Trò Chơi Nguy Hiểm: Xin Đừng Lún Sâu!

Chương 13



—————

Tách ra khỏi tên phiền phức Hoắc Lãng Triết, tâm trạng Triệu Uyển Dư thoải mái hẳn. Cô đi tới bàn pha chế, tự rót cho mình một ly Vodka, thoạt rồi chọn một chỗ ngồi xuống

Trong lúc cô nhâm nhi ly rượu trong tay, thì từ xa, một giọng nói khá quen thuộc vang lên:

“Uyển Dư?”

Triệu Uyển Dư không khỏi kinh ngạc nhìn người đàn ông đang đi tới.

“Lưu Hành? Sao anh lại ở đây?”

“Anh phải hỏi em mới đúng!” Lưu Hành khẽ cười.

Tập đoàn liên doanh Á - Âu vốn là do Lưu Hành đứng đầu. Không những thế anh còn là một trong những nhà đầu tư có sức ảnh hưởng lớn. Vậy mà Triệu Uyển Dư lại hỏi lý do anh có mặt ở đây? Chẳng phải là câu hỏi quá dư thừa hay sao!

“Cậu ta đâu?”

“Ai cơ!” Triệu Uyển Dư thấy anh cứ ngó tới ngó lui, nhất thời chưa hiểu rõ ý của Lưu Hành.

“Ôn Húc Nhiên, chẳng phải em đến cùng cậu ta sao?” Nếu không tại sao một nữ luật sư như cô lại một mình ngồi đây uống rượu?

Ôn Húc Nhiên! Cái đồ xấu xa!

“Anh còn nhắc tới cái tên đó! Anh ta chưa đi chơi về đâu!” Triệu Uyển Dư uể oải, một hơi uống cạn ly rượu, “Đùng một cái nói có việc gấp bên Singapore rồi đẩy công ty lên đầu tôi. Lưu Hành, anh nói xem, không phải anh ta đã quá tin tưởng tôi rồi không! Còn không sợ tôi đem công ty ra đấu giá, cầm tiền bỏ trốn!”

Hại cô bây giờ phải khổ tâm, dây dưa không dứt với tên khốn Hoắc Lãng Triết!

Lưu Hành bị những lời nói của cô làm cho bật cười. “Triệu Uyển Dư, em có gan đó sao!” Anh ôm bụng cười một lúc, rồi khôi phục lại dáng vẻ hết sức ôn nhu.

Lưu Hành lấy rượu rót vào ly của cả hai, “Em và cậu ta đâu phải mới biết nhau ngày một ngày hai, tính ra cũng gần bốn năm rồi còn gì. Xét về độ ăn ý, em còn hợp với cậu ta hơn anh!”

“Tôi và anh ta sao? Lưu Hành, đừng đùa nữa!” Triệu Uyển Dư xua tay. Quen biết nhau từng ấy năm, ngoài tố chất công việc ra, cô cũng không thể phủ nhận rằng, Ôn Húc Nhiên đã giúp đỡ cô rất nhiều. Không những đánh giá cao năng lực của cô, anh còn giúp cô mở rộng các mỗi quan hệ xã hội.

“Em không cần đề phòng cậu ta như vậy.”

“Đề phòng gì chứ, tôi và anh ấy vốn dĩ không thân thiết tới mức đó.” Triệu Uyển Dư uống mấy ly, cơ bản đã ngà ngà say. “Tụi tôi là kiểu….đôi bên cùng có lợi!”

Lưu Hành khẽ cười nhìn cô. Anh làm bạn với Ôn Húc Nhiên đến nay đã mười năm. Tính tình cậu ta thế nào anh đây như nắm rõ trong tay. Vị trí của Triệu Uyển Dư trong lòng Ôn Húc Nhiên ra sao, Lưu Hành nhìn qua cũng hiểu. Tình cảm cậu ta dành cho cô lộ liễu như vậy, mọi người ai cũng biết, chỉ có mình cô gái này là không nhận ra thôi!

“Uyển Dư, đừng uống nữa, em say rồi đó!” Thấy cô định rót thêm, Lưu Hành vội ngăn lại. “Em tới cùng ai? Thôi, đứng lên, anh đưa em về nhà!”

“Nhà?” Hai mắt Triệu Uyển Dư vì men rượu mà sớm trở lên mông lung. Bình thường tửu lượng của cô rất tốt, chỉ với mấy ly Vodka này thì sao có thể làm cho cô say. Nhưng hôm nay, cô bỗng cảm thấy trong người rất buồn bực. Không lẽ vì lý do này đã khiến cô dễ say hơn?

“Ừ, anh đưa tôi về đi!” Triệu Uyển Dư loay hoay đứng lên.

Lưu Hành nhìn cô mà cười bất lực. Anh không ngờ một luật sư trước giờ nghiêm túc như cô khi say lại trở lên luống cuống như thế. Thấy cô lảo đảo như sắp ngã, Lưu Hành liền đỡ lấy tay cô.

Triệu Uyển Dư nhìn cánh tay đang đỡ mình, đột nhiên hỏi: “Đàn ông các anh thích kiểu người như thế nào?”

“Hả?” Lưu Hành ngạc nhiên tới mức quên chớp mắt, còn tưởng đã nghe nhầm.

