Trò Chơi Độc Lập 30330

Chương 65: Xứ sở sương mù và ba đứa trẻ



TRÒ CHƠI ĐỘC LẬP 30330 (INDIE GAME 30330)

KẾT THÚC: VÙNG ĐẤT CỦA NHỮNG VỊ THẦN

CHƯƠNG 65: XỨ SỞ SƯƠNG MÙ VÀ BA ĐỨA TRẺ

Wattpad: ssongrbb

Nơi này cực kỳ lạnh giá, bầu trời ửng lên màu tím sẫm lạ kỳ, sương mù từ từ bốc lên khỏi mặt đất phủ đầy cột băng. Mười một con sông kịch độc nổi lên bọt đen xuyên qua màn sương hòa vào trung tâm của thế giới mù sương – dòng suối khổng lồ có tên Hvergelmir. Ở nơi đó, một bộ rễ rậm rạp từ trên bầu trời đâm thẳng xuống, cắm sâu xuống lòng suối.

Trình Mạch bị treo lơ lửng trên xoáy nước — những nhánh của Cây Thế giới kéo dài từ đỉnh giúp anh tiến vào cõi đất chưa từng có người đặt chân. Mặc dù trong đây chứa đầy không khí cực độc, từng hơi thở ra đều lập tức kết thành một lớp sương băng cứng rắn, nhưng nhờ Cây Thế giới che chở, nhiệt độ cực lạnh và kịch độc không thể nào gây hại tới anh.

Anh bình tĩnh nhìn vòng xoáy khổng lồ đang quay cuồng phía bên dưới, thật sâu dưới đó, một bóng đen cực lớn chợt lóe qua. Anh biết rõ dưới vòng xoáy ẩn giấu một con quái thú dữ tợn như thế nào, cũng biết rõ để chấm dứt phó bản này, quái thú kia là một ải không thể thiếu.

- -- Đây là Niflheim, vùng đất bị sương mù bao phủ, tồn tại trước cả khi các vị thần ở Asgard ra đời. Bên trong dòng suối vĩnh cửu là nơi sinh sống của một con ác long tên Nidhogg.

Trình Mạch rút một chiếc lông chim đại bàng từ trong túi ra, ném nó vào xoáy nước cuồn cuộn. Lông đại bàng biến mất trong tích tắc.

Đột nhiên, như một giọt nước rơi vào chảo dầu nóng, Hvergelmir sôi trào dữ dội, đường chân trời của xứ sương mù run lên, mười một con sông tấu khúc đồng ca, một tiếng gầm gừ phẫn nộ từ sâu trong xoáy nước truyền tới.

Con rồng khổng lồ Nidhogg bay lên từ trung tâm Hvergelmir, nó to khủng khiếp, đuôi dài tới nửa dòng sông, hai cánh dang rộng bao phủ bầu trời xám xịt. Ở bên dưới, linh hồn của vô số đọa lạc giả bay lượn quanh cơ thể khổng lồ của nó.

Trong đôi mắt màu vàng nâu của ác long nổi đầy những tia máu tim tím, chỉ nhìn thoáng qua đã giống như toàn bộ linh hồn bị hút vào. Nó nhìn chằm chằm Trình Mạch, từ từ nhe ra những chiếc răng nanh đầy nọc độc về phía anh.

"Loài người kia, sao cậu dám ném lông vũ của Vedrfolnir* vào ta." Nidhogg gằn giọng, mỗi một âm tiết đều kỳ quái như phát ra từ sâu thẳm trong lòng đất, khiến người ta sởn tóc gáy.

*Vedrfolnir: con đại bàng đậu trên ngọn Cây Thế giới, có thù oán với Nidhogg.

Trình Mạch không hề sợ hãi mà nhìn chằm chằm nó: "Con sóc đó lại giở trò xui dại hai người, khi nào ông mới có thể đi tới thế giới trên mặt đất, làm chuyện ông muốn làm?"

Rồng nheo đôi mắt sắc bén: "Cậu đang khiêu khích ta?"

Trình Mạch mỉm cười: "Tôi chỉ muốn hỏi ông cần bao nhiêu thời gian, tôi sẽ tranh thủ cho ông."

Nidhogg im lặng một lúc: "Ta chẳng hiểu cậu đang nói gì."

"Ngày tận thế không phải là mơ." Trình Mạch chỉ vào sự trống rỗng phía xa trong tầm mắt đột ngột ngước lên của Nidhogg, "Phía bên kia của Ginnungagap*, có người đã lấy đi Thanh kiếm lửa của Surtur*."

