Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời

Chương 20



Đôi mày Lôi Dận tựa như màn đêm, một luồng khí lạnh lật úp xuống, đôi mắt xanh hờ hững tối đi rất nhiều, giọng nói trầm thấp lộ ra sự nguy hiểm…"Cút ngay!"Cùng với tiếng nói cất lên, bàn tay hắn cũng phẩy bàn tay đang không an phận của người phụ nữ kia ra… không dùng quá nhiều sức, nhưng cũng khiến cả tâm hồn và thể xác cô ta văng ra, đập mạnh vào khung cửa.Mạch Khê giương mắt kinh hãi nhìn cảnh tượng trước mặt. Giờ khắc này cô mới ý thức được cha nuôi có bao nhiêu tuyệt tình. Vừa mới hoan ái nồng nhiệt, xuống giường liền lập tức lạnh lùng trở mặt.Ba người họ lúc này mới thấy nguy hiểm đang đến, lập tức chạy trối chết.Không gian lại trở về yên tĩnh…Mạch Khê chỉ có thể ngửi được trong không khí hương thơm của riêng cha nuôi, cả mùi nước hoa nhàn nhạt. Nó vừa cho cảm giác thoải mái, lại vừa xa lạ khiến kẻ khác kinh hãi không thôi.Cô vẫn ngồi cuộn tròn lại. Không rõ mục đích chính của cha nuôi là gì? Là cho cô xem một màn ‘xuân cung đồ’ với người khác?Lôi Dận vẫn ngồi đó, cũng chưa hề đụng tới, nhưng Mạch Khê biết hắn vẫn đang nhìn mình. Cô cảm thấy ánh mắt kia như tuần tra trên cơ thể minh, thậm chí toàn thân cô đã nổi da gà rồi.Cho đến khi, cửa phòng vang lên tiếng vài tiếng gõ lễ phép, tiện đà mở ra…Mạch Khê như là đã qua mấy thế kỷ, ngẩng đầu nhìn về phía bóng dáng người đàn ông ở cửa."Lôi tiên sinh, máy bay đã chuẩn bị xong rồi, có khởi hành luôn không?"Là Phí Dạ! Giọng nói bình thản của hắn mang theo vẻ cung kính. Không khí thoáng qua hơi thở ám muội khiến hắn hơi nhíu mày, lại nhìn thấy Mạch Khê vẫn không có hao tổn gì ngồi ở một góc thì theo bản năng thở phảo nhẹ nhõm một hơi, vầng trán cũng giãn ra.Ánh mắt Lôi Dận lại xẹt qua người Mạch Khê, thản nhiên nói: "Hủy bỏ!"Phí Dạ sửng sốt…"Lôi tiên sinh?"Lôi Dận nhíu mày, chưa nói thêm lời nào đã nhanh chóng đi đến, đột nhiên kéo Mạch Khê dậy như diều hâu cắp con gà con, đẩy mạnh vào trong phòng tắm…"Hội nghị hoãn lại, không có mệnh lệnh của tôi không ai được làm phiền!" Lời nói lạnh lùng hạ xuống, cùng với đó là tiếng cánh cửa đóng ‘Oành’ một cái.Phí Dạ đứng ở cửa, khuôn mặt sầm lại, nhất là nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của Mạch Khê truyền từ phòng tắm ra làm hắn đột nhiên nắm chặt tay lại…Đáy mắt thâm thúy dần nổi lên tia phức tạp. Một lúc lâu sau, bàn tay đang nắm chặt của hắn cũng thả lỏng ra, nặng nề rời bước.Lần đầu tiên!Hắn đi theo Lôi tiên sinh nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Lôi tiên sinh vô duyên vô cớ hủy bỏ lộ trình.Trong phòng tắm…"Con, lại đây hầu hạ ta tắm!" Giọng nói lạnh băng của Lôi Dận như cây roi quật lên người Mạch Khê.Bốn phía bồn tắm thạch anh, nước xối ra. Đây là kiểu bồn tắm tự động có thể tự điều chỉnh nước, tựa như một bể bơi mini, còn có chức năng matxa. Thành bồn tắm được thiết kế với vàng ròng, cùng với vòi phun chế từ đá thạch anh Italy, nổi bật trên nền đá cẩm thạch, lóe ra những ánh hào quang xa hoa.Mạch Khê kinh ngạc, hơi nước nhè nhẹ bao vây lấy cô, làm khuôn mặt tái nhợt càng thêm ảo diệu…Hầu hạ hắn tắm?Cô nghe nhầm phải không? Cô là con gái nuôi của hắn. Nào có con gái nuôi nào phải hầu hạ cha nuôi tắm!"Cha nuôi…"Mạch Khê vẫn cảm thấy chỗ xương bánh chè mơ hồ đau. Đó là vì vừa rồi lúc cha nuôi ném cô vào phòng tắm, hai chân ê ẩm lại không để ý, kết quả là bị ngã…Nền đá cẩm thạch chiếu ra khuôn mặt kinh hãi của Mạch Khê. Ngay sau đó, đôi chân thon dài của người