Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời

Chương 192: Cont



6. Tình cảm khác thường (4)

Ngay sau đó, bàn tay cô bị Phí Dạ kéo xuống rồi nắm chặt lấy...

Độ ấm trong lòng bàn tay người đàn ông tiến sâu vào đáy lòng cô!

Cảm xúc Huân Y thực rối loạn, lại thấy hắn không chớp mắt nhìn mình thì tâm tư mới ổn định nay lại bắt đầu bối rối mà nhảy nhót không ngừng...

"Tôi, tôi...không phải là ngốc quá chứ?" Trời ạ! Đừng nhìn cô chằm chằm như vậy, nếu còn như vậy, nhất định cô sẽ bị bệnh tim mất. Ánh mắt người đàn ông này là như thế nào đây? Nhịp tim của cô ngày càng nhanh hơn...

Tiếng nói dịu dàng cùng vẻ rụt rè của cô gái, lại thêm sự mềm mại trong lòng bàn tay khiến Phí Dạ càng thêm rung động. Nhiều năm qua, hắn ra ra vào vào tổ chức xã hội đen, trong tay ngoài súng ra thì còn có thể nắm giữ mạng người! Đã bao nhiêu năm, dường như hắn chưa từng cầm thứ gì ấm áp, bởi vì hai bàn tay hắn đã nhúng đầy máu, lạnh lẽo không chờ mong có sự ấm áp xuất hiện!

Nhưng giờ phút này...

Nếu nói lúc đó Mạch Khê có thể khiến hắn nhìn chăm chú, thì người con gái này đủ để khiến đáy lòng hắn rung động! Đối với Mạch Khê, hắn mãi mãi có lòng thương xót, nhất là khi hắn thấy cô ra khỏi phòng Lôi Dận với bộ dạng quần áo không chỉnh tề, khi cô bối rối chạy trốn, tim hắn không tự chủ được mà sinh ra ý muốn bảo vệ. Ngày qua ngày, ý muốn bảo vệ này đã thành thói quen...

Nhưng người con gái trước mặt đây...Có lẽ cô đã phải trải qua nhân sinh bi ai, thời điểm cô hạnh phúc nhất lại mất đi cha mẹ. Cô thực cô độc, nhưng nếu cho cô cả đời sống dưới ánh mặt trời, nụ cười của cô vẫn thật trong sáng, trong ánh mắt cô đều mang theo niềm hy vọng với thế gian này!

Đây chính là điểm khác biệt giữa cô và Mạch Khê. Nụ cười của Mạch Khê tuy rằng rất đẹp, nhưng lúc nào cũng có vẻ gì đó u buồn...

Phí Dạ thầm giễu cợt chính mình, tự dưng lại đi so sánh hai cô gái. Đúng là có chút vớ vẩn. Nhưng phải nói thật, vẻ dịu dàng của cô khiến hắn không thể không chú ý được.

Huân Y đâu biết hắn có nhiều suy nghĩ đến vậy, chỉ thấy đôi mắt hắn như có nam châm, lại càng khiến cô không thể đoán ra hắn đang nghĩ gì. Nuốt nước miếng, cô khẽ thở dài một tiếng…

"Được rồi, tôi thừa nhận tôi ngốc, nhưng anh cũng đừng dùng vẻ mặt thất vọng này để nhìn tôi, thật giống như ông thầy nghiêm khắc nhìn đứa trò ngu dốt vậy."

Lúc này Phí Dạ mới định thần lại…

"Cô rất thông minh, làm tốt lắm." Hắn cúi đầu nói, dường như ý thức được hành vi của mình dọa đến cô nên thả tay cô ra một cách tự nhiên.

"A…" Huân Y lơ lãng thấp giọng kêu một tiếng. Hẳn là do bàn tay Phí Dạ quá cứng rắn nên vô tình làm bàn tay cô đau.

