Trò Chơi Nguy Hiểm: Xin Đừng Lún Sâu!

Chương 4



Chẳng qua với tình hình hiện giờ của công ty, thật sự là rất cần tới sự giúp đỡ của Hoắc Thị. Cô đã thử xem qua những nơi khác, tuyệt nhiên thì ở đây mới là có lợi nhất. Nếu cô chỉ đơn thuần là luật sư pháp lý nhỏ nhoi thì cô nhất quyết sẽ không ngồi đây mà bàn chuyện làm ăn với Hoắc Lãng Triết. Nhưng hiện tại, cô là đại diện cho công ty, trách nhiệm này ngoài cô ra thì không còn ai gánh nữa. Lợi ích phát triển của công ty lúc này mới là quan trọng!

Nhưng cái giá để được đầu tư vốn, quả thực quá đắt!

Cô đóng bản hợp đồng lại, quyết định nói lý với anh ta: “Anh có trợ lý rồi, tại sao còn muốn tôi làm thư kí thêm cho anh nữa?”

Hoắc Lãng Triết đưa tay chống nhẹ lên cằm, quan sát thái độ của cô, vẻ mặt thích thú.

“Tư Phong? Công việc của cậu ta cả năm đếm không xuể, thời gian nghỉ ngơi còn chẳng có thì lấy đâu ra thời gian giúp tôi làm việc khác.”

“Thư kí? Lại còn thêm đuôi ‘cá nhân’ anh coi tôi là bảo mẫu ngoài giờ cho anh hả.” Cô không nhượng bộ, chất vấn nói, “Nếu tôi đoán không nhầm thì số năm trợ lý Tư làm việc cho anh, để mà tính ra thì cũng không phải là con số nhỏ gì. Bao nhiêu năm qua đều làm được, tại sao giờ lại không? Hoắc Lãng Triết, có phải anh dư tiền nên tự cho mình có quyền quyết định tất cả không?”

“Tiền tôi không thiếu!” Hoắc Lãng Triết chốt lại một câu chắc nịch.

Triệu Uyển Dư nghe xong chỉ cười khinh bỉ. Hoắc Lãng Triết, anh có cần phải nhấn mạnh như vậy không?

“Nhưng em thì không!”

Lại nữa, câu nói này gần như đã bức điên Triệu Uyển Dư rồi!

Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ tinh thần bình tĩnh nhất. Hoắc Lãng Triết hẳn là hận cô đến mức chết đi sống lại nên mới bày ra cái trò bỉ ổi như thế này. Để mà nói trong ba tháng một trong hai sẽ phát sinh tình cảm à? Ha ha, tuyệt nhiên không phải là cô rồi, còn về phía Hoắc Lãng Triết thì khỏi phải bàn. Ép cô đến đường cùng như này là muốn triệt con đường sống của cô đây mà!

Ba tháng? Cũng không nói là quá dài! Triệu Uyển Dư thầm nghĩ.

Nếu anh muốn, Triệu Uyển Dư đây sẽ chiều. Cô chắc chắn một điều, hợp đồng hôn nhân mà anh ta nhắc tới, chưa kịp lộ diện thì đã bị biến thành tro rồi!

Chắc chắn vậy nhưng cô vẫn không tránh khỏi những ngọn lửa lăn tăn, lo lắng trong lòng.

"Nếu anh thích tôi làm thư kí cá nhân của anh đến mức đó thì tôi sẽ đồng ý. Nhưng còn về cái hợp đồng ‘vô lý không thể chấp nhận’ sau đó của anh thì xin hãy xem xét lại! Tất nhiên là tôi sẽ chẳng mảy may mà có tình cảm gì với anh rồi, còn về phía Hoắc tiên sinh đây thì khỏi nói tới.” Triệu Uyển Dư gõ tay xuống bản hợp đồng trên bàn: “Hôn nhân không phải chuyện đùa, càng không giống với lời hứa của đám trẻ con khi chơi trò cô dâu chú rể. Hoắc tiên sinh, anh hẳn là biết điều này!”