đàn ông xuất hiện trước mặt cô. Thuận thế nhìn lại, là cha nuôi lạnh lùng mang theo khí chất vương giả ăn trên ngồi trước, ánh mắt ngạo mạn phiếm chút vẻ khinh thường, đôi mắt xanh sâu khôn lường từ trên cao nhìn xuống cô…Mạch Khê giật mình, cô hoàn toàn có thể đọc được ánh mắt đó, đôi mắt xanh mà tràn ngập vẻ châm chọc…Không, không phải bác Hàn Á đã nói, cha nuôi rất thương cô sao? Cô vẫn luôn cho rằng như vậy, ngây thơ tin rằng cha nuôi thương mình, nhưng giờ sao lại...?"Không nghe thấy ta nói gì sao?"Giọng nói Lôi Dận lộ ra vẻ nghiêm túc cùng không kiên nhẫn. Cánh tay duỗi ra một lần nữa kéo lấy cô, một bàn tay khác ôm lấy vòng eo cô, lúc này hơi thở nam tính như rót đầy hai tai cô, "Nếu đã muốn mau mau đi hầu hạ đàn ông, chi bằng… hầu hạ ta trước!""Cha nuôi, con… con không có… thật sự không có” Mạch Khê vô lực giải thích, lại bị ánh mắt sắc bén của hắn xuyên thấu xé thành từng mảnh nhỏ."Hầu hạ ta tắm, nếu không ta thật sự không biết sẽ làm ra chuyện gì đâu!"Đối với vẻ điềm đạm đáng yêu của cô, Lôi Dận dường như không để ý, khóe môi lạnh lùng nhếch lên, kề môi gần bên tai cô, ôm thân mình nhỏ bé run rẩy của cô vào lồng ngực…"Ta nuôi con mười năm, còn chưa làm hết trách nhiệm người cha, chẳng hạn như là… cha đây tắm cho con gái…"Đôi mắt Mạch Khê đã ngấn lệ, đôi mắt to tràn ngập kinh sợ nhìn Lôi Dận khiến hắn nhíu mày lại… Đáng chết! Người con gái trong lòng toát ra vẻ bối rối khiến thân thể hắn dấy lên khát vọng nguyên thủy nhất. Chiếc váy đen dưới hơi nước càng tôn lên dáng hình hoàn mỹ của Mạch Khê. Mái tóc dịu dàng xõa trước ngực, đôi mắt trong như ngọc vô cùng tinh tế; nhất là đôi môi đỏ mọng run rẩy, tựa như đang mê hoặc hắn…

Làn sương mù trong hốc mắt dần biến thành giọt nước mắt chảy xuống. Một lúc sau, bàn tay run rẩy đưa ra… chiếc khăn tắm vây quanh hông người đàn ông bị bàn tay nhỏ bé của cô cởi bỏ…Đầu cô cúi không thể thấp hơn được nữa, ánh mắt lại không dám nhìn lung tung. Cô lớn như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên tiếp xúc với cơ thể đàn ông, mà buồn cười, người đàn ông này lại chính là cha nuôi của cô!Cho dù đầu ngón tay còn chưa chạm vào, nhưng Mạch Khê cũng có thể rõ ràng cảm thấy hơi nóng đến từ cơ thể cường tráng của cha nuôi. Khuôn mặt hồng lên như nướng trên bếp, nước mắt cũng theo đó mà chảy xuống."Thu hồi nước mắt của con lại!"Ngữ khí của Lôi Dận rõ ràng có điểm tức giận, xoay người bước vào bồn tắm, "Còn không vào?"Mạch Khê cắn chặt môi, nặng nề bước vào trong…Luồng nóng lượn lờ xung quanh. Da thịt màu đồng của người đàn ông này khiến Mạch Khê hoảng sợ. Cô không dám khóc vì cực kỳ sợ sự cảnh cáo của cha nuôi, bàn tay nhỏ bé xả nước, ngây ngốc mà hầu hạ hắn…Tuy nói ánh mắt cật lực muốn lần tránh chỉ vẫn không tránh khỏi cảnh tượng trong nước đập vào mắt.Thân mình người đàn ông cường tráng như dũng sĩ Rô-ma, lồng ngực rộng lớn đang phập phồng, cơ thể rắn chắc không khó để nhìn ra sức mạnh của hắn, dáng người cự chuẩn theo tỉ lệ ‘tam giác vàng’…Xuống chút nữa, Mạch Khê không dám nhìn xuống lần nữa. Khuôn mặt nhỏ nhắn đã sớm đỏ hồng lên, nước mắt đã khô, tim đập càng nhanh hơn. Bàn tay bé nhỏ đặt trên lồng ngực dễ dàng cảm nhận được trái tim hắn đang đập liên hồi, da thịt nóng bỏng truyền nhiệt sang bàn tay, truyền đi khắp mọi ngóc ngách trên thân thể.Mạch Khê sợ tới mức muốn rút tay về, ngay sau đó lại bị Lôi Dận cầm lấy…"Cha, cha nuôi…"Cô ngẩng đầu, cũng bất giác nhìn thân thể người đàn ông trong làn nước, đột