Trò Chơi Sinh Tồn Đói Khát

Chương 106



“Bị cô nói như vậy, lông chó của tôi đều dựng thẳng lên đây này.” Thiệu Triệt kẹp đuôi một cái, quyết định trốn vào trong núi sâu rừng già trước, buổi tối mới đi ra hoạt động.Trò chuyện với Thiệu Triệt xong, Thẩm Tiêu nói tình huống của Thiệu Triệt cho Chử Đình, sau đó Chử Đình nói cho cô, hiện tại anh cũng là một con mèo, bị người ta coi là thú nuôi. Điện thoại bên cạnh chủ nhân còn đang mở video, nhưng người không ở đây. Anh bảo Thẩm Tiêu báo địa chỉ, anh xem thử cô ở đâu.

Thẩm Tiêu không dám tới gần nơi nhiều người, cô dọc theo lối đi bộ, nhìn thấy bên cạnh có một trạm giao thông công cộng, cô đi qua nhìn xem biển trạm, lại nhanh chóng trốn vào trong bụi hoa.

“Nơi này có một bến xe giao thông công cộng tên giao lộ Hương Tích Tự.” Thẩm Tiêu nói.

“Đường Hương Tích Tự?” Móng vuốt của Chử Đình ấn trên điện thoại, tắt video, mở bản đồ.

Rất nhanh anh đã tìm được đường Hương Tích Tự ở đâu, may mắn, một con đường có tên đặc sắc như thế cả nước chỉ có một cái, ở nơi cách anh 5 km.

“Cô chờ tôi.” Anh nhảy xuống sô pha ra ngoài cửa.

Bên kia chủ nhà rót nước ra khỏi phòng cầm lấy di động nằm nghiêng lên sô pha, thì có hơi bất ngờ phát hiện hiển thị trên màn hình di động chính là bản đồ.

Tình huống gì vậy, mới nãy không phải anh ta đang xem phim sao?

Chử Đình là một con Ragdoll, anh vừa xuống lầu, lập tức nhận được đủ loại ánh mắt từ khắp nơi.

“Nơi đó có con Ragdoll!”

“Ragdoll nhà ai chạy tới vậy?”

Biết nán lại trước mặt người khác quá lâu sẽ khiến mình lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm, anh nhanh chóng nhảy lên vào bụi cỏ. Cho dù là như vậy, vẫn có người đuổi theo.

Lên cây, nhảy tường, Chử Đình không đi cửa chính tiểu khu, mà nhảy ra ngoài từ trên lan can lưới sắt. Anh vừa ra ngoài, người đuổi theo phía sau anh bị ngăn ở trong hàng, nhưng ra tiểu khu, ánh nhìn chăm chú ở bên ngoài càng nhiều.

“Đó là Ragdoll? Nghe nói giống mèo này đáng giá lắm.”

“Nhà ai vứt đi vậy.”

“Quản nó ai vứt, cứ bắt lại đã nói sau.”

Có người nhào tới, Chử Đình linh hoạt né tránh. Nhưng bên cạnh có người lái xe đến đuổi, vừa đuổi vừa lấy đồ ném anh, muốn mượn mấy thứ này giữ lại bước chân của anh, anh không còn cách nào, đành phải quay đầu nhảy vào ngõ nhỏ.

Dưới sự truy đuổi, bộ lông của nó cũng từ tuyết trắng trở nên đen bẩn.

Đứng ở dưới một gốc cây, Chử Đình liếm liếm móng vuốt có vết thương vì bị đánh, phân biệt phương hướng một chút, lại tiếp tục xuất phát.

Ragdoll rất khiến người khác chú ý.

Nơi Chử Đình đến đều sẽ khiến cho mọi người chú ý. Anh đành phải đi đường nhỏ yên lặng, có đôi khi còn phải đi ngang qua đường cái. Chờ sau khi anh nhìn thấy biển chỉ đường Hương Tích Tự, anh liếm lông trên người, một đường tìm bến xe giao thông công cộng hai bên đường.

