Trò Chơi Nguy Hiểm: Xin Đừng Lún Sâu!

Chương 10



9 giờ sáng Triệu Uyển Dư rời khỏi biệt thự của Hoắc Lãng Triết để tới công ty. Bình thường, nếu không thuê taxi, Triệu Uyển Dư sẽ ngồi xe buýt, nhưng hôm nay lại khác! Tổng tài cao cao tại thượng Hoắc Lãng Triết đích thân lái xe đưa cô đi làm.

“Sao hôm nay anh lại nhàn rỗi đưa tôi đến công ty? Hoắc thị phá sản à?” Triệu Uyển Dư nửa đùa nửa thật hỏi.

“Ừ, phá sản rồi! Em nuôi tôi đi!” Hoắc Lãng Triết hùa theo đáp.

Triệu Uyển Dư thẳng thừng trả lời. “Tôi không dám!”

Đối diện với câu trả lời của cô, Hoắc Lãng Triết chỉ cười. Chẳng mấy chốc xe của anh đã dừng trước cổng công ty cô. Khi Triệu Uyển Dư mở cửa bước xuống, anh mới lên tiếng.

Triệu Uyển Dư nghe không rõ, đoán anh chỉ lải nhải linh tinh, bèn tuỳ tiện ‘ừ’ một tiếng.

“Vậy tối em chuẩn bị đi!”

Hả? Chuẩn bị cái gì?

Triệu Uyển Dư còn chưa hiểu rõ tình hình, chiếc Lamborghini của anh đã chuyển hướng rời đi.

Cô vội mở điện thoại, bấm nút gọi.

Chuông chưa kêu, đầu dây bên kia đã bắt máy, cô hỏi: “Vừa rồi anh nói gì?”

“Tối nay ra ngoài.” Hoắc Lãng Triết đáp, khoé môi cong lên một nụ cười yêu nghiệt, “Sao, không đợi được đến tối à?”

Triệu Uyển Dư giận đỏ mặt, cô phải công nhận rằng Hoắc Lãng Triết quả thật có tài trong việc khuấy động cảm xúc của cô.

“Tôi nói sẽ đi bao giờ?”

“Vừa mới!”

Đầu dây bên kia im lặng một lúc, rất nhanh sau đó đã truyền tới giọng của anh, “Cách đây chưa đầy 2 phút!”

Nghe xong, Triệu Uyển Dư lập tức tắt máy.

Rồi xong, là cô tự đào hố chôn mình!

————-

Quả nhiên 6 giờ tối anh đã từ Hoắc thị trở về.

Hoắc Lãng Triết ngồi trên giường, tay lướt xem mấy bản hợp đồng liên doanh,

Triệu Uyển Dư từ trong nhà tắm đi ra. Cô mặc áo sơ mi trắng phối cùng chân váy chữ A công sở, dài đến ngang gối.

“Em định mặc như này thật à?” Anh nhìn cô một lượt: “Luật sư Triệu, nhìn em chẳng khác nào đang ra toà bào chữa cho tôi!”

Đây vốn dĩ là phong cách hằng ngày của cô. Đồ trong tủ cũng không còn gì khác, cô cũng không thể mặc đồ ngủ hay áo phông ra ngoài được!

“Lịch sự là được, Hoắc Lãng Triết, anh không được cằn nhằn!”

Hoắc Lãng Triết lắc đầu, “Tôi dẫn em ra ngoài, không cần cứng nhắc như vậy!”

Triệu Uyển Dư bĩu môi, cô đi đến bàn trang điểm, tuỳ tiện đánh một lớp son.

Triệu Uyển Dư trước giờ thường để mặt mộc, chính vì vậy mà thỏi son để lâu đã khô, đánh lên môi cảm giác khó chịu. Dù không trang điểm nhưng để nói về độ nhan sắc thì Triệu Uyển Dư chẳng thua kém gì mấy minh tinh hạng A. Bởi vậy, biệt danh ‘đệ nhất mỹ nhân’ của cô không phải tự nhiên mà có! Chẳng cần tới lớp trang điểm cầu kì, với nước da trắng hồng, chiếc mũi dọc dừa thẳng tắp cùng với đôi mắt to tròn hút hồn, ngũ quan hài hoà, nhiêu đó thôi cũng đủ thu hút mọi ánh nhìn rồi!

Triệu Uyển Dư tự hỏi, rốt cuộc tại sao khi đi chơi với hắn cô lại đánh son nhỉ? Cô không muốn tìm ra đáp án, cứ coi là vì tiếc thỏi son lâu ngày không được dùng tới đi!

Hoắc Lãng Triết cau mày, nhìn lớp son trên môi cô qua gương trang điểm, anh thấy không tự nhiên.