Vốn xuất thân là một luật sư, tiếng tăm không nhỏ, hiển nhiên lời nói của Triệu Uyển Dư vô cùng sắc bén, “Làm thư kí cá nhân của anh, nói ra chắc anh thừa biết là chẳng đơn giản gì. Anh muốn trả thù gì thì tuỳ anh, chuyện đó chẳng hề liên quan đến tôi. Nhưng hôn nhân là chuyện cả đời, tôi chỉ muốn lấy người tôi yêu, và hơn hết, người đó tất nhiên không phải là Hoắc tổng đây!”

Hoắc Lãng Triết ngồi nghe cô nói một tràng, nhưng không để vào tai, mặt mũi tỉnh bơ, lẳng lặng buông mỗi một câu:

"Kí hay không?"

Nghe tới đây, cô chỉ biết thầm chửi anh: Tên khốn Hoắc Lãng Triết, rốt cuộc tai anh có vẫn đề hay thần kinh không ổn định? Tại sao không chịu nói lý lẽ!

Hoắc Lãng Triết trầm ngâm một lúc, thoạt rồi đùa cợt lên tiếng: “Hay em sợ bản thân sẽ động lòng, ở cạnh người mà ‘không phải ai muốn cũng được’ khiến tâm em không yên?”

Hoắc Lãng Triết mặt dày vuốt cằm.

Để nói về nhan sắc trời ban kia của anh ta thì khỏi phải bàn cãi rồi. Quá hoàn hảo, hoàn hảo đến mức cô tưởng anh ta phẫu thuật chỉnh dung. Nhớ lại bốn năm trước, khi lần đầu gặp Hoắc Lãng Triết, cô đã bị vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành này làm cho đốn tim. Sống mũi cao, thẳng tắp. Đôi mắt hai mí hút hồn cùng với cặp lông mày kiếm, toát lên chút phóng khoáng nhưng cũng thật thâm tình. Mỗi khi hắn cười, hai lúm đồng tiền lại như ẩn như hiện, hiện lên trong mắt cô. So với bốn năm trước, bây giờ trông hắn còn quyến rũ hơn. Phải nói sao nhỉ…ma mị? Phải, chính là vẻ đẹp ai nhìn cũng muốn nhảy vào!

Nhưng lúc đó Triệu Uyển Dư chỉ là một cô nàng sinh viên năm 2 khoa Luật của một trường Đại học có tiếng thuộc thành phố B. Người khác học một ngành đã thấm mệt vậy mà lúc đó, ma xui quỷ khiến, khiến cô quyết định chọn học song ngành. Cũng vì quyết định đó mà cô gặp được Hoắc Lãng Triết ở Đại học đứng đầu về lĩnh vực Kinh Doanh và Thương Mại. Nhắc đến anh ta cả trường không ai là không biết, khoa kinh doanh còn đặt cho anh ta một cái biệt danh hết sức mĩ miều: ‘Đại mỹ nam - Học bá Triết’.

Kể cũng thú vị thật, tại sao một người như anh ta khi đó lại để mắt tới cô nhỉ?

Triệu Uyển Dư xuất thân từ Cô Nhi Viện, không cha, không mẹ, không người thân. Trước giờ chưa từng dựa dẫm vào ai. Từ bé đã tự thân vận động, đứng lên bằng chính đôi chân của mình. 13 tuổi bắt đầu ra ngoài làm thêm ở những quán ăn nhỏ, thời gian rảnh thì tự học bổ túc. Nhập học với mức học bổng toàn phần, số tiền cô kiếm chỉ để mua những thứ cần thiết, còn tiền học, trước giờ chưa từng chi ra. Không những vậy, suốt những năm sơ trung, cao trung, không ít lần cô mang giải thưởng to nhỏ về trường. Đậu vào Đại học Luật và có giấy mời của Đại học đứng đầu về lĩnh vực Kinh Doanh và Thương Mại là toàn bộ mồ hôi, công sức suốt 18 năm của cô.

