Trò Chơi Độc Lập 30330

Chương 51: Rêu



TRÒ CHƠI ĐỘC LẬP 30330 (INDIE GAME 30330)

NO.98: THE ROOM

CHƯƠNG 51: RÊU

Wattpad: ssongrbb

Tiếng hét chói tai kia xuất phát từ một cô gái nào đó, nó thảm thiết đến nỗi Trình Mạch không thể phân biệt được người gặp chuyện là Lâu Lan hay Cá chép đỏ, hay là ba cô gái bên phía Trần Lợi Ngang. Trình Mạch giật mình ngồi dậy, Tần Sở Hà lấy tay bưng kín miệng anh, bình tĩnh lắc đầu, nói nhỏ:

"Là bên Trần Lợi Ngang."

Trình Mạch nhìn chung quanh, Cá chép đỏ và Lâu Lan vẫn an toàn đứng trong lều trại, cũng không có dấu hiệu xảy ra chuyện gì. Anh thở phào nhẹ nhõm, Tần Sở Hà cũng kịp thời buông tay ra.

"Có chuyện gì vậy?" Trình Mạch hỏi. Phương hướng của tiếng hét không phải từ bên cạnh lều của Trần Lương, nghe giống gần hồ máu hơn.

"La Tử Văn và Lý Mễ lén chạy ra ngoài lúc nửa đêm." Từ Thanh nghịch ngợm một thứ nhấp nháy huỳnh quang trong tay, trông hơi giống mắt mèo, chiếu ra một màn hình ba chiều đặc tả khung cảnh bên ngoài lều vào lúc này - trong hồ máu xuất hiện thêm một bóng dáng mơ hồ, nhìn quần áo thì bóng đen đúng là La Tử Văn, còn Lý Mễ... Trình Mạch không nhìn thấy cô.

Một dự cảm không tốt lắm bao trùm lấy anh: "Lý Mễ đâu?"

"Ở chỗ này." Từ Thanh chỉ vào góc màn hình ba chiều, đó là một khu vực nhỏ bên mép hồ máu, giờ phút này có một khối gì đó đang nhô lên.

Sau khi Từ Thanh phóng to, da đầu của Trình Mạch tê dại, cơn ớn lạnh bò lên sống lưng anh.

—— Không biết từ bao giờ, rêu đã phủ đầy lên nơi đất đen không ngọn cỏ. Khác với các loại rêu thông thường, khóm rêu này xanh đen mọng nước như chứa dịch mật, các cụm xúc tu dài màu đỏ sẫm nhô ra từ ngọn, từa tựa mạch máu con người. Lúc này các đầu xúc tu đang tiết ra một thứ dịch đặc sệt màu đỏ, trông hệt như máu được nặn ra từ trong mao mạch.

Khóm rêu lấy bờ hồ máu làm trung tâm khuếch tán ra bốn phía, nơi càng gần hồ máu mật độ rêu càng dày đặc, như thể chúng đang ỷ lại vào sự nuôi dưỡng của cái hồ vậy, mà nơi gồ lên Từ Thanh vừa chỉ tới nhìn kỹ lại là hình người cuộn tròn được bao bọc trong lớp rêu.

Người nọ cuộn lại thành một cục, hai tay đan chéo trước ngực bày ra tư thế phòng ngự yếu ớt, chỉ có khuôn mặt là thẳng tắp hướng lên phía trên. Dường như đám rêu kia mọc ra từ cơ thể cô ấy, bộ rễ bám rịt vào làn da, thế nên tất cả các nét mặt méo mó của cô vẫn được bảo tồn nguyên vẹn - hốc mắt trợn trừng như sắp nứt ra, miệng mở lớn, rêu xanh biếc sinh trưởng từ khoang miệng đến tận sâu trong cổ họng. Trình Mạch nhìn đám xúc tu bao phủ dày đặc thành hình dạng người, ngọn mảnh dài như vòi muỗi, da gà da vịt nổi đầy trên cánh tay anh.