"Quá thấp kém!” Hoắc Lãng Triết thốt lên, “Thỏi son này không hợp với em chút nào!” Anh tiến lại gần cô, tay chống xuống bàn trang điểm.

Hình ảnh của Hoắc Lãng Triết phản chiếu trong gương, anh chống hai tay xuống bàn, không biết do vô tình hay cố ý mà Triệu Uyển Dư bị khoá lại trong tầm nhìn của anh

Triệu Uyển Dư quay người, vì khoảng cách cả hai quá gần nên cô chỉ biết đưa tay chắn trước ngực Hoắc Lãng Triết, kéo dài khoảng cách giữa anh và cô. Nhưng người đàn ông này cứng như đá, đẩy thế nào cũng không nhúc nhích.

“Hợp hay không tự tôi biết!” Triệu Uyển Dư khó chịu lên tiếng, “Anh mà làm càn, tôi sẽ không đi cùng anh nữa!”

Hoắc Lãng Triết chẳng nghe lọt tai câu nào, bàn tay vô thức đưa lên, lau đi lớp son của cô. “Nó làm môi em khô hết rồi!”

Lời vừa dứt, nụ hôn của Hoắc Lãng Triết rơi xuống. Bị sự mềm mại, ẩm ướt chiếm tiện nghi, Triệu Uyển Dư bất ngờ, phút chốc hoá đá. Mãi đến khi tay anh đặt lên eo cô, cô mới giật mình, đẩy mặt anh ra.

“Anh….anh làm gì vậy?” Triệu Uyển Dư như bị thả vào nồi nước nóng, hai má rất nhanh đã đỏ như quả cà chua.

“Hết rồi!” Hoắc Lãng Triết đưa tay lên lau môi, “Nếu muốn trang điểm, tôi sẽ đích thân chọn cho em loại mỹ phẩm tốt nhất!” Khoé môi anh cong lên, để lộ ra chiếc lúm đồng tiền. “Luật sư Triệu phải được dùng thứ tốt nhất!”

Tim Triệu Uyển Dư như lệch đi một nhịp. Hoắc Lãng Triết hôm nay ăn nhầm phải gì sao, tại sao lại có những hành động thân mật quá độ này với cô. Anh quá dịu dàng, quá mức quyến rũ…nó khiến tim cô không tự chủ mà đập nhanh hơn.

Nghĩ tới đây, hình ảnh đêm hôm đó lại lần nữa vụt qua trong kí ức của Triệu Uyển Dư. Cô cau mày, phủ nhận hết tất cả!

Triệu Uyển Dư vừa đang định lên tiếng thì lúc này, giọng nói trầm ấm của Hoắc Lãng Triết vang lên

“Chúng ta đi mua sắm đi!”

————

Lời nói và hành động, quả thật rất ăn nhập với nhau!

Sau đó Hoắc Lãng Triết và cô xuống bàn ăn dùng bữa tối nhẹ. Đến 7 giờ, cả hai rời khỏi biệt thự.

Lần này anh không lái xe, mà để tài xế riêng lái, anh mở cửa sau, ngồi cạnh cô.

Chiếc xe rất nhanh dừng lại trước một trung tâm thương mại lớn.

Không biết có phải do Triệu Uyển Dư quá nhạy cảm hay không mà ngay khi vừa đặt chân xuống khỏi xe, cô có cảm giác, dường như đang có hàng trăm con mắt đang nhìn về phía cô.

Kể cũng phải thôi, người đang đi bên cạnh cô là tổng tài của Hoắc thị - Hoắc Lãng Triết mà. Nhan sắc đúng chuẩn ông chồng quốc dân. Từ già cho đến trẻ, thậm trí đến cả đàn ông, không ai là không biết tới người thừa kế Hoắc gia.

Hoắc Lãng Triết sở hữu chiều cao quá lý tưởng, 1m88, người ngoài nhìn vào, còn tưởng anh là người mẫu cơ!

Còn cô, cho dù có nổi tiếng trong giới luật đến mấy đi nữa thì cũng không thể lấy nó mà so sánh với anh. Anh quá tài giỏi, quá xuất chúng!

Khi chưa biết anh chính là người đứng đầu Hoắc thị, cô đã không ít lần nghe thấy danh tiếng của vị tổng tài trẻ tuổi này. Chỉ mới 26 tuổi, anh đã nắm trong tay tất cả. Ngoại hình có, tiền tài có, địa vị có! Cô ngưỡng mộ sự tài giỏi ấy, cũng từng muốn một lần được gặp gỡ trao đổi làm ăn…. Nhưng khi găp rồi, biết người đó là Hoắc Lãng Triết, mọi thứ dường như đã xụp đổ. Anh ghét cô ra mặt, bày đủ cách để trả thù cô.

Bốn năm, quả thật đã quá dài rồi! Dài đến nỗi khiến cô quên mất lý do thật sự mà rời khỏi anh!