Trò Chơi Sinh Tồn Đói Khát

Chương 10



Rong biển hay tảo nâu gì đó, có thể kiếm được chút nào thì hay chút đó, sò, ốc, hàu, bắt được xem như thêm đồ ăn, có thể là vì đã có chỗ ở ổn định, vì thế tâm trạng của mọi người đều buông lỏng, tâm trạng tốt giống như vận may cũng theo đến, trừ những hải sản mà bọn họ gặp hàng ngày ra, bọn họ còn phát hiện nhím biển ở khu vực đá ngầm.

Nhiều ngày trôi qua như thế, đây chính là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy nhím biển, sau khi bọn họ vớt mấy con nhím biển này lên, Dương Hoằng nhìn thấy một đuôi cá ở trong khe hở đá.

“Hình như bên trong còn có một con cá.” Dương Hoằng vừa nói vừa cầm bó đuốc chiếu vào khe hở bên kia, quả nhiên thấy được bên dưới khe hở có một con cá đang mắc ở đó, con cá bị ánh lửa dọa sợ, muốn chui vào sâu bên trong, nhưng đã bị Dương Hoằng nhanh tay lẹ mắt cầm gậy đập.

Cùng cá đấu trí đấu dũng một lúc lâu, Dương Hoằng đánh cho cá ngất, nhấc cá lên xem, lại thấy dài cả bằng cánh tay.

“Con cá này to thật đấy!” Phương Minh Tuyết ở bên cạnh ngạc nhiên kêu lên, giọng nói của cô ta lôi kéo sự chú ý của những người khác tới.

Sau khi Thẩm Tiêu nhìn thấy cá cũng rất vui vẻ, từ lúc bọn họ đến đây, đây là lần đầu tiên nhìn thấy cá to như thế.

“Đêm nay chúng ta có cá ăn rồi à?” Anh Tử cũng rất vui vẻ, lúc này cũng không thể để con vịt đã nấu chín bay mất.

“Không được, con cá này nhất định phải dùng muối ướp để tích trữ.” Phương Phương bày tỏ ý kiến, hiện tại vật tư của mọi người còn thiếu rất nhiều, con cá kia mang ra ướp muối, rõ ràng càng phù hợp với phong cách làm việc của Thẩm Tiêu và Dương Hoằng hơn.

“Phải ướp sao…” Anh Tử có chút thất vọng, Phương Minh Tuyết hỏi Dương Hoằng: “Phải ướp muối thật à?”

“Chuyện này…” Dương Hoằng liếm môi, sau đó vứt vấn đề này cho Thẩm Tiêu: “Thẩm Tiêu, cô là đầu bếp, con cá này có ăn hay không, cô đến quyết định đi.”

Theo lý trí mà nói, thịt cá này nhất định phải tích trữ, giữ lại lúc cạn lương thực ăn là tốt nhất, nhưng Thẩm Tiêu nhìn những ánh mắt khát vọng xung quanh, trong lòng hiểu mọi người cũng biết đạo lý này, nhưng nếu như từng giây từng phút đều phải sống theo lý trí, vậy cũng không quá ý nghĩa.

“Cá chắc chắn sẽ còn có, không chỉ có mỗi một con này, nếu mọi người có thể tìm được nồi đá để nấu cá thì tối nay tôi có thể làm một món cá cho mọi người.” Thẩm Tiêu nói.

“Nồi đá ư?” Phương Minh Tuyết nhanh chóng nói: “Tôi biết ở đâu có.”

Trước đó lúc cô ta định thiên vị cho bản thân đặc biệt đã lưu tâm qua, không nghĩ đến bây giờ lại có đất dụng võ, chẳng qua bây giờ trời tối, một mình cô ta đi, quả thật không dám đến đó.

“Dương Hoằng, anh đi cùng tôi lấy về nhé.”

“Cô thật sự biết nơi nào có à?” Dương Hoằng ngạc nhiên hỏi, mấy người khác đã nhanh chóng hiểu vì sao Phương Minh Tuyết lại biết, về phần trong lòng nghĩ gì thì nói sau.

Thẩm Tiêu cũng không nhắc đến nguyên nhân, thấy Dương Hoằng đồng ý, một bên dặn dò bọn họ chú ý an toàn, một bên tiếp tục tìm kiếm ở khe hở.

Đến lúc trăng lên cao, Phương Minh Tuyết và Dương Hoằng đã quay lại, bọn họ mang về một viên đá bị lõm ở giữa, quả thật có thể coi như nồi đá để dùng, chỉ là hòn đá này tương đối dày, muốn dùng để nấu đồ, chỉ sợ không thể nóng lên trong chốc lát.

“Vật này có thể nấu ăn sao?” Dương Hoằng hỏi Thẩm Tiêu.