"Căn cứ vào cảnh tượng trong "Rình mò", lúc hai người họ bước ra khỏi lều đã rơi vào trạng thái mất ý thức, như thể có thứ gì đó trong hồ máu đang vẫy gọi họ, mà họ hoàn toàn không thể cưỡng lại tiếng gọi này." Từ Thanh nói.

"Khi ấy, trên đất vẫn chưa có đám rêu này." Cậu ta nhìn những xúc tu không gió nhưng vẫn đang đung đưa trên màn hình. "Dường như La Tử Văn nhìn thấy thứ gì đó trong hồ máu, tỉnh táo lại ngay tức khắc, nhưng không hiểu sao lại ngã vào trong hồ. Sau đó hồ máu giống như bị thứ gì đó kích hoạt, rêu từ trung tâm mọc tràn ra bốn phía, ngay lập tức bọc Lý Mễ đang đứng bên hồ lại."

"Sau khi bị rêu bao phủ thì hoàn toàn không thể hô hấp được nữa. Tôi đoán cơ chế giết người của thứ này đầu tiên là làm cho con mồi nghẹt thở chết, sau đó chiếm cơ thể của họ, trở thành thực vật ký sinh trên xác người. Giờ Lý Mễ bên kia chắc đã bị đám rêu này coi thành một cái bồn cây hoàn mỹ rồi." Từ Thanh liếc nhìn La Tử Văn đang chìm nổi trên mặt hồ. "Số cô ta thì may hơn. Dường như đám rêu này không mọc ở bên trong hồ, cái hồ này ấy thế mà lại cứu cô ta một mạng. Ồn ào như này, thể nào Trần Lợi Ngang cũng đã tỉnh, giờ xem xem anh ta có muốn cứu La Tử Văn không thôi."

"Nếu Trần Lợi Ngang không cứu, chúng ta có nên cứu không?" Trình Mạch nhìn Tần Sở Hà.

Tần Sở Hà lắc đầu: "Hiệu quả của hoa bất tử chỉ phát huy trong phạm vi lều trại này, một khi đi ra ngoài tiếp xúc với rêu, sẽ bị quấn lấy như Lý Mễ ngạt thở mà chết. Nếu đã biết nguyên lý giết người của rêu, chỉ cần Trần Lợi Ngang mang theo đạo cụ liên quan, cứu La Tử Văn không phải là chuyện khó."

"Xem xem tính mạng của cô gái này có đáng để Trần Lợi Ngang đi cứu hay không." Từ Thanh chế nhạo.

Đang nói chuyện, màn hình của "Rình mò" chợt chuyển, căn lều nơi Trần Lợi Ngang ở đột nhiên bị người bên trong kéo ra, bóng dáng cao gầy của Trần Lợi Ngang bước ra khỏi lều. Không biết trang bị đạo cụ gì, cả người hắn như được bao phủ bởi một quầng sáng lung linh mỏng nhẹ. Vẻ mặt hắn bình tĩnh, bước chân dứt khoát và kiên quyết hướng thẳng về phía hồ máu. Hắn sải bước trên khoảng không mà không chạm vào rêu, như thể phía trên đám rêu vừa được trải một tấm màng trong suốt.

"Đồ tốt, tôi cũng muốn." Hai mắt Lâu Lan sáng bừng.

"Có tác dụng phụ đấy, sau khi trang bị "Bay bổng", độ nhanh nhẹn sẽ giảm đi một nửa." Cá chép đỏ thở dài, "Cứ cái tốc độ này, có khi anh ta còn chưa đi đến ven hồ, La Tử Văn đã chìm xuống rồi."

Chắc ông trời muốn lời tiên tri của Cá chép đỏ ứng nghiệm đây mà. Dường như La Tử Văn quá sợ hãi, nằm ngay đơ trong hồ máu. Đặc tính của chất lỏng phi Newton khiến cô càng bất động thì chìm càng nhanh. Cổ, mặt, cánh tay đang giơ lên... Một giây trước khi Trần Lợi Ngang lao đến, hồ máu đã hoàn toàn nuốt trọn cô, Trần Lợi Ngang chỉ nắm được khoảng không.