Phí Dạ giật mình, vội vàng nâng bàn tay cô lên, thấy chỗ cổ tay hồng một mảng thì không khỏi chán nản…

"Thực xin lỗi, tay của tôi rất thô nên đã làm đau cô."

Huân Y nhẹ nhàng lắc đầu, cô không muốn trước mặt hắn tỏ ra yếu ớt, "Đâu có…" Đôi mắt lại không tự chủ được mà nhìn bàn tay hắn, lòng bàn tay rộng lớn kia mang theo sức mạnh rất lớn.

"Tay anh…" Huân Y có chút đau lòng mà kéo bàn tay hắn lại. Tất cả đều là vết chai sạn thô cứng, chắc là do thói quen cầm súng lâu năm. Ngoài vết chai ra, còn có vài vết sẹo đậm nhạt khác nhau. Đôi tay này hẳn là phải trải qua nhiều phen dãi dầu sương gió!

"Tay anh, không đau sao?"

Trong lòng mơ hồ đau đớn, cô cẩn thận khẽ vuốt những vết sẹo…

Tâm tư Phí Dạ theo những cái vuốt ve nhẹ nhàng của cô mà rung động, ánh mắt cũng chuyển đến những ngón tay thon dài của cô, "Nhiều năm như vậy, sớm đã thành thói quen rồi."

"Thói quen?" Huân Y ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt rõ ràng mang theo vẻ thân thiết, "Trên người anh cũng có rất nhiều vết thương, có đau không?"

"Đau, nhưng mà chăm sóc tốt sẽ không đau nữa." Phí Dạ nhìn cô, nói. Hắn thấy vẻ đau lòng trong mắt cô, gần như lấy vẻ ấm áp đó thấu vào đáy lòng. Phía ngực trái lại rộn ràng, đã bao lâu rồi hắn không được nghe những lời quan tâm như vậy?

"Anh…nhất định là bị thương rất nhiều lần nhỉ?"

Gió mát hây hẩy khuôn mặt hai người, đưa theo hương thơm mát vây lấy cả hai.

"Trong xã hội đen, có rất nhiều chuyện không do mình quyết, bị thương là khó tránh khỏi." Tiếng nói của hắn trầm thấp mà bình tĩnh, nhưng không quá to, dường như sợ làm cô sợ hãi.

"Nhưng mà như vậy rất nguy hiểm, anh…cũng không nghĩ cho những người quan tâm đến anh sao? Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì…” Cô có điểm lúng túng, cũng không biết chính mình phải biểu đạt điều gì, chỉ biết là trong lòng rất đau, rất đau.

Giọng nói của cô tuy rất nhẹ nhàng, nhưng rõ ràng là đang hờn dỗi, đang nén giận. Phí Dạ không nói gì nữa, chỉ nhìn cô từ trên cao, trong lòng không khỏi ấm áp.

Loại cảm giác này thực kỳ diệu, như là một loại hạnh phúc, lại đúng như một loại tình cảm nào đó cứ chậm rãi chảy đến tận sâu trong đáy lòng.

"Ngoài Lôi tiên sinh ra, cô là người đầu tiên quan tâm đến tôi." Phí Dạ cúi đầu nói.

Trong lòng Huân Y chấn động, hai má bỗng đỏ lên, con tim lại càng đau hơn…Cụp mắt xuống, cô nhẹ giọng nói: “Cho nên, về sau nếu đối mặt với tình huống nguy hiểm phải nghĩ đến tôi, cẩn thận một chút…"

Đúng như đang dặn dò người yêu vậy!

Người đàn ông đáng thương này, Huân Y thầm thề rằng, cô nhất định phải đối xử tốt với hắn.

"Được." Tiếng nói của người đàn ông quanh quẩn bên tai cô, bất giác làm sinh ra một tình cảm không tên.

Như là lời hứa hẹn giữa người yêu vậy!

Không khí trở nên thật kỳ diệu, ngay cả trong luồng khí cũng như chuyển động một thứ phần tử khác thường vậy.