Không thấy Lưu Hành đáp, Triệu Uyển Dư bèn gật gù, “Chắc chắn là kiểu người mỏng manh yếu đuối….nếu không thì phải thật quyến rũ mê người!”

Đáp án rất nhỏ, hệt như nói ra chỉ để mình cô biết.

Lưu Hành không nghe rõ, đoán cô đã say nên ăn nói linh tinh. Anh đỡ lấy cô, cả người Triệu Uyển Dư lúc này mềm như sợi bún, vô lực tựa vào người Lưu Hành.

Yên ổn chưa quá ba giấy, cả người lại bị một lực mạnh kéo về phía trước.

Triệu Uyển Dư mơ hồ ngẩng mặt lên, thoạt rồi vội cúi xuống.

Là Hoắc Lãng Triết. Anh ta vừa dùng ánh mắt như Quỷ Satan mà trừng lên nhìn cô. Nhưng cô đâu làm sai gì? Tại sao vẻ mặt ấy lại đáng sợ như thế, khiến cô giây trước còn đang mơ màng trong men rượu, giây sau liền lập tức tỉnh táo.

Ngay khi quay người muốn bỏ chạy cô lại bị giữ chặt lấy.

“Chạy đi đâu?” Hoắc Lãng Triết lãnh khốc lên tiếng.

“Hoắc tổng?” Lưu Hành chưa hiểu chuyện gì vội cắt ngang, “Ngài có nhầm gì không, mau bỏ cô ấy ra!”

“Tôi hỏi: Em muốn chạy đi đâu?” Hoắc Lãng Triết không quan tâm tới Lưu Hành, ánh mắt trước sau vẫn trừng lên nhìn Triệu Uyển Dư.

“Tôi…” Triệu Uyển Dư muốn thoát khỏi vòng tay của Hoắc Lãng Triết, khó chịu lên tiếng, “Hoắc Lãng Triết…anh mau buông ra”

Lưu Hành không muốn nhìn thêm. Anh biết Hoắc Lãng Triết! Anh ta chính là kiểu người tuyệt đối không thể động vào, nhưng anh cũng không thể giương mắt nhìn, coi hành động đang diễn ra này của anh ta mà làm ngơ như không biết. Huống chi cô là người anh coi trọng.

“Hoắc tổng, xin hãy giữ tự trọng!” Lưu Hành cân nhắc nói. “Tôi không biết Uyển Dư đã đắc tội gì với anh, nhưng trước tiên hãy bỏ cô ấy ra.”

Uyển Dư? Ha, thân thiết tới mức tên thôi cũng kêu mượt như vậy!

“Ngài Lưu, chuyện này không liên quan tới anh.” Hoắc Lãng Triết lạnh lùng nói.

“Cô ấy là bạn tôi, chuyện của cô ấy cũng chính là chuyện của tôi!”

“Bạn?” Hoắc Lãng Triết cười khẩy.

“Luật sư Triệu, em có bạn sao?”

Triệu Uyển Dư bị anh ôm trong lòng cũng sợ tới mức hai tay run lên. Cô vốn mạnh mẽ, cảm xúc thật rất ít khi để lộ ra ngoài, nhưng lúc này, nồng độ cồn đã ngấm vào máu, cử chỉ và lời nói sớm đã phảm bội lại cô.

“Không dám trả lời?”

“Anh ấy là bạn của tôi hay là gì đi nữa cũng đâu liên quan gì tới anh.” Triệu Uyển Dư tức đến mức mất đi lý trí, cộng thêm trong người có men rượu khiến cô càng không biết sợ là gì. Cô gân cổ lên, “Anh là cái thá gì mà xen vào chuyện của tôi. Còn không mau buông tôi ra?”

“Em đang ra lệnh cho tôi?”

“Anh điếc à? Không nghe thấy gì sao?” Triệu Uyển Dư cằn nhằn, “Không bỏ? Tôi lập tức cắn anh!”

“Em là chó à?”

Anh nhìn người con gái đang ám đầy mùi rượu kia. Cô giống hệt một con mèo bị tranh mất cá mà xù lông lên. Tâm trạng tức giận khi nhìn thấy cô cùng người đàn ông khác cười nói vui vẻ cũng dịu xuống không ít.

Hoắc Lãng Triết không muốn đôi co với cô, ngay lập tức bế cô lên.

“Hoắc Lãng Triết…anh…mau thả tôi xuống!”

“Im lặng đi?” Hoắc Lãng Triết lạnh lùng ra lệnh.

Lưu Hành bị một màn trước mắt làm cho đứng hình. Lời muốn nói bị nghẹn lại, không cách nào thoát ra.

“Ngài…”

Hoắc Lãng Triết u ám nhìn Lưu Hành, cảnh báo lên tiếng: “Ngài Lưu, anh nên biết điều một chút. Chuyện giữa tôi và luật sư Triệu đây không liên quan tới anh. Vậy nên ngậm miệng lại và tránh xa tôi ra!”

Lưu Hành nghe xong, cả người như hoá đá. Còn chưa kịp mở miệng đáp lại thì Hoắc Lãng Triết đã quay người rời đi.

Phải mãi cho đến khi bóng lưng Hoắc Lãng Triết khuất dần, Lưu Hành mới thôi bàng hoàng. Anh khôi phục lại bình tĩnh, cầm lấy điện thoại gọi ngay cho Ôn Húc Nhiên.