nhiên hai mắt mở to. Cơ thể hắn cường tráng, cùng với làn da màu đồng trông y như pho tượng; nhất là… hai chân thon dài, rắn chắc; còn có… vật tượng trưng nam tính không hề che lấp chút nào dưới tầm mắt cô, lại đang dần sưng lớn!"A…"Mạch Khê như là gặp quỷ, lui mình về phía sau. Thì ra, đây là của đàn ông… thật đáng sợ!Thân mình muốn né tránh lại bị cánh tay đàn ông kéo lấy…"Rất tò mò?"Giọng Lôi Dận trầm thấp mà có vẻ khàn khàn, bàn tay ôm lấy vòng eo cô bắt đầu dịch chuyển…Mạch Khê phản ứng lại, đột nhiên lắc đầu.Lôi Dận nói rất hàm ý, khóe môi từ từ cong lên, đôi mắt vẫn lạnh băng như trước, lại thêm phần tinh tế, u trầm."Vừa mới học được mà, cũng không khác là mấy!"Tim Mạch Khê ‘thình thịch’ một tiếng. Bàn tay nóng bỏng của người đàn ông không ngừng chu du trên thân thể cô.Cô theo bản năng nhìn về phía cha nuôi, đã thấy đôi mắt vốn lạnh lùng nay đã quay cuồng, dần trở nên thâm thúy đến đáng sợ, tựa như có thể cắn nuốt lấy cô.Ngón tay người đàn ông chậm rãi vuốt ve khuôn mặt cô, tựa như có chút quyến luyến. Hơi thở cực nóng khiến cô khẽ run, thấu vào sâu trong đáy lòng…Mạch Khê đột nhiên nhắm chặt mắt lại, trong đầu lơ đãng lại vang lên giọng nói của cha nuôi ngày hôm qua…"Thân mình con cứ căng cứng như vậy, không biết chừng làm cho ta càng nhanh muốn chiếm lấy hoặc nổi điên!"Tim cô đập nhanh hơn!"Thích ca hát, hả?"Lôi Dận ngoài ý muốn dần có biến chuyển.Hỏi một câu xong, bàn tay hắn không e dè vuốt ve thân thể cô, lại bởi thân mình lả lướt dưới lòng bàn tay mà giọng hắn trở nên thô khàn.Mạch Khê mở mắt, dường như không thể tưởng tượng cha nuôi sẽ nói câu đó.Hắn… vừa nói…?"Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần là con thích, ta chưa hề bạc đãi!"Bàn tay Lôi Dận giờ ra phía trước, nâng cằm cô lên, đôi đồng tử xanh thâm thúy như lòng dạ sâu sa của hắn, ngay cả Mạch Khê cũng không thể đọc được…"Cho nên con thích ca hát, ta có thể thành toàn cho con!""Cha nuôi… thật sao?"Mạch Khê như là nghe được bố cáo đại xá thiên hạ, đôi mắt kinh hãi dần đổi thành vui sướng, trong lòng không dám chắc chắn, vì mọi chuyện xảy ra đêm nay đều vượt quá sức tưởng tượng của cô.Lôi Dận cười lạnh, đôi mắt lạnh lùng chạy dọc theo cái cổ trắng ngần của cô, dần hạ xuống…Chiếc váy hoàn mỹ ôm trọn lấy thân hình nhỏ xinh động lòng người của cô, lớp vải bó sát để lộ ra dáng người mềm mại mê người, hai chân thon dài cuộn lại trong bồn tắm giống như hai khối ngọc được chạm khắc tỉ mỉ, da thịt trắng mịn làm cho người ta luyến tiếc không muốn dời mắt.Làn hơi nước mù mịt phả lên cái trán trơn bóng của cô, hàng lông mi cong dài hơi run rẩy, dưới cái mũi thẳng tắp là đôi môi mềm mại, đỏ mọng hơi hé mở…Hành động lơ đãng trong giây lát khiến Lôi Dận rạo rực. Ngón tay hắn giơ lên mơn trớn lên hai má Mạch Khê, lên xương quai xanh tròn tròn, sự mềm mại dưới tay khiến hắn nhất thời nổi lên dục vọng…Thậm chí đôi con ngươi cũng nổi lên biến chuyển, lần thứ hai nhìn về phía khuôn mặt Mạch Khê, cái nhìn đúng như của một người đàn ông ham muốn xâm chiếm cùng giữ lấy đối với người phụ nữ; là cái nhìn từ đầu đến cuối không đếm xỉa đến thân phận, luân lý.Mạch Khê tựa như cảm giác được nguy hiểm đến gần, vẻ vui mừng trong ánh mắt còn chưa tiêu đi, đã bị cánh tay rắn chắc của Lôi Dận vây lấy, rồi đột nhiên bế cô lên…"A, cha nuôi…"Cô cảm thấy như mình đã u mê rồi, cả người cách mặt đất khá xa, chỉ trơ mắt nhìn cha nuôi ôm mình ra khỏi phòng tắm, ngay sau đó bị ném lên chiếc giường đế vương rộng lớn.