Trò Chơi Độc Lập 30330

Chương 33: Đánh lén



TRÒ CHƠI ĐỘC LẬP 30330 (INDIE GAME 30330)

NO.2738: CỜ TỶ PHÚ

CHƯƠNG 33: ĐÁNH LÉN

Wattpad: ssongrbb

Tần Sở Hà bắt gặp ánh mắt anh, hơi bất ngờ nhưng cũng không quá kinh ngạc, chỉ yên lặng gật đầu tựa hồ như đã chuẩn bị đáp lại câu hỏi của anh. Tuy nhiên, câu nói đầu tiên của Trình Mạch lại khiến hắn ngạc nhiên – thế mà lại là một lời xin lỗi chân thành thẳng thắn:

"Rạng sáng nay tôi đã nghe lén cuộc đối thoại giữa anh và Jacky, rất xin lỗi." Trình Mạch thành thực nhận sai, "Không biết anh đi đâu nên đã hơi lo lắng, cũng không nghĩ sẽ nghe thấy hai người nói chuyện. Bởi dường như nó có liên quan đến tôi, nên đã nghe đến cuối cùng, tôi thật lòng xin lỗi."

"Tôi biết anh có chuyện giấu tôi, một chuyện rất quan trọng, chính tôi cũng cảm nhận được." Trình Mạch không hề lảng tránh đón nhận ánh mắt của Tần Sở Hà, giọng điệu lại rất dịu dàng, "Quen anh chưa lâu, nhưng tôi biết anh là người thế nào, anh sẽ không làm gì có hại cho tôi, tôi nghĩ tất cả mọi chuyện đều có một lời giải thích."

"Kể từ lần đầu tiên gặp anh, tôi bắt đầu mơ những giấc mơ mà mình chưa bao giờ mơ tới. Tôi mơ thấy một chàng trai không rõ diện mạo, chúng tôi chạy chốn xung quanh những thế giới biến đổi. Đôi khi tôi kéo anh ấy, nhưng thường là anh ấy kéo tôi." Trình Mạch ngồi xuống, suy nghĩ trôi vào giấc mơ xa vời, "Khi tôi kéo anh ấy chạy, trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ duy nhất: "Đưa anh ấy về nhà"."

"Tôi muốn đưa anh ấy về nhà, tôi nghĩ vậy. Rõ ràng đó là lời hứa hẹn phấn khởi lòng người, nhưng lúc nói ra tôi chỉ cảm thấy tim mình vô cùng đau đớn, giống như người bệnh nan y giãy dụa uống những loại thuốc kịch độc, biết là vô dụng, nhưng không có cách nào từ bỏ tia hy vọng nhỏ bé kia." Trình Mạch khẽ thở dài, "Mỗi lần chạy trốn đều kết thúc bằng thất bại. Tôi chứng kiến rất nhiều kiểu chết của anh ấy, nhưng thậm chí khuôn mặt của anh ấy tôi cũng chưa hề nhìn thấy."

"Trước khi tiến vào trò chơi này, mặc dù cuộc sống tôi không có gì quá cao trào, nhưng vẫn coi là yên bình ổn định. Tôi có cha mẹ yêu thương, những bậc trưởng bối luôn lo lắng quan tâm, hai ba người bạn tốt có thể trò chuyện, nhưng trò chơi này đã làm cuộc sống tôi thay đổi. Lưu Huệ đã từng nói, rằng những người bước vào trò chơi nhất định phải có lý do. Tôi muốn biết rốt cuộc vì cái gì tôi có thể đến nơi này, tôi cũng muốn biết..." Trình Mạch nhìn vào mắt Tần Sở Hà, "Chuyện chúng ta gặp nhau, có phải cũng có nguyên nhân tất yếu nào hay không."

Tần Sở Hà vẫn yên lặng nhìn anh, ánh chiều tà phủ lên non nửa khuôn mặt hắn, phản chiếu lên mặt đất một bóng dáng dài dài. Mắt hắn ẩn chứa bi thương, dường như muốn nói gì đó, nhưng lại bị Trình Mạch cắt ngang.

