu tươi chậm rãi chảy ra ngoài từ dưới khóe miệng xé rách của bọn họ, chảy xuống vào trong đĩa của bọn họ.

Trên bàn bi da có hai thi thể nằm bò, máy chơi game có một thi thể đang ngồi, trên sofa có ba thi thể đang nằm.

Tất cả đồ vật đều bị máu nhuộm đỏ.

Những chất lỏng màu đỏ tươi đó, vẫn còn ấm, trở thành thứ tồn tại nhiều nhất trong phòng.

Dung Âm cẩn thận tránh khỏi những thi thể trên đất, đi về phía nhà vệ sinh, tiếng động chính là từ đó truyền đến.

Ngay vào lúc cô sắp đi tới nhà vệ sinh, một nữ sinh bỗng nhiên bò ra ở cửa. Cô tóc tai bù xù nằm xuống đất, quần áo dính đầy máu, hai cánh tay lộ ra bên ngoài phủ đầy dấu vết của cây kéo, giống như là con búp bê vải bị cắt thái.

Vết thương của búp bê vải lộ ra là bông gòn, mà vết thương của cô lộ ra là thịt đỏ.

Trên mặt nữ sinh dính đầy máu bị bắn, cô bị dọa sợ rồi, tinh thần đã có chút không được tỉnh táo, cô nằm dưới đất liều mạng bò về phía trước, trong tầm mắt bỗng nhiên xuất hiện một đôi giày sạch sẽ. Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt bình tĩnh của Dung Âm.

"Dung Âm, cứu mạng, cứu mạng với!"

Nữ sinh mặt đầy máu me này, chính là hoa khôi của lớp cùng lớp học với Dung Âm.

Lúc này, cô đã hoàn toàn quên mất, lúc đầu Dung Âm bị bạn học cả lớp bắt nạt cười nhạo, cô ung dung ngồi ở bên cạnh, ưu nhã mà xem kịch như thế nào.

Nghe thấy phía sau truyền đến tiếng kéo giống như là tiếng cười của ác quỷ, mặt của cô soạt một cái liền trắng bệch, cô nắm lấy ống quần của Dung Âm, trong giọng nói mang theo tiếng khóc tràn đầy tuyệt vọng.

"Cầu xin cô hãy cứu tôi..."

Lời còn chưa dứt, cô bỗng nhiên cảm thấy mắt cá chân của mình bị một bàn tay lạnh như băng nắm lấy.

Bàn tay đó thô ráp, lạnh như băng, cứng ngắc, giống như là chiếc còng sắt lạnh ngắt.

Nữ sinh hoảng sợ mà quay đầu, nữ quỷ rách miệng cầm lấy cây kéo đang toét miệng cười với cô.

Trên sàn gạch men phía sau cô là người hầu của cô, nữ sinh đó ngã trong trong vũng máu, sớm đã chết rồi. Đôi mắt của cô ấy cũng bị dùng cây kéo móc ra, hai viên cầu dính thịt được đặt trên sàn gạch men máu đỏ, bỗng nhiên quay tròn chuyển động, đối diện với mặt cô.

Mang theo căm hận và oán độc lạnh lùng.

Tại sao cô vẫn chưa chết?

Tôi chết thảm như vậy, tại sao cô vẫn chưa chết?

"Dung Âm cứu mạng với!"

Giống như là ngư dân thu hồi lưới cá, phụ nữ rách miệng trợn trắng mắt chậm rãi kéo mắt cá chân của nữ sinh, kéo cô vào trong lòng.

Cô giống như là người yêu vậy dịu dàng mà ôm lấy cô, phần bụng và sau lưng của cô sát vào nhau thật chặt, cuối cùng dùng đôi tay lạnh buốt trắng bệch, ôm lấy đầu của nữ sinh.

Giống như là phu nhân ôm lấy con mèo yêu quý của cô.