Hồ máu lặng yên trở lại. Chất lỏng sền sệt bóng loáng như gương, xúc tu màu đỏ sẫm của rêu lúc nhúc hướng lên trên, trông như thể chưa từng xảy ra chuyện gì.

Trần Lợi Ngang nhìn xuống lòng bàn tay đang mở của mình, im lặng không nói gì.

"Vừa bắt đầu đã mất đi hai đồng đội, cũng thảm thật." Từ Thanh thờ ơ nói một câu, dường như cậu ta có một ác cảm khó hiểu với Trần Lợi Ngang.

"Mặc dù lập đội với những người chơi cấp cao có thể cho phép người mới vượt qua giới hạn của trò chơi, trực tiếp thách thức các phó bản cấp cao, nhưng với tư cách là một người chơi cấp cao, anh ta hoàn toàn không nên đưa người chơi mới thử thách cái độ khó này." Cá chép đỏ cũng lạnh nhạt, "Hi vọng hai cô gái này không có nguyện vọng gì đắt giá."

Chắc là số người thua cuộc đã quá nhiều. Trình Mạch đột nhiên cảm nhận được tâm tình của Từ Thanh và Cá chép đỏ, đó là một loại chết lặng. Đối với những người chơi cấp cao, họ đã chứng kiến ​​quá nhiều ví dụ về sự thất bại của người chơi, thậm chí một số đó còn là đồng đội của chính họ. Trong phó bản có tiết tấu cao như này, chẳng ai dư thời gian hay năng lượng vì một người chơi chả liên quan gì mà rảnh rang thương tâm đau khổ cả.

Tần Sở Hà từ nãy vẫn một mực lặng im nhìn chằm chằm hồ máu không còn động tĩnh, hình như vừa phát hiện ra điều gì đó, đột nhiên nói:

"Không, La Tử Văn vẫn chưa chết."

Lời còn chưa dứt, hồ máu vốn dĩ đang yên bình bỗng dưng sục sôi dữ dội, giống như vừa đổ axit sulfuric đặc vào. Ban đầu chỉ là một vòng tròn nhỏ, sau đó một bong bóng khổng lồ từ sâu trong hồ máu bốc lên. Bong bóng khí nổ "bụp" tan tành, La Tử Văn toàn thân bị dung dịch trong hồ máu nhuộn đỏ lại xuất hiện, sắc mặt tái xanh không ngừng ho khan, giống như người chết đuối đang chờ được cứu.

Trần Lợi Ngang nắm lấy cổ áo của cô, kéo cô gái lên. Màng mỏng màu bạc truyền từ vị trí họ tiếp xúc cuốn lấy người La Tử Văn. Dưới tác dụng của "Bay bổng", cuối cùng La Tử Văn cũng thoát khỏi hồ máu đứng cùng Trần Lợi Ngang trên mặt phẳng bay lơ lửng. Cô quỳ sụp bên chân Trần Lợi Ngang, ho ra một ngụm máu sền sệt từ trong cổ họng, cuối cùng mới thả lỏng cơ thể đang căng cứng, khó khăn hít từng chút không khí như một bệnh nhân hen suyễn.

Trần Lợi Ngang ngồi xổm xuống, vuốt ve vầng trán, hai má, vai và eo ướt đẫm của La Tử Văn, như một người cha dịu dàng chạm vào con gái mình. Theo động tác của hắn ta, vết máu trên khắp cơ thể cô dường như bị ma thuật xóa sạch. Cô gái sạch sẽ và rụt rè đã quay trở lại, Trần Lợi Ngang bế cô lên như đang ôm một chú cừu non kiệt sức, lần nữa sải bước trở lại lều của họ.