"Tôi muốn nghe rất nhiều lời giải thích, nhưng giờ không phải thời điểm thích hợp, đúng không?" Trình Mạch bỗng nhiên mỉm cười, nụ cười anh vừa sạch sẽ vừa ấm áp, đồng điếu nhàn nhạt hiện lên nơi khóe miệng, "Sau khi phó bản này kết thúc, xem xét kể cho tôi nghe chuyện cũ của anh đi, Tần Sở Hà. Anh nói cái gì, tôi đều tin hết, vì thế đừng lừa tôi."

"Ngoài ra còn một chuyện nữa." Trình Mạch cười ranh mãnh, nhìn Tần Sở Hà vừa thoáng thả lỏng lại căng chặt thân thể, tự nhiên anh thấy hơi buồn cười. Anh ghé sát vào tai Tần Sở Hà, thì thầm: "Đừng nghĩ đến việc sau khi phó bản này kết thúc thực hiện nguyện vọng làm tôi quên anh đi. Nếu anh làm thế, tôi nhất định sẽ nghĩ cách khiến mình quay trở lại trò chơi. Để phòng tôi quên mất anh, tôi cũng có cơ chế bảo toàn."

Cuộc thẩm vấn Jack the Ripper cũng tình cờ hoàn tất vào lúc này. Những sĩ quan cảnh sát lục tục bước ra khỏi phòng thẩm vấn. Kẻ sát nhân mặc áo tù ủ rũ bị áp giải lên một chiếc xe vũ trang và sắp được đưa đến Tháp Luân Đôn. Lộ Nhất Phàm và Jacky cũng vừa đẩy cửa bước vào, đầu tóc rối tung thành ổ gà, hiển nhiên bọn họ vừa lăn lộn trong gió hồi lâu, Lộ Nhất Phàm thở hổn hển kỳ quái liếc nhìn bọn họ: "Sao bầu không khí giữa hai người tự dưng yên bình thế?"

"Sao cơ, bọn tôi cũng không giống cậu và Jacky, bề ngoài thì hò hét đánh nhau, nhưng thực ra quan hệ rất tốt." Trình Mạch vươn vai, biết rằng chủ đề về Jacky nhất định sẽ thu hút sự chú ý của Lộ Nhất Phàm.

Quả nhiên Lộ Nhất Phàm thay đổi sắc mặt ngay lập tức, bày ra vẻ mặt kinh tởm: "Ai quan hệ tốt với y cơ? Ông đây khuyên anh, làm người thì phải nhìn cho kỹ."

Jacky lười biếng ngáp dài, chọc ghẹo Lộ Nhất Phàm khiến tâm trạng y rất tốt, ngay cả ánh mắt cũng dần trở nên biếng nhác, khiến người ta liên tưởng đến những chú mèo ngoại lai lộng lẫy đắt tiền. Y nhìn Tần Mục, ý tứ sâu xa:

"Quãng đường sau này, đừng do dự về phía trước. À đúng rồi ——"

Y búng tay, danh sách tài sản nảy sinh biến hóa. Tổng tài sản của Trình Mạch và Tần Sở Hà đã tăng thêm 5 triệu bảng trong thời gian thực. Cộng với tiền phí qua đường của những người chơi khác trong lúc bọn họ điều tra án mạng, con số này đã lên tới 33 triệu bảng. Khoảng cách giữa họ và người đứng thứ ba giảm xuống còn 3 triệu bảng.

"Tuy rằng không thích lắm, nhưng theo yêu cầu của hệ thống, vẫn phải đưa thêm một địa điểm cho hai người." Jacky bất đắc dĩ thở dài, lật tay vài lần, "Xem nào... thôi chọn Euston Square* đi."

*Euston Square Station, nằm ở Luân Đôn, gần Bảo tàng Anh.