* Ginnungagap, vực thẳm vô hạn (tương tự như Chaos trong thần thoại Hy Lạp), ranh giới phân chia giữa Niflheim, xứ sở sương mù và Muspar, xứ sở của lửa.

* Với danh hiệu là vị vua của xứ Muspelheim - nơi cư trú của những người khổng lồ lửa, Surtur cần phải có 1 thứ vũ khí sánh ngang với quyền năng của hắn. Theo thần thoại, Surtur sở hữu 1 thanh kiếm lửa khổng lồ, sáng hơn cả ánh mặt trời. Đây chính là thanh kiếm đã đâm chết Freyr, đốt cháy cả thế giới, hủy diệt phần lớn các tạo vật và nhờ đó, một thế giới mới trỗi dậy từ đống tro tàn.

"Sao cậu lại biết?" Nidhogg nhìn anh đầy nghi hoặc.

"Bởi vì giống như chúng ta, hắn muốn vẽ một dấu chấm hết hoàn hảo cho toàn bộ chuyện này."

"Hãy để chuyện đó kết thúc đi ---" sự thù địch trong mắt Nidhogg dần phai mờ, "Cậu phải gặp ba đứa trẻ kia trước."

- --

Ở một vùng đất tên Svartalfaheimr, có những người lùn rất giỏi chế tạo các bảo khí. Khi Trình Mạch đến, đám người lùn đang vây quanh cái lò lửa đang cháy hừng hực mà thì thầm cái gì đó.

"Dây sắt Dromi cũng không thể trói được sói khổng lồ Fenrir, liệu chúng ta có tạo ra được một sợi xích tốt hơn không?" Một người lùn thấp giọng hỏi.

"Câm miệng, Chủ thần Odin đã lên tiếng, chúng ta nhất định phải làm ra một món đồ như vậy!" Một người khác vội vàng ngắt lời.

"Skirnir* đã gửi tất cả vật liệu chúng ta cần tới đây, cái việc này chỉ có đám người lùn chúng ta mới có thể làm được." Một người lùn hơn một chút nói, "Đừng làm Odin tức giận."

* Skirnir, một yêu tinh ánh sáng, người hầu cận của Freyr, vị thần của sự thịnh vượng và sinh sôi nảy nở.

Cứ tưởng Nidhogg sẽ để anh trực tiếp tới gặp ba đứa trẻ quan trọng kia, nào ngờ con rồng lại đưa anh tới thế giới của những người lùn. Cũng may anh mặc thêm chiếc áo tàng hình, đám người lùn mới không phát hiện ra, mà Trình Mạch từ lời nói của họ cũng biết lý do tại sao Nidhogg lại đưa anh tới đây.

- -- Trong thần thoại Bắc Âu, con sói khổng lồ Fenrir cuối cùng đã cắn chết Chủ thần Odin, nó bị các vị thần lừa gạt rồi rơi vào gông cùm của sợi Gleipnir. Gleipnir là một bảo khí mà Odin đã yêu cầu những người lùn chế tạo, không gì có thể thoát khỏi xiềng xích của nó, kể cả Fenrir hùng mạnh. Dựa theo hướng phát triển của thần thoại Bắc Âu, Fenrir bị Gleipnir trói buộc không thể động đậy, chỉ có thể hú lên và mắc kẹt giữa những phiến đá khổng lồ, tiếng tru không ngừng của Fenrir buộc các vị thần phải nhét một thanh kiếm vào họng nó. Mỗi lần Fenrir rú lên, một trận động đất lại xảy ra, nước dãi chảy xuống từ khuôn miệng không thể khép kín tạo thành một con sông dài trên núi.

Có vẻ như hiện giờ Fenrir vẫn chưa bị các vị thần trói buộc, bởi những người lùn chưa hề tạo ra sợi dây tên Gleipnir. Nidhogg gửi anh tới đây với hy vọng bằng cách nào đó anh sẽ phá hủy sợi dây Gleipnir.

Mấy người lùn cầm sáu vật liệu lấp lánh trong tay, bọn họ vây thành một vòng quanh lò nung, cất lên giai điệu ca dao kỳ dị:

"Cái đầu tiên, tiếng bước chân của mèo, khiến nó không bao giờ thoát khỏi trói buộc."

"Cái thứ hai, râu của phụ nữ, khiến nó mắc kẹt ở đây mãi mãi."

"Cái thứ ba, gốc núi, khiến nó chết dần chết mòn."

"Cái thứ tư, gân gấu, khiến nó chịu đủ lừa gạt tử vong."

"Cái thứ năm, hơi thở của cá, cắt đứt mọi hy vọng của nó."