Hương hoa oải hương xung quanh càng thêm nồng đượm…

"Không nhắc đến chuyện của tôi nữa. Không phải là cô muốn học bắn súng sao? Tiếp tục nào.” Nếu có thể, Phí Dạ thật không muốn phá vỡ sự yên tĩnh này. Loại cảm giác này khiến hắn vô cùng thoải mãi, nhưng…vẫn phải về với thực tại thôi.

Hắn nắm lấy bàn tay nhỏ của cô lần thứ hai, điều chỉnh lại tư thế nắm súng.

Khuôn mặt Huân Y đỏ ửng lên. Không biết tại sao, mỗi khi hắn tới gần, hương thơm nam tính kia sẽ khiến cô cảm thấy thật an toàn, giống như…hắn là của cô vậy.

Suy nghĩ trở nên trống rỗng, bâng quơ nhắm ngay một điểm, thấy hắn vẫn nắm tay cô, trong lòng nổi lên cảm giác ngọt ngào, giây tiếp theo cô bóp cò súng…

"Pằng…”

"A…” Huân Y chỉ cảm thấy toàn bộ cánh tay run lên, ngay sau đó bàn tay nhỏ nhắn được ủ vào bên trong lòng bàn tay rộng lớn. Cô ngẩng đầu nhìn hắn, thấy hắn vẫn không nói gì, chỉ xoa bóp tay cho cô, như thể hắn đã đoán trước được kết quả này.

“Xương cốt của tôi đều rã rời theo rồi…” Huân Y hờn dỗi nói lời lên án.

Phí Dạ nhìn cô, vẫn tiếp tục động tác tay, “Súng của tôi là đặc chế, sức giật rất lớn, lần đầu tiên cô bắn súng, ko chịu được cũng là bình thường.”

"Cho nên anh vẫn không buông tay?”

6. Tình cảm khác thường (5)

"Đúng, nếu vừa rồi tôi buông tay, cánh tay cô ít nhất còn đau trong một thời gian dài.” Phí Dạ thản nhiên cười, mười phần nhẫn nại xoa nắn các đốt ngón tay cùng cổ tay cho cô, “Là cô nhóc cô quá nóng vội, lần đầu tiên nổ súng mà muốn dùng đạn thật. Dù sao cô cũng không qua huấn luyện chuyên nghiệp, một cô bé phải biết quý thân thể mình đó.”

Huân Y nghe vậy thì nhíu mày, “Tôi không có yếu ớt như vậy đâu.”

“Một cô bé vĩnh viễn sống trong thế giới ảo tưởng, yếu ớt cũng là chuyện bình thường.” Phí Dạ hơi nhếch môi.

“Anh…” Huân Y bất mãn trừng mắt, “Tôi không yếu đuối như những cô gái khác đâu!”

Phí Dạ nhìn cô, thấy khuôn mặt cô hiện vẻ xấu hổ thì than nhẹ một hơi, “Giận sao? Xin lỗi, có lẽ là tôi không giỏi diễn đạt.” Giọng nói mang theo vẻ lúng túng, có trời mới biết hắn chưa từng dỗ dành một cô gái.

Huân Y thấy dáng vẻ ngốc nghếch của hắn thì cố nén ý cười, hắng giọng…

“Nào có người nào như anh cơ chứ, chọc giận người ta xong chỉ nói một câu xin lỗi. Anh muốn tôi dễ dàng tha thứ cho anh vậy sao?”

Phí Dạ ngơ ngác. Hắn không có thói quen hay năng lực để đoán lòng dạ phụ nữ, tự nhiên lại nghĩ cô tức giận, nhưng không biết phải làm sao. Suy nghĩ hồi lâu, hắn mới nghẹn giọng nói …

“Vậy phải thế nào thì cô mới tha thứ cho tôi? Nếu không cô đánh tôi đi, đánh xong cô sẽ nguôi giận.”