Một tia sáng đỏ lóe lên, địa điểm Quảng trường Euston cũng thuộc quyền sở hữu của Tần Sở Hà và Trình Mạch.

Đôi mắt Lộ Nhất Phàm phát ra ánh sáng xanh hâm mộ, gạt phăng ân oán chồng chất của mình với Jacky, chỉ kém chảy nước miếng hỏi:

"Ê, Ê, tôi có không?"

"Không em." Jacky tàn nhẫn bác bỏ, mỉm cười trả lời cậu, giọng nói dịu dàng lại thêm phần thân mật, "Dù sao em cũng không kích hoạt sự kiện ngẫu nhiên, cục cưng à."

"Cút cút cút, không có chỗ tốt cũng đừng hấp diêm tôi bằng miệng." Lộ Nhất Phàm đổi sắc mặt ngay lập tức, chạy cách xa Jacky vài mét.

"Quen biết cũng một thời gian rồi, em cũng không nói vớ vẩn nữa, mong hai người bảo trọng. Ngoại hình của em không thay đổi, tên cũng là tên thật, nếu có thể gặp lại ngoài đời thực, hai anh nhớ đến tìm em đấy, chúng ta có thể cùng nhau làm một bữa lẩu." Lộ Nhất Phàm cười hì hì, ném xúc xắc vào đĩa trong suốt trước mặt, vẫy tay với Tần Sở Hà và Trình Mạch: "Có duyên gặp lại."

Năm vị trí đứng đầu danh sách thời gian thực là:

[No.1: Người chơi [Lộ Nhất Phàm] tài sản 68 triệu bảng]

[No.2: Đội [Cá chép đỏ và Cá chép xanh và Lừa] tài sản 42 triệu bảng]

[No.3: Người chơi [Không Động tập thần quy] tài sản 36 triệu bảng]

[No.4: Đội [Lý Minh và Lý Hoa] tài sản 33 triệu bảng]

[No.5: Người chơi [Trách em quá xinh đẹp] tài sản 29 triệu bảng]

Có thể nói ngoại trừ Lộ Nhất Phàm, tài sản của những người chơi khác đều rất sít sao, đặc biệt là càng gần cuối ván cờ tỷ phú này, hầu hết bất động sản đều đã thuộc sở hữu của người chơi, gần như không còn khoảng trống. Điều này cũng có nghĩa là dường như cứ đến một địa điểm, người chơi lại phải trả phí qua đường.

Ngoài ra, người chơi cũng có thể lựa chọn chi tiền để nâng cấp khu bất động sản mà mình đang sở hữu, sau khi nâng cấp, phí qua đường nơi đó sẽ tăng lên gấp đôi. Hành động này sẽ càng làm cho tiến độ giữa và cuối trò chơi tăng lên đột ngột, bất kỳ hoạt động nhỏ nhặt nào cũng có thể khiến người chơi trở nên giàu có hoặc phá sản.

Trình Mạch tung xúc xắc, Tần Sở Hà nhìn thấy địa điểm hiển thị phía trên, nhướng mày:

"Số đỏ lắm."

Chỉ thấy hệ thống đưa ra địa điểm tiếp theo là The Bristish Museum, Viện Bảo tàng Anh. Sau khi Trình Mạch kiểm tra bản đồ, anh cũng hiểu tạo sao Tần Sở Hà nói bọn họ "đỏ".

Từ Whitechapel đến Bảo tàng Anh, nếu cứ đi theo tuyến đường bộ thì phải vượt qua khá nhiều bất động sản người khác đã chiếm giữ, một trong số đó còn được nâng cấp. Họ sẽ phải trả một khoản phí rất lớn cho hành trình này. Tuy nhiên lần này sự kiện ẩn được kích hoạt, Jacky theo yêu cầu hệ thống đã tặng trạm Euston cho họ, góp phần giải quyết vấn đề nan giải này.