Cuối cùng, anh tìm được trạm đường Hương Tích Tự, thì thấy có một con mèo vàng núp ở phía sau cây phong.

Dưới tàng cây phong, còn có vài cô bé đang hướng về phía trên cây kêu meo meo.

Chử Đình bước nhanh một cái, lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai xông lên cây phong, đứng ở bên cạnh con mèo vàng.

“Meo?” âm thanh mèo đực nhỏ bé, nhưng Thẩm Tiêu lại nghe hiểu, anh đang nói: “Thẩm Tiêu?”

“Chử Đình?” Thẩm Tiêu nhìn Ragdoll xinh đẹp trước mặt, có hơi rơi vào trong cặp màu xanh lam của anh: “Dựa vào cái gì anh là Ragdoll tôi chỉ là mèo vàng?”

Cô không phục!

“Có lẽ trung tâm mua sắm dựa theo nhan sắc để phân chia.” Chử Đình nói.

Anh vừa xuất hiện, ánh mắt của các cô bé đang chọc mèo dưới tàng cây đều sáng lên: “Hình như còn có một con Ragdoll đến đây.”

“Có đồ ăn không, mau đút cho chúng nó.”

“Ragdoll thật đẹp.”

Tiếng động trên cây bên này rất nhanh khiến cho người xung quanh chú ý, sau khi biết trên cái cây này còn có một con Ragdoll, mọi người chờ xe giao thông công cộng gần đấy đều nhích lại gần.

“Người thật nhiều.” Thẩm Tiêu biết giá trị của Ragdoll, chúng nó đứng ở đây, đợi tiếp nữa chắc chắn sẽ xảy ra chuyện: “Chúng ta đi trước đi.”

“Ừ, cô đi theo tôi.” Khi tới Chử Đình đã quan sát xong con đường xung quanh.

Anh dẫn đầu hấp dẫn hỏa lực, chờ khi tay từ mỗi người muốn sờ vào anh lập tức chạy ra chui vào bồn hoa bên cạnh, Thẩm Tiêu cũng nhân cơ hội nhanh chóng chuồn xuống.

Hai con mèo theo tận cùng vườn hoa chui vào trong kẽ hở, vòng quanh mấy khúc cua, mới tìm được nơi tương đối an toàn.

“Lên cây.” Chử Đình nói. Trên cây từ trên cao nhìn xuống, tầm nhìn trống trải, so sánh ra an toàn hơn nơi khác nhiều.

Thẩm Tiêu nhảy theo lên.

Hai con mèo chen chúc trên nhánh cây, Thẩm Tiêu nhìn trái phải, xung quanh không có ai, chúng nó tạm thời an toàn.

Khi cô nhìn xung quanh, chòm râu của cô đảo qua trên mũi Chử Đình. Nhìn thấy bộ lông lộn xộn của cô, Chử Đình không biết vì sao, luôn có loại xúc động muốn liếm thuận lông.

Đây là tập tính của mèo, là hiện tượng bình thường.

Chử Đình nói mình đừng nghĩ nhiều.

“Nơi này không có ai.” Khi Thẩm Tiêu nhìn về phía Chử Đình phát hiện mình xích vào anh hình như hơi gần, cô dịch thân thể về sau, nói: “Kế tiếp chúng ta nên làm gì bây giờ?”

Nếu ở hoang dã, bọn họ còn có cơ hội tìm kiếm có đồ giá trị thu hoạch tích phân. Nhưng ở xã hội loài người, tất cả đồ có giá trị đều ở trong tay loài người, chúng nó ngoại trừ làm chuyện trái pháp luật, nếu không cơ bản không có cách nào thu hoạch.