Bên ngoài lều đã yên bình trở lại, nếu quên đi đủ loại chuyện vừa xảy ra khi nãy thì đêm nay gần như có thể gọi là một đêm yên bình. Tuy nhiên, khối phình hình người đang co ro vẫn nằm bên bờ hồ, dùng một sự thật đẫm máu nhắc nhở họ, người chơi đầu tiên đã chết đêm nay.

- --

"Tuy chết mất một người, nhưng ít nhiều gì vẫn cứu được người kia, tên Trần Lợi Ngang kia cũng coi như khá có năng lực." Lâu Lan thở dài, "Trằn trọc cả đêm, ngủ cũng không ngon được."

"Thực ra em có một thắc mắc. Nếu vũng máu triệu hồi La Tử Văn và Lý Mễ, tại sao Trần Lợi Ngang và Tiền Nhạc vẫn ổn?" Cá chép đỏ hỏi.

"Có hai phỏng đoán." Từ Thanh duỗi hai ngón tay. "Một là, hồ máu cố tình nhằm vào La Tử Văn và Lý Mễ; hai là, Trần Lợi Ngang và Tiền Nhạc đã sớm uống thuốc kháng lại, còn La Tử Văn và Lý Mễ thì không."

"Nếu suy đoán thứ hai là thật, thế thì Trần Lợi Ngang cố ý đẩy La Tử Văn và Lý Mễ vào nguy hiểm." Lâu Lan cau mày nhìn Từ Thanh, "Nếu thật sự muốn hai người họ chết, chỉ cần giả vờ như không biết, chờ cô ấy chết chìm là được đúng không? Vì sao vẫn lằng nhằng tốn công mà đi cứu La Tử Văn? Quá mâu thuẫn."

"Có lẽ tai nạn của La Tử Văn là ngoài ý muốn." Tần Sở Hà mở miệng, nhìn về phía Từ Thanh, "Cái âm thanh chói tai đánh thức chúng ta kia, cậu có biết là của ai không?"

"Lý Mễ." Từ Thanh đáp, sắc mặt chợt thay đổi, "La Tử Văn... từ đầu đến cuối cô ta chưa hề kêu cứu."

Tần Sở Hà gật đầu:

"Lúc Lý Mễ hét lên, Trần Lợi Ngang vẫn chưa chạy ra ngay lập tức, cái kiểu người như hắn ta không thể sau tiếng hết đầu tiên mà vẫn ngủ như chết được."

Từ Thanh lập tức hiểu ý: "Bởi vì chỉ có tiếng kêu cứu của Lý Mễ, nên hắn ta lập tức chỉ nghĩ rằng Lý Mễ là người duy nhất gặp nạn, mà vốn hắn ta cũng chẳng muốn cứu Lý Mễ. Không ngờ rằng lúc sau lại phát hiện La Tử Văn cũng biến mất, buộc hắn phải ra ngoài."

Tần Sở Hà gật đầu nói: "Cái chết của Lý Mễ giúp hắn thăm dò được cơ chế giết người của rêu, nhờ đó có thể tìm được đạo cụ cao cấp giải trừ. Nhưng chuyện La Tử Văn rơi xuống hồ là một tai nạn, cho nên vốn hắn có thể thần không biết quỷ không hay mà để cho Lý Mễ chết, hôm sau chỉ cần nói: "Ngủ say, không biết đêm qua đã xảy ra chuyện gì." Là có thể qua loa rũ bỏ trách nhiệm, có mơ cũng không nghĩ tới kế hoạch này lại bị La Tử Văn quấy rầy."

"Nếu suy đoán của anh chính xác...'" Lâu Lan rùng mình. "Trần Lợi Ngang là một gã nguy hiểm biết bao, ngay cả đồng đội cũng dùng thành công cụ."

"Tâm tư kẻ này rất sâu, phải cẩn thận." Tần Sở Hà chợt nhớ tới điều gì, quay sang hỏi Trình Mạch, "Kiểm tra túi của cậu xem, "Angel's kiss" có còn ở đó không."

Trình Mạch mở túi ra. Anh sững sờ.

—— "Angel's kiss" đã biến mất.