Trò Chơi Hướng Dẫn Tiểu Bạch Liên Câu Cá

Chương 7



"Lật ngược dây hoa, lấy ngón tay quấn quanh thắt nút, rút chỉ vẻ ra hình, hoa văn xoắn thật đáng yêu..." Nữ tử váy trắng ánh mắt đờ đẵn ngồi bên cạnh cái giếng ở trong sân, nghịch nghịch sợi dây đỏ trong tay.

Nữ tử áo trắng trong khá là mộc mạc, không thấy lông mày, tóc rối bời xỏa lung tung trên vai, ánh mắt vô thần, nhìn qua có chút thất hồn lạc phách.

Bộ dạng của một bà điên.

"Nhìn kìa, ở đó có một người phụ nữ ký quái." Nữ tóc xoăn Chu Ðình Ðình chú ý thấy một người phụ nữ mặt đồ trắng, liền nhanh tay ra hiệu cho những người khác.

Nữ tử áo trắng rung đùi đắt ý, trong tay cầm sợi dây đỏ, giống nhý niệm kinh, miệng không niệm đi niệm lại.

"...Ngươi lật chân gà to, ta lật từng sợi mì..."

"...Ngươi lật cái luới đánh cá lớn, ta lật một cái bồn tắm rửa..."

"A a a a a a..."

Trong lúc mọi người nhìn sang, nữ tử áo trắng ngẩng đầu, vừa nhìn thấy có ngýời, sắc mặt lập tức tái nhợt, nhảy dựng lên, kêu một tiếng chói tai, không ngừng la hét.

"Đừng giết tôi, đừng giết tôi!" Nữ nhân sắc mặt trắng bệch, run rẩy như chim sợ cành cong.

"Tôi cái gì cũng không thấy, tôi cái gì cũng không biết." Vừa nói, nữ nhân vừa ôm lấy cánh tay, hàm răng va vào nhau, gân bắp chân cũng nổi lên.

Chu Ðình Ðình sững sờ tại chỗ, trái tim cô rung rẩy dữ dội, cả người có chút vô lực.

Quản gia phụ trách dẫn bọn họ hình như đã sớm quen cảnh này, phất tay, hai người đàn ông vạm vỡ lập tức xuất hiện bên cạnh. Giọng điệu của quản gia vẫn bình tĩnh, phân phó, "Hai người các ngươi, đưa nàng về, đừng để cho nàng chạy loạn bị thương."

"vâng."

Thấy khách nhân ngơ ngác nhìn mình, vị quản gia trẻ tuổi lập tức có chút áy náy cúi đầu, "Ðó là Tam Thái Thái của chúng tôi, đầu óc nàng có chút vấn đề, cho nên mới như vậy."

Tam Thái Thái

Mẹ ruột của Tứ thiếu gia.

Chu Ðình Ðình cùng Lý Dật Hàn liếc nhau, không nói chuyện.

Vừa rồi, phản ứng của người phụ nữ không giống như rối loạn tâm thần, mà giống như nhìn thấy thứ không nên thấy, bị dọa ra bộ dáng điên điên khùng khùng.

Trên người Tam Thái Thái nhất định có bí mật.

Quản gia phất tay, "Mọi người mời tiếp tục theo tôi, thiếu gia của chúng tôi đã chờ rất lâu."

_________________________________________

"Ngươi thật đúng là không ngoan nha..."

"Không chỉ lừa ta, còn dám sau lưng ta đi câu dẫn nam nhân khác."

Hứa Lâm Ðinh nghe tiếng, lập tức trừng lớn mắt, mà trong nháy mắt, âm thanh nhắc nhỡ của hệ thống đồng thời vang lên trong ðầu.

[ Yêu cầu được thông qua, đang truyền hình ảnh thời gian thực đến ký chủ.]

Không đợi Hứa Lâm Ðinh từ chối, những hình ảnh ghê người ngay lập tức được truyền vào trong não, hết hình này đến hình khác, mọi thứ xẩy ra quá đột ngột khiến Hứa Lâm Ðinh như khiêu vũ trên mũi dao, làm cậu cảm thấy sợ hãi.

"Tuởng tam thiếu giết chết người chơi Hoàng Phồn Tuấn"

"Tưởng tam thiếu ngộ sát người chơi Triệu Hải Siêu"

"Tưởng tam thiếu nhập vào người Triệu Hải Siêu trốn khỏi đại viện"

Trong nháy mắt truyền xong hình ảnh, sắc mặt Hứa Lâm Ðinh tái nhợt như tờ giấy.

Đáng chết! Những đều cậu suy đoán thế như hoàn toàn đúng.

"..."

Cho nên vấn đề là, hiện tại người đang ôm cậu... không ngoài dự đoán chính là Tưởng tam thiếu người bị cậu lừa gạt tình cảm.