“Được thì được…” So sánh với nồi đá chân chính đương nhiên có chênh lệch, nhưng hoàn cảnh này, Thẩm Tiêu cũng chỉ có thể cố gắng không soi mói: “Chỉ là phải dùng lửa lớn một chút.”

Dương Hoằng hiểu ý cô: “Có khuyết điểm, cũng có ưu điểm, lát nữa dựng bếp lò, đặt nó lên trên nấu ăn, ít nhất không bị nhanh vỡ.”

“Như thế cũng đúng.” Thẩm Tiêu để Dương Hoằng mang nồi đá đi rửa sạch rồi cầm về, mấy người bọn họ thì làm sạch đồ ăn tối nay.

Tối nay bọn họ bắt được cá mú, thứ này đã rất ít gặp trong hoang dã hiện thực, cho dù gặp được thì phần lớn cũng chỉ dài bằng đầu ngón tay, dài như cánh tay quả thật hiếm gặp, cho dù nhà hàng cao cấp cũng rất hiếm có, vận may của họ không tệ.

Sau khi xử lý xong hết nguyên liệu nấu ăn, lúc đám người Thẩm Tiêu quay về sơn động, Dương Hoằng đã dựng xong một bếp lò đơn giản, đặt nồi đá bên trên, Thẩm Tiêu vây quanh bếp lò điều chỉnh, xác định nồi này dùng được mới dẫn theo Anh Tử cùng nhau đi hái hành dại.

Chỗ hành dại cách sơn động khoảng mấy chục bước, cách đó không xa có ánh lửa chiếu đến, nguy hiểm của bọn họ cũng giảm đi.

Lúc hái hành, Thẩm Tiêu suy nghĩ một lát, dứt khoát nhổ hành dại lên, mang theo gốc bùn đất về chỗ sơn động.

“Hành dại này mang về trồng bên cạnh sơn động, sau này lúc ra vào mọi người nhớ chú ý một chút, đừng giẫm lên.” Thẩm Tiêu vừa nói, vừa bấm một ít lá hành non giao cho Phương Phương đi rửa, còn gốc hành thì để Anh Tử trồng ở chỗ đất tương đối xốp, bản thân cô thì đi đến chỗ nồi đá.

Trải qua một thời gian nấu, đáy nồi đã có hơi nóng, trước khi nấu canh cá, tốt nhất nên chiên qua một lần, thế nhưng hiện tại không có dầu, chỉ có thể nấu thẳng vào nồi nước.

“Đủ nước không?” Thẩm Tiêu hỏi.

“Đủ.” Từ sau khi có thể chưng cất nước, gần như cốc nước của mỗi người đều đầy, tối nay nấu canh cá, số nước này đều đổ hết vào, miễn cưỡng đủ dùng.

Thẩm Tiêu giữ lại nửa cốc nước, còn lại đổ hết vào nồi, sau đó rửa sạch xong biển bỏ vào cùng.

Chờ rong biển trong nồi đá sôi trào, màu sắc cũng hơi thay đổi, lúc này cô mới bỏ toàn bộ con cá đã được xử lý sạch sẽ vào nồi, sau đó lại bỏ hành dại nào nồi canh, dùng lá chuối tươi làm vung, cố gắng giảm bớt mức độ hao hụt.

“Cho lửa nhỏ một chút.” Thẩm Tiêu ra hiệu cho Dương Hoằng: “Đồng thời còn phải tiếp tục chưng cất nước.”

Sau khi làm xong những việc này, khâu quan trọng nhất chính là lọc muối. Muối biển kết tinh tự nhiên có quá nhiều tạp chất, mặc dù chỉ ăn một ít sẽ không ảnh hưởng gì lớn cho cơ thể, nhưng về mặt khẩu vị thì lại thua xa, vừa mặn vừa chát, bỏ muối biển chưa được xử lý vào trong canh, sẽ chỉ phá hỏng mỹ vị khó có được này của bọn họ.

Vốn dĩ đã đủ gian khổ, Thẩm Tiêu không muốn vì lười biếng mà để mấy thứ tạp chất làm hỏng nồi canh cá chứa đựng bao nhiêu sự mong chờ này.

Cô lấy phần muối cần dùng cho hôm nay ra, sau đó đổ vào bên trong cốc nước, bắt đầu đặt ở mép đống lửa để làm nóng. Đồng thời cô bảo Dương Hoằng mang một ống trúc có phần đáy bị chọc thủng đến, tiếp theo ở dưới đáy lại buộc một lớp ngoài. Từ trong đống lửa tìm kiếm một ít than củi đã cháy đen nhưng chưa bị thiêu đốt hết, sau khi làm lạnh thì bóp nát bỏ vào, phía trên còn tăng thêm một lớp cát đã được làm sạch.