“Trước tiên tìm chỗ ở cho cô.” Chử Đình nói. Trên người Thẩm Tiêu bẩn, trên móng vuốt đều là bùn, vừa nhìn chính là con mèo được nuôi thả. Ở trong thành thị, mèo như vậy phần lớn đều là mèo hoang.

Mèo hoang ăn đồ ăn không có cách nào chú ý được, rất dễ mắc bệnh của mèo, một chứng bệnh nho nhỏ có thể đòi cái mạng nhỏ của chúng nó. Ngoại trừ những thứ này, còn phải đề phòng động vật khác, thậm chí là con người.

“Sẽ không phải anh muốn đưa tôi đi đến nhà anh ở hiện tại chứ.” Thẩm Tiêu nói.

“Không được sao?” Chử Đình nhớ lại, nhà của người nuôi anh trang hoàng đủ điều kiện, hẳn là không ngại nuôi thêm một con mèo.

“Bọn họ nguyện nuôi tôi cũng không có ý kiến.” Thẩm Tiêu nói: “Nhưng tôi là mèo cái, anh là mèo đực. Hiện tại anh chuồn êm ra ngoài, chủ nhân của anh tưởng kỳ động dục của anh tới rồi, triệt sản anh thì làm sao bây giờ?”

Chử Đình: “…”

“Nói cách khác, chủ nhân yêu mèo sẽ không để thú nuôi nhà mình lai tạp đâu.”

“Lai tạp là gì?” Chử Đình vẫn là lần đầu tiên nghe từ này.

“Chính là thú nuôi do chủng loài khác nhau sinh ra.” Lối suy nghĩ của Thẩm Tiêu còn chưa từ trên góc độ con người thay đổi, lúc này nói ra cực kỳ trắng trợn: “Loại động vật này nghe nói xác suất nhiễm bệnh sẽ lớn hơn một chút, chủ nhân yêu thú cưng nhà mình sẽ không làm loại chuyện này.”

Chử Đình lại trầm mặc.

“Cho nên tôi vẫn đừng liên lụy anh.” Thẩm Tiêu tổng kết nói: “Tôi có thể tự mình tìm một chỗ dàn xếp. Hiện tại người yêu mèo rất nhiều, nói không chừng tôi cũng có thể tìm được một nhà.”

“Vì sao cô phải lo lắng những chuyện vô nghĩa này.” Chử Đình có chút không vui: “Mục tiêu của chúng ta là còn sống, chỉ điều ấy quan trọng nhất, thứ khác đều là vô nghĩa. Trừ khi cái tên trong nhà tôi đó không chấp nhận cô, nếu không cô đừng nói cái gì mà có liên lụy hay không. Hiện tại trên đường nhiều người, cô nghỉ ngơi trước một chút đi, chờ trời tối chúng ta lại trở về.”

Thẩm Tiêu bị anh nói trong một chốc không nói gì.

Lúc này cô chú ý tới miệng vết thương trên chân anh, trên móng vuốt màu trắng dính đầy tro bụi bị rách một đường, máu không chảy nữa, nhưng trước đó bộ lông bị vết máu nhiễm đỏ xung quanh.

Cô không khỏi tới gần anh một chút, cọ anh: “Đều nghe lời anh.”

Đối mặt với sự yếu thế của mèo cái nhỏ, Chử Đình ngồi xổm trên cây, ánh mắt nhìn lá cây trên đỉnh đầu, móng vuốt ôm chặt lấy thân cây, thân thể lại nghiêng về phía trước một chút.

Sau khi sắc trời dần tối, từng ngọn đèn trong thành thị sáng lên.

||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||

Thế giới loài người chưa bao giờ thiếu phồn hoa, mùi thơm của đồ ăn trong quán ăn vặt ven đường bay ra làm cho Thẩm Tiêu nhịn không được hít vào một hơi thật sâu.

Chử Đình chú ý tới động tác của cô: “Đói bụng à?” Anh nhớ trong nhà có thanh thưởng cho mèo, đến lúc đó có thể chia cho cô.