"Cái thứ sáu, nước bọt của chim, khiến trí nhớ của nó khô kiệt, chẳng nhớ nổi mặt kẻ thù."

Mỗi khi cất lên một câu, người lùn lại ném một vật liệu tương ứng trong tay mình vào cái vạc đang sôi sùng sục, chờ khi hát xong một lượt, đám người lùn tập trung lần lượt bước ra khỏi phòng, chỉ lưu lại một người lùn mũi đỏ đứng kéo ống thổi.

"Gleipnir yêu cầu nguyên liệu phải hoàn toàn tinh khiết, ngay cả chút hô hấp đục ngầu cũng khiến nó trở nên vô dụng. Ngươi là người mà bọn ta tin tưởng nhất, nhất định không được để bất kỳ tạp chất nào rơi vào nồi." Người lùn cuối cùng rời đi vỗ bả vai người lùn mũi đỏ.

Sau khi mọi người rời đi, chú lùn mũi đỏ nhỏ giọng lầu bầu, chán chường kéo ống thổi. Không khí trong phòng lò hơi khá ấm áp, giữa tiếng vạc kêu rì rầm, chú lùn dần dần mơ màng ngủ.

Cơ hội tới.

Trình Mạch lặng lẽ đi đến cạnh cái vạc, người lùn đang ngủ mê mệt không nhìn thấy anh, cũng chẳng chú ý tới hơi thở của anh. Trình Mạch lấy bình thủy tinh nhỏ từ trong túi ra, đổ một giọt chất lỏng màu tím sẫm từ trong bình vào cái vạc. Đó là giọt nước kịch độc của Hvergelmir.

Nước ở Hvergelmir vừa lọt vào trong vạc đã biến mất ngay lập tức, dù chưa thực sự có gì xảy ra, nhưng Trình Mạch biết vật liệu của Gleipnir đã không còn tinh khiết nữa, chờ tới lúc chế tạo xong sẽ chẳng mảy may giam cầm được Fenrir tý ty nào.

- --

Mặt biển hỗn loạn của thế giới nổi lên từng cơn sóng dữ, những tia chớp chói mắt xuyên thủng vòm trời, sấm sét dòn dập nối đuôi, giống như tiếng thì thầm của một gã khổng lồ dưới đáy biển sâu.

Nước mưa lạnh thấu xương điên cuồng vỗ vào mặt Trình Mạch, anh lau đi nước mưa đẫm mi, đứng im bất động trên rìa biển thế giới. Dưới những cơn sóng ngập trời, thứ anh chờ đợi đã lâu cuối cùng cũng lộ diện.

Thế giới im lặng trong giây lát. Giây tiếp theo, một cái đầu to lớn từ dưới nước đột ngột trồi lên! Đó là đầu của một con rắn khổng lồ.

Mãng xà thế gian tên * thức dậy trong đêm mưa dữ dội, trong những ngày cô ta say ngủ, thời gian của Midgard đã trôi qua một ngàn năm dài.

*Jormungandr, một con rắn khổng lồ chỉ vòng quanh Trung Địa (Midgard), kẻ thù cũ của Thor.

Trình Mạch nhanh nhẹn tránh được một đòn này, khi con rắn khổng lồ chuẩn bị tung đòn tấn công thứ hai, anh giơ thứ trong tay lên.

Con rắn khổng lồ đột ngột dừng lại. Cô ta lạnh lùng nhìn loài người nhỏ bé giống con kiến hôi ​​trước mặt, con ngươi vàng rực càng ngày càng lóe sáng trong màn đêm, hệt như một ngọn hải đăng trong đêm mưa.

"Vảy của Nidhogg, ai đã cho cậu thứ này?"

"Không ai có thể lấy vảy của Nidhogg, trừ khi ông ta sẵn lòng tặng cho." Trình Mạch dửng dưng đón nhận ánh mắt càng thêm uy áp của Jormungandr, "Cây Thế giới sắp sụp đổ, cầu vồng cũng sẽ biến mất, cô có thể tìm Thor báo thù."

Jormungandr càng nghi ngờ nhìn anh, định nói điều gì đó, tận cùng thế giới chợt truyền tới tiếng gầm phấn khích từ con sói khổng lồ hòa cùng tiếng la hét của các vị thần xen lẫn kinh ngạc, thất vọng, tức giận và sợ hãi.

Trình Mạch lặng lẽ nở nụ cười. Gleipnir đã mất đi hiệu lực, lần này sẽ không có sợi dây nào không thể bẻ gãy có thể giữ Fenrir lại dù là chút ít.

