Trò Chơi Độc Lập 30330

Chương 40: Sai lầm thứ hai



TRÒ CHƠI ĐỘC LẬP 30330 (INDIE GAME 30330)

NO.2738: CỜ TỶ PHÚ

CHƯƠNG 40: SAI LẦM THỨ HAI

Wattpad: ssongrbb

"London Bridge được nhắc đến trong bài đồng dao thực ra là ám chỉ cây cầu kia." Trình Mạch chỉ về phía bên trái của mình. Theo hướng đó, một cây cầu vòm thấp hơn một chút đứng sừng sững trong làn sương mỏng. "Chỗ chúng ta đứng bây giờ vì nằm cạnh Tháp Luân Đôn, nên tên tiếng Anh là Tower Bridge, dịch ra là "Cầu Tháp Luân Đôn"."

"Cầu Tháp Luân Đôn hoành tráng hơn, lại có kết cấu đóng mở đặc biệt, từ trước đến nay có rất nhiều người nhầm lẫn hai cây cầu này. Phiên bản đầu tiên của bài đồng dao này bắt nguồn từ những năm 1650*, mà Cầu Tháp lại được quyết định xây dựng vào cuối thế kỷ 19, cho nên cây cầu trong bài hát không thể là chỉ Cầu Tháp này."

*Theo cuốn The London Chaunticleres in năm 1657.

"Trái lại, Cầu Luân Đôn được người La Mã xây dựng vào khoảng những năm 50 sau Công nguyên, ban đầu chỉ là một cây cầu bằng gỗ. Cây cầu đã bị hạ lệnh đốt cháy vào năm 1014 khi vua Anh Æthelred II* chống lại sự xâm lược của kẻ thù ngoại bang*, theo xác nhận, vụ đốt cầu có thể là câu chuyện được mô tả trong bài đồng dao này, "Cầu Luân Đôn sụp đổ"."

*Æthelred Bất tài: vua Anh thời Anglo-Saxons.

*Điều này đề cập đến cuộc xâm lược do Vua Sweyn Forkbeard của Đan Mạch khởi xướng vào năm 1014.

Trình Mạch phân tích có căn cứ, sắc mặt Không Động tái mét, không ngờ được thanh niên ngay từ đầu mình không để vào mắt thế mà lại chú ý tới từng chi tiết vụn vặt như vậy, sắc mặt gã tự nhiên trở nên xấu xí. Cảm giác bị một người mới vả mặt thực sự không tốt lắm, trong lúc nhất thời Không Động không nói nên lời, cơ mà... gã lại chú ý đến chuyện khác.

"Theo cậu nói, nếu phát hiện lỗi trong trò chơi, về lý thuyết phải có phần thưởng mới đúng. Vậy phần thưởng đâu?" Gã đảo mắt, cười khẩy hỏi.

Quả thật không có gì phát sinh. Trình Mạch đợi một lúc, sau khi chắc chắn rằng mình sẽ không kích hoạt thông báo phần thưởng của hệ thống giống như phó bản trước đó, anh bình tĩnh thừa nhận: "Xem ra không có phần thưởng. Có thể là tôi đã đoán sai, hoặc căn bản những câu này không có ý nghĩa đặc biệt gì cả."

Anh để ý đến những đứa trẻ cũng đang đứng trong vùng an toàn. Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, ngoài cô gái nhỏ rơi vào màn sương mù mịt, còn lại sáu đứa trẻ. Những đứa trẻ này quay lưng về phía họ, nhìn vào nơi mà cô bé mặc áo đỏ bị cây cầu nuốt chửng, bóng lưng chúng mờ ảo trong màn sương mù dày đặc. Mất đi một người bạn không khiến chúng tỏ vẻ xúc động gì cả, dường như hành động bọn chúng được điều khiển bởi một phương trình không có cảm xúc, từng cái giơ tay nhấc chân chẳng qua là theo một khuôn mẫu đã định. Nhưng hiện tại ở đây chỉ có duy nhất mấy đứa trẻ NPC này, muốn tìm đột phá vẫn phải bắt đầu từ bọn chúng.

Trình Mạch thoáng nhìn Tần Sở Hà, nhìn thấy suy nghĩ giống mình trong đôi mắt hắn, hai người cùng nhau đi về phía những đứa trẻ trong làn sương mù dày đặc. Mà dường như Không Động sợ bị bỏ lại, vừa thấy bọn họ hành động đã vội vàng bám sát theo sau, sợ bỏ sót thông tin.