Than củi có tác dụng hấp thu tạp chất, với điều kiện hiện tại như bọn họ mà nói, than củi chính là công cụ loại bỏ tốt nhất.

Sau khi nước muối nóng lên, Thẩm Tiêu mang đi làm lạnh, sau đó đem nước muối đã tan ra rót vào trong ống trúc có trang bị thêm than củi và cát, nước muối được lọc qua như thế, tiếp theo lại bị một tầng than củi cản trở, một lúc mới nhỏ xuống ngưng tụ dưới đáy ống trúc, lần này nước muối nhỏ xuống màu sắc từ nâu xám trở nên trong hơn.

“Muối này nhìn qua sạch sẽ hơn nhiều.” Phương Phương khen ngợi.

“Tôi lại học thêm được một kiến thức.”

Đây đều là những thứ mà trước đó đi học đã được học qua, chẳng qua đột nhiên dùng đến, bọn họ nhất thời không nhớ ra, ví dụ như trải đá vụn trong sơn động, còn có phương pháp lọc muối này cũng là kiến thức thông thường, nhưng cô ta chưa từng nghĩ đến.

“Đây chắc hẳn chính là loại muối mà ngày thường chúng ta vẫn ăn nhỉ?” Anh Tử hỏi.

“Còn chưa được sạch như thế, miễn cưỡng xem như muối thô.” Thẩm Tiêu đáp, nước muối không cách nào loại bỏ nhanh chóng được, cô giao việc này cho Dương Hoằng, chính mình tiếp tục để ý đến nồi đá.

Theo ngọn lửa phía dưới cháy, bao phủ lên nồi đá, màu sắc của lá chuối tây bên trên dần dần thay đổi, không còn màu xanh nữa, tiếp tục nấu, chỉ sợ lá chuối tây sẽ bị chưng chín rơi vào trong canh, Thẩm Tiêu nhân lúc lá cây chưa mục nát, đổi một tàu lá chuối mới.

Dùng lửa nhỏ để hầm canh là chuyện không thể, lúc mọi người chờ đến hơi buồn ngủ, “sùng sục”, cuối cùng canh trong nồi cũng một lần nữa sôi lên, lúc này mùi cá dưới lớp tàu chuối bay lên, tỏa ra xung quanh, không có gia vị mang tính kích thích như ớt hay gừng, nhưng nồi canh cá này cũng đủ thơm, nồi sôi sùng sục, giống như thấm từng tấc thịt cá.

Lại thay một lá chuối tây khác, Thẩm Tiêu đổ một nửa số muối đã được loại bỏ tạp chất vào, tiếp tục dùng đũa quấy đều, sau đó thử qua nước canh trên đầu đũa, xem độ mặn nhạt.

Chỉ cần dựa vào kinh nghiệm đầu bếp của cô cũng có thể xem được nồi canh đó mặt hay nhạt, chẳng qua nghĩ đến trong khoảng thời gian này mọi người làm việc tương đối tốn sức, cô lại đổ thêm số nước muối còn lại vào, người làm việc tốn sức, nhu cầu cần muối cao hơn.

“Bỏ hết ốc hay sò biển gì đó đang nuôi vào nấu chung luôn đi.” Thẩm Tiêu dặn: “Chờ ốc sò mở miệng ra, thì nồi canh cá này cũng ăn được.”

Bởi vì ốc sò mà bọn họ vừa bắt lên mà ăn ngay sẽ toàn cát, cho nên sau khi bắt được, nếu như không quá túng thiếu, về cơ bản bọn họ sẽ nuôi chúng trong xác dừa trước, để sò ốc nhả cát.

“Được!” Mọi người chỉ ước gì có thể nhanh chóng bỏ ốc sò gì đó vào hết trong nồi đá, chỉ có Dương Hoằng còn đang dùng dao bầu của anh ta mở miệng hàu.

“Vậy còn nhím biển này thì sao?” Nhím biển ăn sống, hương vị đó cũng khá tốt, tất cả mọi người đều không thể nào kháng cự.

“Không được, ở trên hòn đảo này tất cả mọi thứ đều không thể ăn sống, cho dù nó là có thể.” Thẩm Tiêu cầm nhím biển lên, không có bỏ thẳng vào nồi, từng ấy đồ, chỉ sợ không chín được hết, cho nên cô để nhím biển này gần bên cạnh nồi đá, mượn hơi nóng ở phía dưới bắt đầu nướng chín nhím biển.