"Đừng có ì ạch đứng đây với Jormungandr nữa!" Một bóng đen khổng lồ che khuất bầu trời, rõ ràng là một thân hình kềnh càng, thế mà giọng nói lại mang theo vui sướng được thả rông của chó nhỏ. Fenrir túm cổ áo Trình Mạch, ném anh về phía lưng mình, "Nhanh! Ta đưa cậu đi tìm hắn!"

"... Anh trai?" Mắt rắn của Jormungandr tràn đầy kinh ngạc. Khó có thể chấp nhận anh trai lại chủ động trở thành thú cưỡi của một loài người tầm thường.

"Họ là những người sắp thay đổi thế giới." Fenrir đắc ý nháy mắt với Jormungandr, "Ngày tàn của Odin tới rồi."

"Từ từ... còn một người nữa..." Fenrir bất an xoay vòng, Trình Mạch buộc phải túm lấy bộ lông dài ấm áp của hắn, nhớ tới vẫn còn đứa nhỏ nhất anh chưa nhìn thấy, tự nhiên tiếng trẻ con non nớt vang lên sau lưng anh.

"Gì thế, cậu đang tìm tôi sao?" Đôi tay nhỏ bé lạnh lẽo khoác lên vai Trình Mạch, một bên trắng trẻo non mềm, bên còn lại thì toàn xương. Nữ tử thần Hela* nở một nụ cười quyến rũ, má hồng bên phải trắng nõn xinh đẹp như nắng xuân, bên trái thì mưng mủ bầm dập, "Ta rất thích anh bạn kia của cậu nha, cánh cổng của Helheimr luôn mở cho cậu ấy."

*Hel, Hela, là một nữ tử thần thuộc thần thoại Bắc Âu, người cai quản địa ngục Nifheim, em gái của Fenrir và Jormungandr, có một người hầu tên là Dumb và một hầu gái tên là Sloth.

Móng vuốt khổng lồ của Fenrir quơ lên lấy đà trong không khí, thế giới chợt mờ đi trong mắt anh, đó là dấu hiệu họ đang di chuyển với tốc độ tối đa. Giờ đây Trình Mạch không lên tiếng, bởi anh biết con sói khổng lồ sẽ đi đâu.

Thế giới mờ ảo lại trở nên rõ ràng, đó là một khu rừng xanh tươi, chẳng giống gì với xứ sở sương mù hay cái lạnh của biển thế giới. Ánh mặt trời xuyên qua tầng tầng lớp lớp lá xanh, rắc những đốm sáng vàng trên nền đất ẩm ướt. Chim bói cá hót vang trong rừng rậm, lũ chim khách cứ xào xạc làm ổ, sóc nhỏ ngậm hạt phỉ lướt vèo qua cành cây, ếch nhái trêu đùa cá nhỏ trong làn nước róc rách.

Sói khổng lồ đến cũng chẳng quấy rầy đám động vật nhỏ đang chơi đùa vui vẻ này, anh tiếp tục bước đi, tiến thẳng đến nơi sâu nhất của rừng rậm.

Bước chân anh dần dần ngưng lại.

Khung cảnh trước mắt từ từ mở ra như một cuộn tranh, Trình Mạch không khỏi nín thở.

- -- Đó là một thanh niên bị xiềng xích buộc chặt dưới gốc cây đại thụ, có vẻ đang ngủ trưa, làn da trắng như sứ lạnh, khuôn cằm tinh xảo thanh tú, mái tóc dài đen nhánh trượt xõa xuống, dừng lại nơi mắt cá chân mảnh mai đang mang theo xiềng xích, áo quần rách rưới cũng chẳng thể che lấp được vẻ đẹp kinh người của y. Một con rắn độc màu tím treo lơ lửng trên đỉnh đầu thanh niên, nọc độc từng giọt từng giọt rớt xuống sườn mặt y. Mỗi một giọt rơi xuống, khuôn mặt của thanh niên lại bị nọc độc thiêu rụi một phần, giây tiếp theo lại khôi phục như cũ. Khuôn mặt y cứ đi theo một chu kỳ đơn điệu mà nát rữa rồi hồi phục, lại nát rữa, mà bản thân người kia vẫn thoải mái ngủ thiếp đi, như thể chẳng hề cảm thấy gì.

Chỉ là tiếng thở dốc nặng nề của Fenrir quá mức mãnh liệt, thanh niên cử động, bị quấy rầy giấc ngủ ngon, cáu bẳn mở mắt ra. Thời khắc ấy, cả thế giới im lặng.

Đó là một đôi mắt xanh biếc còn chói lọi và lộng lẫy hơn cả phỉ thúy, chỉ thoáng nhìn đã chẳng thể nào quên.