Huân Y nhìn ra thành ý trong mắt hắn. Tên này thật đúng là đáng yêu. Nghĩ nghĩ, cô giơ tay lên đấm cho hắn một cái, nào ngờ, một khắc hạ cú đấm xuống thì tiếng kêu không phải là của Phí Dạ, mà là của cô…

"Ai da…” Cô cúi đầu kêu đau, từ các đốt ngón tay truyền cơn đau thấu đến tận xương, cô gắt giọng, “Ngực anh sao mà rắn thế? Đau chết tôi rồi.”

Phí Dạ bất ngờ nở nụ cười, nụ cười nhẹ bên môi hắn, trong mắt lại ánh lên vẻ áy náy. Hắn lại kéo tay cô đến vội vàng mát xa, “Xin lỗi, tôi quên là tôi có luyện võ, sớm biết thế tôi đã chọn cho cô cách trừng phạt khác.”

“Anh…” Huân Y thật sự không nhịn được mà cười ra tiếng. Phí Dạ này đúng là cực kỳ đáng yêu. Ngẩng đầu nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ xinh hơi đỏ lên, “Tóm lại cơn tức của tôi còn chưa tiêu, trừng phạt anh lại hóa thành trừng phạt tôi…”

Theo động tác rất nhỏ của cô, từng đợt hương thơm đưa và mũi Phí Dạ, trong phút chốc đã lấp đầy lục phủ ngũ tạng. Cô vừa ngẩng đầu, hắn đã cúi đầu, khiến cho khoảng cách giữa hai người càng gần hơn.

Gần đến mức cô cũng bị hơi thở của hắn bao vây, hương nam tính mãnh liệt như độc dược lấp đầy cô.

Gần đến mức hắn có thể nhìn thấy chính mình trong đôi mắt trong veo của cô.

Hắn không hề chớp mắt nhìn sâu vào đôi mắt cô, dường như hắn không rõ cô đang nói gì, chỉ cảm thấy đôi mắt cô đẹp như trái anh đào, mang theo vẻ ngượng ngùng, lại diễm lệ đến hư ảo, sống mũi cao thẳng, cánh môi xinh xắn hé mở đưa theo làn hương thơm mát…

Huân Y cũng nhìn hắn theo bản năng. Cô cảm thấy chính mình thật ngây dại, đến khi đôi mắt hắn nhìn xuống, cô trở nên có chút bất an, trong lòng hoảng hốt không thôi. Kề sát ngực hắn, nhịp tim mạnh mẽ của hắn từng hồi đánh động vào đáy lòng cô, khiến cô càng thêm bối rối.

“Anh…” Sao hắn có thể nhìn cô như vậy chứ? Ánh mắt thâm thúy dọa người, thật không lễ phép….nhưng mà, cô có chút say mê.

Tình cảm, sâu trong cánh đồng hoa này, đã nảy mầm…

Đôi môi đỏ mọng run nhẹ, đầu lưỡi khẽ liếm qua bên môi, càng như đang mời gọi vậy…

Phí Dạ không kìm nổi liên nâng tay, khẽ lau đi mấy giọt mồ hôi bên má cô. Khi ngón tay chạm vào gò má ấm áp, mềm mại của cô, hắn mới biết, thì ra hắn vuốt má con gái lại có thể cẩn thận đến vậy. Hắn đang sợ, sợ chính mình sẽ làm đau cô…

Hắn là hắn phải rời đi, nhưng...

Đôi môi anh đào hơi hé mở, cực kỳ giống nhụy hoa dính nước mưa, ngay cả khuôn mặt này cũng khiến đôi mắt hắn dần rụt lại, ngay sau đó lại biến thành ham muốn chiếm giữa trời sinh của đàn ông!

Huân Y phát giác ra đôi mắt hắn có biến hóa, hơi đờ ra. Một Phí Dạ như vậy khiến cô cảm thấy có chút xa lạ, như sắp phát sinh chuyện gì đó. Trực giác của con gái không ngừng nhắc nhở cô phải lập tức chạy đi, thậm chí tim đập còn điên cuồng hơn ban nãy, nhưng...cô lại có chút chờ mong...