Hứa Lâm Ðinh không hổ là thợ săn trời sinh, đại não xoay chuyển cực nhanh, hai tay hai chân cậu bắt đầu liều mạng giẫy giụa, trợn mắt há mồm, cố làm ra vẻ khiếp sợ, ngay cả âm thanh còn mang theo tiếng nức nở, "Ngươi là ai, ngươi muốn làm gì, mau thả ta ra."

Vừa nói, hai mắt trở nên mơ hồ, đuôi mắt bắt đầu đỏ lên, rất là đáng thương.

Tưởng Trình Hút không có khả năng sẽ buông tay, mang theo hận ý hắn càng ôm chặt hơn gần hơn, một bàn tay mang theo uy hiếp bóp cổ cậu, "Vì cái gì gạt ta! Vì cái gì sau lưng ta câu dẫn những người khác."

Hứa Lâm Đinh rõ ràng có thể cảm nhận lực đạo trên cổ cũng không quá mạnh, hoàn toàn không gây ngạt thở.

Hứa Lâm Ðinh nhìn thấu điểm này, lập tức cao giọng kêu khóc, "Cứu mạng! Cứu mạng!..."

Tưởng Trình Hút tức giận đến phát điện, gia tăng lực đạo trên tay, "Như thế nào, ngươi nghĩ muốn kêu nam nhân khác tới cứu ngươi, lúc đó ngươi liền dán lên ngươi hắn mà bỏ đi đúng không?"

Hứa Lâm Ðinh phối hợp động tác của hắn, hai mắt tuông lệ, liều mạng lắc đầu, "Không! Không phải."

Nam nhân nhìn cậu khóc, lòng ngực đau đớn như bị kim đâm, lại đau lòng, lại không đành lòng, nhưng nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, hắn lại cảm thấy trong lòng mộc lên một hạt giống mang tên ghen ghét, không cam lòng, hận thù bén rễ và nảy mầm.

"Ngươi thích khóc như vậy sao? Ngươi thích câu nhân nam nhân như vậy sao?"

"Vì cái gì muốn gạt ta!"

Tưởng tam thiếu nghiến răng nghiến lợi rống ra tiếng, cho nên lực đạo trong tay không khống chế được tăng thêm.

Mục đích đã đạt được.

Một tia sáng lóe lên trong mắt Hứa Lâm Ðinh.

"...Tưởng, Tưởng Trình Hút..." Hứa Lâm Ðinh khó khăn kiên trì kéo bàn tay vô hình trên cổ mình ra, môi trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền, giống như người sắp chết theo bản năng kêu ra cái tên quan trọng nhất trong tận đáy lòng.

Tên này vừa kêu ra, sức lực của người đàn ông như quả bóng xì hơi, động tác trên tay cũng cứng lại, ngoài ý muốn lộ ra vẻ mặt hoang mang.

Ngay lúc này sợi dây đỏ buột trên cổ tay Hứa Lâm Ðinh loạt vào mắt Tưởng Trình Hút, hắn trút bỏ hết sức lực, ôm chặt lấy cậu vào lòng.

Mỹ nhân trong lòng ngực hắn khóc như mưa hoa lệ, vừa rồi hít thở không thông làm cậu thở hổn hển.

Cũng không biết có phải hay không bởi vì là người trong lòng, cho nên Tưởng Trình Hút nhìn bộ dáng đối phương, lại cảm thấy trong lòng quặn lên một trận đau đớn.

"...Thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi,..." Tưởng Trình Hút gắt gao ôm chặt bảo bối trong lòng, giống như điên dại lập đi lập lại ba chữ này, thâm chí cơ hồ còn nghe thấy tiếng khóc nức nở.

Thiếu niên giống như vừa tỉnh lại trong mộng, sức vùng vảy càng lớn hơn nữa, liều mạng mà đấm đánh nam nhân mà mình không nhìn thấy được.

Tưởng Trình Hút nhìn bộ dạng bị dọa đến cuộn tròn lại của cậu, càng thêm đau lòng, giọng điệu gần như khẩn cầu, "Ðừng nhút nhích, chóc nữa lại té xuống."

Cũng không biết có phải hay không bị những lời nói vừa rồi đã động, người trong lòng ngực thế nhưng dừng lại động tác giẩy dụa.

Tưởng Trình Hút ôm chặt Hứa Lâm Ðinh, nhẹ nhàng đặt cậu trở lại giường, giống như ôm vật đắt tiền lại dễ vỡ, sợ nếu lỡ tay dừng lực sẽ làm cậu bị thuơng.

Hứa Lâm Ðinh dựa vào đầu vai nam nhân, âm thầm cong khóe miệng.

Trong nháy mắt bị nam nhân ðặt ở trên giýờng, Hứa Lâm Ðinh giống như sóc nhỏ nhảy lại góc giường, hai mắt mở to, hai chân không ngừng giẩy dụa.