Càng đến gần đám trẻ màn sương càng dày đặc, cuối cùng trước mắt Trình Mạch đều là những giọt nước nhỏ lơ lửng trong không khí gần như bị ngưng tụ thành chất lỏng. Lo lắng bị tách ra với Tần Sở Hà trong sương mù, Trình Mạch nắm chặt lấy cánh tay hắn, cảm giác được Tần Sở Hà hình như hơi run lên, rồi quay lại siết lấy bàn tay anh.

"Cẩn thận." Tần Sở Hà đột nhiên kéo anh, Trình Mạch dừng bước, lúc này mới nhận ra không biết khi nào bọn họ đã tới gần đám trẻ con kia, suýt chút nữa thì đụng phải một trong số chúng.

Mà bọn trẻ đã bị tiếng động do họ gây ra quấy nhiễu, cổ đột nhiên "soạt" một phát quay ngoặt một trăm tám mươi độ, bất ngờ đối mặt với bọn họ. Trình Mạch giật mình, lùi lại một bước đụng vào ngực Tần Sở Hà.

Ngũ quan của mấy đứa trẻ này - tất cả đều sai vị trí. Có đứa mọc vài đôi môi trên khuôn mặt, mà có đứa lại chỉ có một con mắt, trông giống như ai đó đã chia nhỏ tất cả các đặc điểm trên khuôn mặt rồi ghép chúng ngẫu nhiên vào các cơ thể khác nhau. Thân thể bọn chúng vẫn quay về phía trung tâm cây cầu, chỉ có những khuôn mặt kỳ dị này là hướng về phía họ.

"Chuyện gì vậy ạ?" Khuôn mặt có năm cái miệng há mồm nói. Lúc nó nói, mấy cái môi đều đồng loạt mở ra khép vào, nhưng lại phát ra những âm thanh khác nhau, "Bọn em sắp bắt đầu vòng chơi mới rồi."

"Bờ bên kia cầu nhiều chỗ trống như vậy, sao các em muốn chơi ở đây?"

Đứa trẻ im lặng một lúc.

"Vì chúng em đã mắc lỗi." Chỉ có một cái miệng hé ra. Đó là giọng nói yếu ớt của một cậu bé. Các miệng còn lại thì tức giận ngậm chặt. "Mỗi lần cây cầu sắp nâng lên, bọn em sẽ chơi trò chơi này cho đến khi ai đó thua cuộc. Ai thua sẽ bị cầu ăn luôn, đó là trừng phạt."

"Các em mắc lỗi gì?"

Đứa trẻ co rúm người lại, khuôn mặt quái dị hiện lên nét sợ hãi. Mấy cái miệng không thống nhất được ý kiến, tự nhiên cãi nhau choang choảng. Chúng nó nói nhanh, Trình Mạch chỉ nghe ra một vài từ rời rạc, chẳng hạn như "không thể nói", "lỗi", "quy định",.. Mấy cái miệng cãi vã hồi lâu rồi mới im lặng.

"Bọn em ăn trộm bánh pie mẹ vừa nướng." Đứa trẻ cúi đầu xuống, những đứa trẻ khác cũng ngay ngắn làm những động tác tương tự.

"Mẹ?"

"Mẹ chịu trách nhiệm giám sát cho đến khi cây cầu hoàn thành." Đứa trẻ nghiêm túc gật đầu, những đứa trẻ khác cũng gật theo. "Khi đó, cầu mới xây được một nửa, mỗi ngày mẹ đều đưa bánh đến cho công nhân xây cầu. Bà ấy không cho chúng em ăn và cảnh cáo chúng em rằng những đứa trẻ ăn cắp bánh sẽ bị trừng phạt."

"Nhưng có một ngày, Tom không thể kìm được mà lén lút trộm một chiếc bánh mà mẹ vừa nướng." Một giọng nói sắc bén cất lên. Đó là đứa trẻ chỉ có một mắt và một miệng. "Tom chưa bao giờ được ăn một chiếc bánh ngon như vậy. Anh ấy kể với Peter chuyện này. Peter là bạn thân nhất của anh ấy. Tom nói với Peter là..."

"Mẹ nướng rất nhiều rất nhiều bánh. Đây là cái bánh ngon nhất mà tớ từng ăn. Tớ chỉ kể với cậu thôi đấy, nếu chỉ có hai ta lén lấy thôi, mẹ sẽ không phát hiện đâu." Mấy đứa còn lại đồng thanh. "Peter hứa với Tom, rồi sau đó lại nói với Jenny điều tương tự như Tom đã nói với cậu ấy. Jenny là bạn thân nhất của Peter."