Hương thơm của cơ thể con gái kích thích lý trí hắn. Phí Dạ không kìm lòng được, bèn cúi người xuống, đôi môi nóng bỏng nhẹ nhàng chạm lên cánh môi run rẩy của cô, như con bướm đậu trên nụ hoa...

Thân mình Huân Y đột nhiên run lên, ngay sau đó bàn tay lại bị một bàn tay to lớn nắm trọn lấy. Nụ hôn của hắn rất dịu dàng, như thể đôi môi cô là vật báu trân quý nhất trần gian này, lại như hắn đang chậm rãi nhấm nháp, nhấm nháp hương vị tươi non trên cánh hoa xinh.

Dịu dàng mà lại hoàn toàn là chiếm giữ, lại là bá đạo, tận lực hấp thụ tất cả vị ngọt ngào của cô. Tất cả đều khiến hắn say mê, không muốn buông tay, không thể khống chế!

Huân Y chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng, lúng túng, chỉ có thể để hắn mặc sức nhấm nháp đôi môi mình, để từng đợt tê dại truyền đi khắp cơ thể.

Cô đã từng nghi ngờ cảm giác khi hôn. Loại cảm giác đó có lẽ sẽ khống chế cô, tựa như lại nói cho chính mình, thì ra cô thuộc về hắn. Nụ hôn của hắn hẳn là sẽ đưa đến hương vị dễ chịu, khiến tâm tình cô cũng thoải mái, lại thấp thỏm...

Đại não dần dần hồi phục lại, chỉ còn duy nhất một ý niệm trong đầu...Phí Dạ hôn cô! Hắn hôn cô!

Trời ạ...

Đây là loại cảm giác gì?

Trái tim gần như đang muốn nhảy ra khỏi lồng ngực! Tiếng ‘thình thịch’ gần như vọng đến tai cô. Theo bản năng, cô đưa tay đặt trên lồng ngực hắn. Lúc này cô mới phát hiện ra, tim hắn đập cũng không kém gì cô, như là đang muốn phá vách ra ngoài...

Ý thức của Huân Y thật hỗn loạn, cô vụng về đẩy đầu lưỡi mềm ra...

Một hành động có phần vô thức lại rõ ràng đạt hiệu quả. Phí Dạ hít vào một hơi, sự thể hiện ôn hòa giờ đột nhiên thành nguy hiểm. Cô nhóc ngây thơ này, cô có biết mình đang làm cái gì không?

Trong lúc nhất thời, tình cảm dạt dào ập đến. Rốt cục hắn cũng không còn lòng dạ nào mà đắn đo chuyện khác, đưa cánh tay cô ôm lên cổ mình, còn hắn thì ôm lấy cô. Nụ hôn nhẹ nhàng giờ đã thành mãnh liệt. Đam mê tiềm ẩn trong đôi mắt giờ cháy bùng lên. Đầu lưỡi nóng bỏng bỗng sinh ra vẻ ngỗ ngược mà cạy mở hàm răng cô ra.

Huân Y bị sự tấn công bất thình lình này làm cho sợ hãi. Nếu nụ hôn vừa rồi như một dòng suối, thì giờ khắc này, nó như một đại dương cùng những con sóng lớn, có thể nhấn chìm cô...

Gần như đã qua cả thế kỷ, khi hắn quyến luyến buông đôi môi cô ra, hắn nhìn vào đôi mắt đê mê của cô, ngón tay cái miết nhẹ qua cánh môi còn vương hơi thở của hắn.

Dưới ánh trăng, đôi môi đỏ hồng này có chút ươn ướt, càng thêm mê hoặc lòng người.

"Thật xin lỗi..." Hơi thở của hắn có chút bất ổn. Hắn tựa trán trên trán cô. Hắn đã mất đi khả năng khống chế!