Tưởng Trình Hút nắm lấy bắp chân của Hứa Lâm Ðinh kéo cậu trở lại vòng tay của mình với tốc độ cực nhanh.

Thiếu niên mở to hai mắt nhìn, lông mi nhợt nhạt run rẩy giống như cánh bướm sắp bay dưới ngọn đèn dầu, theo bản năng muốn thoát khỏi vòng tay nam nhân, nhưng sức lực chống cự yếu ớt giống như gãi ngứa.

Hứa Lâm Ðinh sắc mặt tái nhợt, nắm chặt ga giường nói, "Ngươi là ai? Ngươi có phải là ngươi không? Tại sau lại bắt ta."

Týởng Trình Hút không biết giải thích hành vi thô bạo vừa rồi như thế nào, không trực tiếp trả lời, mà nhẹ giọng an ủi, "Ðừng nhút nhích, mặt quần áo vào trước."

Cơ thể lạnh băng của Tưởng Trình Hút quấn quanh người cậu, tựa như tảo lục ẩm ướt, lạnh đến mức khiến người ta rùng mình.

Tưởng Trình Hút nhìn bộ dạng mỏng manh yếu ðuối của cậu, càng thêm ðau lòng, "Thân thể của ngươi sau lại yếu ớt như vậy?"

Quả nhiên vẫn là nên hảo hảo bồi bổ.

Thiếu niên trong nháy mắt trào ra nước mắt sinh lý, lòng mi ướt sũng, "Ngươi cũng là quỷ sao? Ngươi định ãn thịt ta sao?"

Tưởng tam thiếu sửng sốt, như là ý thức được gì đó, từ trong cổ họng phát ra tiếng cười trầm thấp, "Ừ, ngươi cũng nhân thức những con quỷ khác sao?"

Thừa dịp đối phương thả lỏng, Tưởng Trình Húc cẩn thận cúi xuống mang giày cùng vớ cho Hứa Lâm Đinh, động tác ôn nhu, cùng người vừa rồi hoàn toàn khác biệt.

Thiếu niên xinh đẹp ánh mắt trợn tròn, đầu óc mơ màng, ngón tay xoắn chặt ống tay áo, tựa như bị người chọc trúng tiểu tâm tư, lập tức biến thành người câm.

Thời điểm Tưởng Trình Húc tưởng rằng cậu sẽ không mở miệng, đối phương ngoài ý muốn há miệng thở dốc, cúi đầu nhỏ giọng lẩm bẩm, “... Ừm, ta biết.”

Tưởng Trình Húc dừng một chút, thanh âm khàn khàn, “.... Ai?”

Hứa Lâm Đinh dùng đầu lưỡi lướt qua môi dưới, trong giọng nói mang theo một loại ngữ điệu kỳ quái, “Ta không thể nói cho ngươi, đó là người ta thích.”

Thân thể nam nhân kịch liệt run rẩy, cả người choáng váng, đầu ngón tay ẩn ẩn phát run.

Hứa Lâm Đinh cảm nhận được cảm xúc dao động của đối phương, khóe miệng khẽ cong lên.

Hiệu quả đã đạt được.

Không khí đình trệ một lát, Hứa Lâm Đinh một lần nữa ôm lấy cánh tay chính mình, đáng thương hề hề há miệng thở dốc, "Ngươi thật sự là quỷ sao? Tại sao ta không nhìn thấy ngươi?"

Tưởng Trình Húc tâm tình phức tạp, hắn nhìn mỹ nhân trong lòng ngực, đối phương cắn môi, trừng trừng con mắt đỏ rực như mắt thỏ, hai má trắng nõn nhàn nhạt dân lên thủy triều hồng, thân thể nhũn ra giống như chiếc lá rụng, rất là đáng thương.

Hồi tưởng lại một loạt biểu hiện của đối phương, Tưởng Trình Húc hoài nghi có phải hay không ngay từ đầu mình đã hiểu lầm cậu.

Tưởng Trình Húc im lặng một lúc, dừng một chút, quỷ dị dừng lại động tác trong tay, hắn duỗi tay nắm cằm đối phương, giây tiếp theo, khói đen bắt đầu ngưng tụ trong không khí, lờ mờ nhìn thấy được một bóng người, lại trước sau vô pháp nhìn thấy tướng mạo chân thật.

Tưởng Trình Húc không muốn tiết lộ danh tính thật sự của mình, cũng không muốn đối mặt với Hứa Lâm Đinh đang sợ hãi.

Hứa Lâm Đinh tỏ ra sợ hãi, co người lại, lui vào góc giường, nam nhân liền vươn tay nắm lấy mắt cá chân của cậu.

"Đừng sợ."

"Ta sẽ không thương tổn ngươi."