"Jenny kể với Jane, Jane lại kể cho George, tất cả mọi người đến chỗ mẹ để ăn trộm một chiếc, lúc mẹ quay về, hơn nửa số bánh đã bị mất." Đứa trẻ đầu tiên bật khóc, "Mẹ nói, không có bánh công nhân sẽ không làm việc, cây cầu sẽ sụp hết lần này đến lần khác. Chỉ có những vật liệu phù hợp nhất mới có thể làm cho mặt cầu hòa làm một mãi mãi."

Nó đột nhiên dừng câu chuyện, sáu cái đầu đồng loạt quay về một hướng khác — đường viền của đồng hồ Big Ben lờ mờ trong sương mù.

"Đến giờ rồi, chúng em bắt đầu chơi trò chơi." Cậu bé liếc nhìn họ, rồi đột nhiên đưa mắt chuyển sang Không Động, "Nói cho em biết, lần này cây cầu được xây bằng gì?"

Không Động bất ngờ bị hỏi, không khỏi sửng sốt trong giây lát, cũng may gã cũng coi như là một đã lăn lộn trong đủ các loại phó bản, vài giây sau lấy lại bình tĩnh. Tròng mắt gã đảo quanh, giống như một tia sáng lóe lên, nắm tay đập vào lòng bàn tay, nói:

"Iron bar."

Cậu bé gật đầu, nắm tay những đứa bạn còn lại đi về phía trung tâm cầu. Lúc này mặt cầu đã khép lại hoàn toàn, Trình Mạch nhìn thấy cô bé mặc đồ đỏ đã ngã xuống xuất hiện lại từ lúc nào không rõ, lần này cô bé cùng một thằng nhóc khác mà Trình Mạch tin là mình chưa từng gặp qua đảm nhận làm vòm cầu. Giữa cầu dày đặc sương mù, chỉ còn những mái đầu và góc áo của những đứa trẻ cứ lấp ló rồi khuất dần, bài hát quen thuộc chậm rãi vang lên.

[London Bridge is falling down, falling down, falling down.]

[London Bridge is falling down, my fair lady.]

[Build it up with iron bars, iron bars, iron bars.]

[Build it up with iron bars, my fair lady.]

Khác với khi nãy, bài đồng dao dài thêm một đoạn, lời bài hát được thêm vào giống hệt những gì Không Động nói. Không Động thở phào nhẹ nhõm, đắc thắng liếc nhìn Trình Mạch và Tần Sở Hà.

"Đoán bừa thôi, thế mà đúng thật." Gã sờ sờ cằm, phổ cập thông tin cho bọn họ, "Bài ca dao này có ba đoạn, đoạn thứ nhất là đoạn bọn chúng hát khi nãy, đoạn thứ hai là build it with iron bars, đoạn cuối là with silver and gold. Đương nhiên thanh sắt sẽ gãy, lần này một đứa trẻ vẫn sẽ chết, chờ sau khi trả lời "bạc và vàng", cây cầu sẽ vĩnh viên được mở ra."

[Iron bars will bend and break, bend and break, bend and break.]

[Iron bars will bend and break, my fair lady.]

Quả nhiên, bài đồng dao vẫn tiếp tục. Khi câu cuối cùng đột ngột kết thúc, một đứa trẻ khác bị vây vào giữa. Cây cầu mở ra, nó rơi vào màn sương dày đặc như đứa trẻ trước đó.

Kế tiếp, Không Động trả lời đoạn cuối của bài hát "bạc và vàng", lúc đám trẻ bắt đầu cất tiếng ca, gã làm bộ cười khẩy liếc Trình Mạch và Tần Sở Hà:

"Thật ngại quá, giải quyết câu đố trước các cậu, ván này tôi thắng rồi."

Tần Sở Hà thản nhiên nhìn gã ta một cái, nói: "Anh vội cái gì?"

"Làm sao, rõ ràng đáp án là như vậy, sao trả lời sai được?" Không Động tự tin, châm chọc: "Đám trẻ các cậu, thua thì phải chấp nhận chứ."

Trình Mạch vốn đang im lặng nhìn bọn trẻ nhíu mày, đột nhiên nhận ra một sự thật rất quan trọng, anh hít sâu một hơi.

"Tiếc quá, đáp án không phải như những gì anh nói rồi." Tầm mắt anh quay lại, bình tĩnh nhìn người đàn ông tự mãn vênh váo kia, ""Beware of mistakes". Không ngờ, sai lầm thứ hai do chính người chơi phạm phải."