Cây kéo phủ đầy vết máu răng rắc một tiếng mở ra, cây kéo nửa một bên sắc bén như dao găm đưa vào trong miệng của nữ sinh. Trong vách miệng cảm nhận được xúc cảm lạnh buốt, nữ sinh kinh hoàng mà mở to mắt ra, điên cuồng giãy giụa.

Trong miệng của cô bắt đầu tràn ngập mùi gỉ sắt nồng nặc, không biết là mùi hương của cây kéo tự mang, hay là máu chảy ra từ khóe miệng của cô bị cây kéo cắt đứt.

Trong quá trình giãy giụa, cây kéo sắc bén cắt khóe miệng của cô ra được một chút.

So với sau lưng và tứ chi, thần kinh của gương mặt rõ ràng là càng nhạy cảm hơn một chút.

Khóe miệng bị xé rách, cảm giác đau đớn đó là như tê tâm liệt phế, nữ sinh đau khổ mà chảy nước mắt, tuyệt vọng mà nhìn thiếu nữ bình tĩnh trước mặt.

Trong mắt cô ấy là màu xanh thẳm như hồ nước yên tĩnh, trên mặt hồ là bầu trời đêm đen nhánh, bầu trời đêm không trăng không sao, là đơn thuần một màu đen ảm đạm, mặt hồ yên tĩnh không gợn sóng, không có gì phản ánh ra ngoài.

Cô nhớ ra rồi...

Cô nhớ ra lúc mình ôm bụng, đau khổ co rút trên đất, miệng mũi phun máu, xung quanh là những bạn học đau khổ giống như vậy, đang vùng vẫy hoặc là đã bị chết thảm. Lúc tất cả mọi người đều kêu rên thảm thiết, một mình Dung Âm đi đến trước bàn ăn, rũ mắt nhìn cái nồi nhỏ ở giữa bàn ăn.

Trong nồi còn sót lại vài viên bánh trôi.

Bọn họ sai bảo Dung Âm sai bảo đến quen, đã xem cô thành nô tỳ, trên bàn ăn không có vị trí của cô, sau khi cô đưa bánh trôi lên, tất cả bạn học liền cười đùa chia thức ăn. Mà cô thì đứng bên cạnh, lặng lẽ mà nhìn, ai cũng không nhớ đến cô.

Nồi bánh trôi có độc đó, một giọt nước cô cũng không có dính.

Không có ai sẽ suy xét cô có đói hay không.

Cô là bị Dung Âm dùng độc giết chết.

Hai mươi mấy tính mạng của cả lớp, đều là bị cô ấy tự tay kết liễu. Cô gái thoạt nhìn nhu nhược yếu đuối, vâng vâng dạ dạ này, dưới bề ngoài tái nhợt ốm yếu của cô ấy, có nội tại kinh khủng hơn cả lệ quỷ.

Một con người đáng sợ biết bao...

Sẽ không có ai cứu cô...

Nữ sinh tuyệt vọng mà chảy nước mắt, trong tiếng cười khàn khàn của phụ nữ rách miệng, cây kéo chậm rãi khép lại, máu thịt bị tiếng kéo cắt ra vang lên trong căn phòng yên tĩnh.

"Treo cổ mà chết, sẽ rất đau sao."

Dung Âm lạnh nhạt mà nhìn một màn đẫm máu trước mặt, nhẹ giọng mở miệng.

"Nhảy lầu mà chết sẽ rất đau, lúc thân thể va xuống đất tan rã, tôi còn đang duy trì tỉnh táo. Tôi có thể cảm nhận được đau đớn của xương cốt của thân thể vỡ ra, cơ quan nội tạng di chuyển, xương gảy đâm vào cơ quan, máu thịt xay nghiền thành bùn, tiếng động cuối cùng mà tôi nghe thấy, là tiếng tí tách của máu chảy trên đất."

"Tôi chảy rất nhiều rất nhiều máu, thấm đỏ hết toàn bộ quần áo của tôi."

"Tôi giết hết tất cả những người bắt nạt tôi, nếu như tôi không có phạm phải những tội nghiệt này, sau khi tôi chết cũng sẽ trở thành lệ quỷ áo đỏ."