Thẩm Tiêu lại lắc đầu: “Vẫn ổn. Chỉ là nghĩ đến bản đồ trước, tôi cảm thấy có thể sống ở trong thế giới này rất hạnh phúc.” Dù cho hiện tại cô chính là con mèo: “Thà làm mèo thái bình, không làm người loạn thế.”

“Ừ, mèo thái bình chúng ta nên xuất phát thôi.” Chử Đình chờ cô dời khỏi trên người mình, mới đứng lên duỗi móng vuốt, từ trên cây nhảy qua tường bên cạnh.

Thẩm Tiêu nở nụ cười một cái, lập tức đi theo.

Ở trong đêm tối mèo hành tẩu an toàn hơn rất nhiều, hai con mèo một đường vượt nóc băng tường, không vì thế tục mà dừng lại, đường đi 5 km cũng rất nhanh, sau khoảng hơn một tiếng, bọn họ đi tới tiểu khu nơi Chử Đình rời đi.

Cùng lúc đó, chủ nhân thú nuôi ghé vào trên sô pha xem hết phim rốt cuộc phát hiện mèo nhà mình không thấy tung tích.

Sau khi anh ta tìm trong tìm ngoài không có kết quả, vừa kêu thảm gọi điện thoại cho bạn tốt vừa mang dép lê lao ra vừa đi kiểm tra máy theo dõi. Chờ sau khi anh ta tiến vào thang máy, trong giây lát lại cảm thấy có hơi không đúng thế nào. Anh ta không khỏi lui về phía sau vài bước, vừa quay ra sau nhìn, thì thấy thú nuôi nhà mình đang ngồi xổm ở cửa, dùng một loại ánh mắt nhìn kẻ có chướng ngại trí tuệ nhìn anh ta.

“Con trai!” Xác định qua ánh mắt, là thằng con của anh ta. Chủ nhân của thú nuôi thay vì ba bước cũng chỉ cần hai bước đã vọt tới trước mặt Chử Đình một tay ôm lấy anh, điên cuồng cọ không ngừng, miệng còn lẩm bẩm: “Sao con lén ra ngoài! Hù chết cha rồi!”

Trước đó anh ta cọ lung tung còn chưa tính, một câu cuối cùng khiến Chử Đình xòe móng vuốt ra.

“Ui da” Tên chủ nhân ngốc nghếch kêu thảm thiết một tiếng, tủi thân ôm Chử Đình: “Làm gì mà có cá tính như vậy chứ.”

Cũng lúc này, anh ta mới phát hiện đi theo phía sau con trai nhà mình còn có một con mèo vàng.

“Ha ha, lẽ nào đây là con dẫn đồng bọn về.” Chủ nhân của thú cưng ngồi chồm hổm xuống, anh ta có chút tò mò nhìn Thẩm Tiêu, thấy cô cũng không sợ người, không khỏi vươn tay sờ đầu của cô: “Thật ngoan!” Cảm nhận sự chủ động bày tỏ ý tốt của mèo vàng, lại nhớ tới con trai cao ngạo lạnh lùng, chủ nhân thú cưng không hiểu sao muốn khóc.

“Con là mèo nhà ai đi lạc hả?” Chủ nhân thú cưng hỏi, nhưng anh ta không nhìn thấy thẻ trên cổ mèo vàng: “Hay con là mèo hoang?”

Thẩm Tiêu thuận thế “meo” một tiếng, đầu lại cọ tay anh ta, tỏ vẻ đáp lại.

Lúc này Chử Đình nhảy xuống từ trên tay anh ta, sau đó miệng anh hé ra cắn cổ sau Thẩm tiêu, xách Thẩm Tiêu vào cửa.

“Hử?” Chủ nhân thú cưng ngạc nhiên, lúc này điện thoại trong tay anh ta còn chưa tắt, anh nói với bạn tốt: “Hình như mèo nhà tôi dẫn theo một người vợ từ bên ngoài trở về rồi.”