Không vì gì khác, ga tàu điện ngầm này tình cờ nằm ​​gần Bảo tàng Anh và có thể đến trực tiếp từ Whitechapel bằng Central Line. Theo quy tắc của Cờ tỷ phú, chủ của ga tàu điện ngầm có thể đi lại tự do giữa các ga mà họ sở hữu mà không phải trả bất kỳ loại phí nào khi đi qua các địa điểm trên mặt đất. Nói cách khác, họ hoàn toàn có thể đi tàu điện ngầm trực tiếp từ đây đến ga tiếp theo miễn phí.

"Hi vọng luôn được thần may mắn phù hộ." Trình Mạch thở dài, cùng Tần Sở Hà bước lên tàu điện ngầm đến Bảo tàng Anh.

- --

Bảo tàng Anh nằm ở Quận 1 London và là một trong những bảo tàng tổng hợp lớn nhất trên thế giới. Ngoại trừ các hiện vật trong nước, hầu hết bộ sưu tập của Bảo tàng Anh đều được thu thập từ các di tích văn hóa nước ngoài. Tòa nhà mang phong cách Hy Lạp với kiến trúc vòm độc đáo, các bộ sưu tập thông thường được bố trí theo từng không gian trưng bày của từng quốc gia, trong khi khu vực hình tròn ở giếng trời lớn thường chỉ thường xuyên tổ chức triển lãm các bộ sưu tập quý hiếm.

Vừa đến cổng Bảo tàng Anh thì trời cũng nhá nhem tối, nơi đây vắng lặng, dường như không có nhân viên an ninh nào được bố trí túc trực vào ban đêm. Trình Mạch kiểm tra hàng rào sắt ở cửa ra vào và phát hiện không có ổ khóa, đẩy một phát đã mở được ra.

Sau khi tiến vào sảnh chính, cửa an ninh cũng im bặt, chỉ có vài ngọn đèn sáng leo lắt trong góc gần như vô dụng, nhìn không giống có người ở đây. Trình Mạch thở dài, cảm thấy hơi bối rối, đang chuẩn bị tiến vào trung tâm không gian vòm, chân còn chưa bước qua cửa, Tần Sở Hà đã nhanh tay lẹ mắt đẩy anh sang một bên, bản thân mình thì lăn nhanh về hướng đối diện!

"Rầm" một tiếng, một vật nặng hình cầu đập mạnh xuống mặt đất. Gai nhọn tựa nanh sói trên bề mặt nó ma sát với sàn, tia lửa bắn ra tứ phía, gạch lát nền bằng đá hoa cương phát ra âm thanh nứt vỡ. Một kích không thành, sợi xích phía sau kêu lên leng keng, vật nặng hình cầu bị kéo mạnh trở lại cùng với tiếng khịt mũi lạnh lùng của một người đàn ông trẻ tuổi, rơi vào cánh tay gầy gò đang ẩn mình trong bóng tối.

Thành công ngăn chặn một đòn đánh lén nhưng trông Tần Sở Hà không hề nhẹ nhõm, ngược lại còn biểu lộ vẻ mặt nghiêm nghị, ánh mắt đảo đến nơi nào đó trên đỉnh đầu Trình Mạch thì đột nhiên trở nên lạnh lùng, không chút do dự bổ nhào về phía anh, vớ lấy cây côn bảo vệ trên mặt bàn rồi quật mạnh vào một bóng đen nhảy xuống từ không trung.

Chỉ nghe thấy tiếng ma sát ghê tai của lưỡi dao xẹt qua kim loại, bóng đen bật ngược trở lại, thân mình linh hoạt. Sau khi lùi về một khoảng cách an toàn, bóng đen đứng thẳng dậy, thuận tay gác vũ khí lên vai, quay lưng về phía vầng trăng bạc khổng lồ. Tiếng cười lanh lảnh như chuông bạc của cô gái truyền đến từ phía xa, một tia sáng lạnh lướt qua lưỡi dao sắc bén, hóa ra đó là một lưỡi hái to dài trông không hề phù hợp với thân hình mảnh mai của cô.

Thế mà lại có đến hai kẻ đánh lén!