Dung Âm chậm rãi đi tới trước mặt phụ nữ rách miệng, con mắt đen nhánh và con mắt trắng bệch đối diện với nhau: "Sự thông minh tài trí của cô, chắc hẳn đủ để giúp cô trả thù mới đúng, tại sao cô lại không tự tay giải quyết?"

"Sau khi trở thành quỷ, tại sao cô lại núp ở trong bút?"

"Rốt cuộc cô muốn gì?"

Phụ nữ rách miệng chậm rãi ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt bị xé rách không còn hình dạng.

Cô ta há miệng với cô, giống như là muốn nói gì, Dung Âm nhìn thấy nửa đầu lưỡi máu chảy đầm đìa ở giữa hàm răng đỏ tươi.

Cổ họng của cô ta bởi vì chèn ép đã không còn cách nào lên tiếng được nữa.

"Cô..."

Ngay lúc Dung Âm tiến thêm nửa bước về phía trước, tầm mắt của cô rơi vào đen tối hoàn toàn.

Mở mắt lần nữa, trước mắt Dung Âm vẫn là tối đen như mực, trong không gian màu đen này có một khe hở hẹp dài, ánh sáng từ khe hở đó xuyên thấu vào, chiếu vào mặt cô.

Chính là giường của cô.

Dung Âm vươn tay kéo rèm cửa ra, để ánh sáng xuyên vào trong.

Cô cầm lấy điện thoại xem thời gian, phát hiện cự nhiên đã là chiều 2h rồi, cô ở trong mộng căn bản không có cảm thấy thời gian trôi qua nhanh chóng, thời gian ngủ quá dài cũng không có khiến cô cảm thấy có gì không ổn.

Trong phòng ngủ chỉ có Ôn Nhã, cô đang ăn thức ăn trên bàn.

"Bộ Lương đâu?"

Dung Âm thò đầu ra từ giường, dọa Ôn Nhã giật mình.

"Cuối cùng cô cũng tỉnh rồi, cô ấy đang luyện tập chạy bộ 5000m ở dưới sân thể dục."

"Sau khi chúng tôi tỉnh dậy phát hiện cô không có dậy, vốn dĩ là muốn kêu cô, nhưng mà ngay khi chúng tôi chuẩn bị leo lên giường, bỗng nhiên cô tự mình ngồi dậy. Cô nhắm mắt vô cùng bình tĩnh mà nói với chúng tôi, mình có người quan trọng muốn đi gặp, bảo bọn tôi đừng có làm ồn cô."

"Đúng rồi, cô còn nói với tôi rằng gửi tin nhắn cho Ngụy Hiên, tôi đã dựa theo nội dung cô nói, dùng điện thoại giúp cô thao tác rồi."

Dung Âm: "..."

Khuôn mặt thiếu nữ vô cùng bình tĩnh, nhưng mà nhạy bén như Ôn Nhã, vẫn là nhìn ra được một chút ngỡ ngàng từ trong mắt của cô.

"Chẳng lẽ lúc đó người chi phối cơ thể cô không phải là cô sao?"

"Là tôi."

Dung Âm cầm lấy điện thoại kiểm tra lịch sử tin nhắn.

[ Nhị Cẩu Tử ]: Tôi ở dưới ký túc xá nữ.

[ Nhị Cẩu Tử ]: Sao còn chưa đến nữa, cô đang trang điểm sao?

[ Nhị Cẩu Tử ]: Cưỡng chế đi ngang qua.jpg

[ Nhị Cẩu Tử ]: Thỏ con à cô còn đó không, không phải là bị quỷ bắt đi rồi chứ.

[ Nhị Cẩu Tử ]: Cô còn không trả lời nữa thì tôi tiến vào đấy.

[ Thỏ Con ]: Đừng kêu nữa, tôi đang ngủ, buổi chiều rồi đến tìm tôi.

[ Nhị Cẩu Tử ]: Được thôi.