Một mình, không bạn, không người thân, không một ai bên cạnh khiến cô có chút buồn. Việc học song ngành lại quá áp lực, cô muốn thưởng cho bản thân, muốn có thời để gian thư giãn. Cô cũng muốn được một ai đó quan tâm, lo lắng.

Và rồi Hoắc Lãng Triết xuất hiện, ngày ngày lảng vảng trước mặt cô, rồi đứng trước mặt cô bộc bạch tình cảm. Cô muốn thử cảm giác mà trước giờ chưa từng có. Vậy nên Hoắc Lãng Triết khi đó là một sự lựa chọn sáng suốt.

Nhưng nghĩ tới hoàn cảnh hiện tại, bị anh ta chèn ép đến mức này, cô hối hận cũng không kịp.

“Anh có thể đổi thành người yêu được không?” Nếu là người yêu, cô sẽ lập tức chia tay anh ta!

Cô cố gắng thử lần nữa.

Hoắc Lãng Triết khẽ cười

“Tôi không muốn quay lại với ‘người yêu cũ’!”

Ồ, không muốn quay lại với người yêu cũ, lại muốn có vợ là ‘Người yêu cũ’, Hoắc Lãng Triết…anh đúng là hết thuốc chữa!

Triệu Uyển Dư nghe đến đây thì nghẹn lời.

“Giờ vẫn sớm, đồ ăn còn chưa gọi, luật sư Triệu cứ tự nhiên suy nghĩ”

Hoắc Lãng Triết từ tốn lật danh sách các món lên, thoạt rồi vẫy tay với nhân viên nhà hàng, bắt đầu gọi món.

Trái với thái độ thong dong của anh ta, Triệu Uyển Dư rối đến phát điên.

Anh muốn mạo hiểm? Được! Tôi chiều!

Triệu Uyển Dư mở túi lấy ra chiếc bút bi, không nhanh không chậm nói “Nếu đây là cái giá để Hoắc tổng đầu tư vốn thì Triệu Uyển Dư tôi đây phải cảm ơn ân huệ này rồi!”

Triệu Uyển Dư đặt bút xuống kí, xong xuôi cô nhấn mạnh: “Yên tâm, tôi sẽ rời đi hết sức nhanh gọn. Nếu không, tài sản sau này của anh tôi sẽ tiêu thật cẩn thận! Hoắc tiên sinh không cần lo!”

Lời nói của cô rõ ràng ám chỉ nếu cả hai không rung động thì cô sẽ nhanh chóng thoát khỏi anh. Còn nếu một trong hai nảy sinh tình cảm thì người đó không ai khác chính là anh, tài sản của anh sẽ thuộc quyền sở hữu của cô!

Khoé môi Hoắc Lãng Triết cong lên, lúm đồng tiền như ẩn như hiện lộ ra: “Hợp đồng đã ký, yêu cầu đầu tiên của tôi chính là luật sư Triệu phải dọn đến nhà tôi!"

“Hả? Đầu óc anh có vấn đề à?”

“Đứng bắt tôi nhắc lại chứ”

Triệu Uyển Dư khó chịu ra mặt, khinh bỉ nói: “Sao không nói thẳng anh cần giúp việc, như thế có phải đơn giản rồi không!”

Cô đứng lên, “Tôi kí rồi đó, anh cứ ôm cái hợp đồng ngớ ngẩn đó của mình rồi trả thù tôi đi. Còn giờ tôi xin phép đi trước”

“Đồ tôi gọi rồi, ăn xong rồi đi.”

Triệu Uyển Dư không thèm nhìn mặt Hoắc Lãng Triết nữa, cánh cửa nhà hàng được thiết kế theo phong cách Nhật Bản bị cô đẩy ra cái ‘rầm’

“Cảm tạ ý tốt của anh, anh ăn một mình đi!”