Nhím biển vốn có màu cam, sau khi nướng chín thì màu sắc hơi đậm lên, thấy đã ổn, Thẩm Tiêu cầm lấy con nhím biển thuộc về mình, đầu tiên là dùng đũa trúc chọc thử xem đã chín hẳn chưa, sau đó bỏ một miếng vào miệng, hương vị tươi mới tràn ngập trong toàn bộ khoang miệng của cô, dây thần kinh ở đại não cùng đánh thẳng vào sâu trong tinh thần cô, khiến cho cô cảm thấy rất thỏa mãn.

“Ngon!” Chỉ một miếng nhỏ, nếu muốn nói là hương vị gì, sau khi vào bụng, cô hoàn toàn không nói ra được, chỉ cảm thấy ngon, muốn ăn 18 con nữa.

“Ngon như vậy thật sao?” Những người khác cũng nửa tin nửa ngờ đưa tay ra.

Có tất cả sáu con nhím biển, vừa khéo mỗi người một con.

Chỉ một lát sau, mọi người đều liếm môi thèm thuồng, nhất thời thế mà không cách nào hình dung ra nhím biển kia có hương vị gì, nếu như bắt buộc phải nói thì đó chính là ngon.

Sau khi những người khác ăn xong nhím biển, Thẩm Tiêu nhìn thấy tất cả con sò trong nồi đều đã mở miệng, cô đưa tay dùng ống trúc làm thìa múc chút canh bỏ đến trong vỏ nhím biển, hơi quấy một chút, rồi đưa lên uống thử canh cá.

Không biết có phải do con cá mú này vừa mới bắt được hay không, hương vị của nó còn ngon hơn những gì mà Thẩm Tiêu tưởng tượng, vốn dĩ cô cho rằng nồi canh cá này không có nhiều nguyên liệu, hương vị sẽ không quá lý tưởng, thật không nghĩ đến chính là, mặc dù con cá này còn có mùi tanh, nhưng rất nhạt, đồng thời nó còn có một mùi vị tươi mới rất nồng, đối với một món ăn tươi mới mà nói, chút mùi tanh đó không đáng kể.

Chậm rãi uống ngụm canh nóng, Thẩm Tiêu nhắm mắt lại, cảm giác ấm áp từ dạ dày dần dần bao phủ toàn thân, một lần nữa mang đến cho cô sức mạnh to lớn.

“Không cần phương pháp gì quá cầu kỳ, cũng không cần làm cho nó quá tinh xảo, đồ ăn chính là đồ ăn, chỉ cần chế biến nó ngon là được.” Trong đầu không khỏi nhớ đến lời thầy dạy, trước mắt, Thẩm Tiêu rất tán thành ý kiến này.

Món ăn ngon sẽ khiến người ta cảm thấy hưởng thụ, xoa dịu vết thương, món ăn đầu tiên cô được thầy công nhận chính là như vậy, món canh cá trước mắt cũng là như thế, món trước để cho cô nỗ lực hăng hái, món sau xoa dịu tuyệt vọng trong khốn cảnh.

“Xong rồi!” Đè nén lại nước mắt, Thẩm Tiêu nói với mọi người đã có thể ăn được.

Không biết có phải do đây là lần đầu tiên trong khoảng thời gian này được ăn món bình thường hay không, sau khi ăn xong nhím biển vàng, mấy người học theo Thẩm Tiêu, dùng vỏ nhím biển vàng để đựng canh cá, canh cá nóng vào trong miệng, cảm giác thỏa mãn lóe lên trong đầu, chóp mũi lại cảm thấy chua xót.

Đã bao lâu rồi, bọn họ chưa từng được ăn qua đồ ăn bình thường? Gần như mỗi ngày đều là vẹm vỏ xanh, ốc biển, chưa ăn no cũng chỉ có thể dỗ dành chính mình buổi tối sẽ có đồ ăn ngon.

Nhưng mà buổi tối đi thu hoạch hải sản, cho dù nhiều nhất là ốc biển cũng không ngon gì, vừa tanh vừa nhạt, cua thì tốt hơn đôi chút nhưng ăn nhiều sẽ ngán, có đôi khi vỏ cua còn bị trôi xuống cuống họng. Bọn họ chỉ có thể cố gắng để cho bản thân không nghĩ đến những củi gạo dầu muối trước kia nữa, nhưng bây giờ lại không ngừng được.

Bọn họ nhớ nhà.

“Ăn xong bữa này, cũng không biết lần tiếp theo được ăn là khi nào.” Cảm xúc bi quan sẽ vô thức khiến cho con người ta nghĩ theo chiều hướng xấu.

“Chắc chắn sẽ còn.” Phương Phương thấy cảm xúc của mọi người sa sút thì vội vàng động viên mọi người: “Mọi người đừng bi quan như thế, trong biển còn nhiều cá, nói cho cùng sẽ bắt được thôi, còn muối, chỉ cần nước biển không cạn thì sẽ luôn có, sau này chúng ta sẽ càng ngày càng tốt hơn.”