Tiếng của anh ta hai con mèo phía sau đều nghe được, hai con mèo ngẩn ra, Thẩm Tiêu không nhìn ra biểu cảm của Chử Đình, nhưng giờ phút này cô… Có hơi ngượng ngùng.

“Đinh” một tiếng, khi một người hai mèo ở cổng lớn chuẩn bị vào nhà, thang máy ở bên kia mở ra. Tiếp theo một tiếng xe lăn truyền đến, Thẩm Tiêu quay đầu nhìn, cô nhìn thấy một bà cụ đang đẩy người phụ nữ trung niên trẻ tuổi.

Người phụ nữ trung niên là ai cô không biết, nhưng cô chỉ liếc mắt nhìn bà cụ một cái đã nhận ra.

Bà Phạm?

Lúc trước ở trong rừng mưa, bà Phạm rất tốt với cô. Cô còn tưởng rằng giống như gặp phần lớn người, mỗi đội hữu chỉ có duyên phận kề vai một lần, không nghĩ tới sẽ ở đây gặp lại bà ấy.

Mắt thấy bà Phạm vào cửa đối diện, Thẩm Tiêu thu hồi tầm mắt, quyết định có cơ hội lại đi tìm bà ấy…

Sau khi một người hai mèo tiến vào cửa, chủ nhân của thú cưng muốn đi bưng chén nước cho hai người họ uống.

Thẩm Tiêu quả thật cũng khát không chịu được, một chén nước đó của cô, cô liếm hơn phân nửa chén, mới lấy đầu lưỡi liếm liếm môi xem như kết thúc.

“Khát thành như vậy, thật sự là bé đáng thương.” Chủ nhân thương tiếc sờ Thẩm Tiêu, lại đặt thức ăn mèo lại đây: “Ăn no trước, ăn xong cha tắm rửa cho các con.”

Người bạn ở phía bên kia di động nghe động tĩnh bên đây, hỏi: “Cậu muốn thu nuôi mèo hoang mà con trai cậu mang đến à?”

“Bọn nó ở chung rất tốt.” Nói được một nửa, chủ nhân thấy Ragdoll nhà mình thế nhưng ngậm thanh thưởng mèo đặt vào trong chén mèo vàng, anh ta có chút ngạc nhiên: “Vậy mà con tôi chủ động chia sẻ đồ ăn vặt của mình kìa, má ơi, hiện tượng lạ thiên cổ. Quên đi, tôi trực tiếp quay video cho cậu xem.”

Con người bên cạnh quay video trò chuyện hai con mèo đều biết nói, nhưng lúc này Thẩm Tiêu bận ăn thức ăn mèo, đối với loại hình ảnh quang minh chính đại này ra vẻ không sao cả. Có lẽ là kỹ năng thiên phú của mèo vàng, hoặc là biến thành mèo có tập tính của mèo, những thức ăn mèo mang theo mùi cá cô ăn thật sự ăn rất thơm ngon.

Gần một chén thức ăn mèo hút vào như gió bão, Thẩm Tiêu mới cảm thấy no bụng. Cô thấy người bên cạnh đang dùng camera điện thoại quay cô, cô ngửa đầu về phía màn ảnh meo một tiếng, sau đó thân thể ngã một cái trên mặt đất, bắt chước những con mèo con trước kia từng xem trong video, lộ ra dáng vẻ mau tới vuốt ve tôi. Nghe nói như vậy, thực sự chọc phải điểm đáng yêu của con người.

Quả nhiên, rất nhanh trong di động lập tức truyền đến một tràng tiếng thét chói tai phấn khích: “A a a a! Từ Phàm nuôi nó đi! Nuôi nó cho tôi! Cậu không nuôi tôi sẽ đánh nát đầu ch/ó của cậu!”