Trò Chơi Sinh Tồn Đói Khát

Chương 115



“Chừng nào thì em trị liệu? Thầy bớt thời gian đi cùng em.”“Nói là đêm nay.”

“Đêm nay?” Huấn luyện viên vừa nhìn thời gian: “Cũng đã là mười giờ tối rồi.”

“Đúng vậy, hiện tại em đang trên đường đến nhà bác sĩ đó.”

Trịnh Phi hít sâu một hơi: “Mặc kệ như thế nào, có hi vọng dù sao cũng sẽ tốt hơn không có hy vọng, thử rồi nói sau.”

Huấn luyện viên ở bên kia im lặng trong chốc lát, một lát sau mới có động tĩnh: “Thầy đặt máy bay bảy giờ sáng ngày mai đến, ngày mai thầy cùng đi khám với em.”

“Vâng, vất vả thầy đi một chuyến rồi.”

“Nếu chân em thật sự có thể khôi phục, thầy ngồi máy bay một vòng trái đất cũng được.” Huấn luyện viên nói: “Tắt trước đây, thầy đi xin nghỉ, em có việc gì bất cứ lúc nào cũng có thể tìm thầy.”

Sau khi tắt điện thoại, Trịnh Phi đến địa chỉ mà bác sĩ Từ đưa. Sau khi đi thang máy lên tầng 18, mở cửa ra anh ta chỉ thấy một bà cụ.

Khi đang nghĩ bà cụ có thân phận gì, thì cảm thấy một đợt khí nóng xông đến, ngay sau đó, trước mắt anh ta lập tức tối sầm, mất đi tri giác…

Huấn luyện viên của Trịnh Phi họ Trần, nổi danh vì được người ta biết đến thông qua Trịnh Phi. Sau khi biết Trịnh Phi còn hy vọng, ông ta đã xin nghỉ ngay lập tức, hành lý cũng chẳng thèm thu dọn mà chạy thẳng đến sân bay.

Lúc ông ta hạ cánh thì đã là sáng sớm ngày hôm sau.

Vừa xuống máy bay, huấn luyện viên Trần lập tức gọi điện cho Trịnh Phi, nhưng không biết có chuyện gì xảy ra mà mãi vẫn không có ai nhận cuộc gọi. Ông ta lo Trịnh Phi đã xảy ra chuyện, vội gọi điện thoại hỏi thăm người bên cạnh Trịnh Phi và xin phương thức liên lạc của bác sĩ Từ.

Qua một phen lăn lộn giày vò, rốt cuộc ông ta cũng xin được số điện thoại di động của bác sĩ Từ. Khi cuộc gọi được kết nối, ông ta vừa báo thân phận thì chợt nghe người bên đầu dây kia nói một địa chỉ: “Ông cứ đến thẳng đây, Trịnh Phi đang ở chỗ tôi, vẫn chưa tỉnh.”

Vẫn chưa tỉnh?

Vậy là đã làm phẫu thuật rồi hay sao?

Huấn luyện viên Trần nghĩ thầm, nhưng nhìn địa chỉ này có vẻ giống như một khu nhà nào đó. Bệnh viện dù nhỏ đến đâu cũng sẽ không nằm trong một khu chung cư được...

Huấn luyện viên Trần mang theo một bụng nghi ngờ, cũng không để ý đến giá xe đắt đỏ mà lên taxi, đi thẳng đến khu chung cư kia.

Điều này khiến tài xế thích thú. Từ sân bay đến điểm đích, chi phí ít nhất 200 tệ, hiếm khi có một đơn hàng lớn như thế. Xem ra tài xế dạo gần đây khá may mắn, trước đó vài ngày vừa mới nhận được chuyến xe hơn 800 tệ, hôm nay lại được thêm một chuyến 200 tệ.

Tài xế vui vẻ đưa người đến trước khu chung cư, đợi đến nơi thì anh ta không khỏi sởn gai ốc, anh ta nhớ rõ chuyến xe 800 tệ lần trước cũng là đến chỗ chung cư này. Chẳng lẽ vận may gần đây của anh ta có liên quan với khu chung cư này? Sau này phải đi vòng quanh đây nhiều hơn mới được.

Huấn luyện viên Trần ghi tên để vào chung cư, tìm được dãy nhà và đi thẳng đến tầng 18. Ra khỏi thang máy, ông ta bắt gặp một bà cụ thì vội hỏi: “Xin hỏi 1801 đi như thế nào?”

Bà cụ chỉ hướng cho ông ta: “Đi đến cuối rẽ trái, là căn đầu tiên.”

“Cảm ơn.” Huấn luyện viên Trần vội đi theo chỉ dẫn, lúc ông ta chuẩn bị gõ cửa 1801 thì cánh cửa đột nhiên được mở ra, tiếp theo là gương mặt Trịnh Phi hiện ra trước mắt ông ta.

Nhìn thấy Trịnh Phi, huấn luyện viên Trần thở phào nhẹ nhõm, vô tình liếc nhìn về phía chân Trịnh Phi thì thấy trên đó quấn đầy băng gạc, kỹ thuật này chẳng khác gì mấy so với quấn xác ướp.

Nói thật, không phải trước đây ông ta chưa từng thấy Trịnh Phi mổ chân, nhưng chưa lần nào băng bó vết thương như thế này.

“Chân của cậu...” Ông ta ngập ngừng.

Trịnh Phi cũng sững sờ, nhưng anh ta còn chưa nói thì Từ Phàm ở phía sau đã giải thích giúp anh ta: “Đợt trị liệu đầu đã xong, đợt sau phải đi bệnh viện kiểm tra lại, nếu có vấn đề gì thì cứ liên hệ với tôi.”

“Đã xong rồi?” Huấn luyện viên Trần không tin.

Mới chỉ qua mấy giờ đồng hồ, vẫn chưa có chuẩn bị gì, vậy mà đợt trị liệu đầu tiên đã xong? Chẳng lẽ không dùng phương pháp của Tây y mà dùng Đông y sao? Nếu đúng là Đông y thì... đôi khi Đông y cũng có tác dụng kỳ diệu. Chỉ trong chốc lát, huấn luyện viên Trần đã suy nghĩ đến rất nhiều khả năng nhưng cuối cùng, ông ta vẫn giữ thái độ hoài nghi đối với cái gọi là trị liệu của lần này.

Từ Phàm là người từng trải, anh ta biết rõ tâm lý đối phương. Nhưng bây giờ có giải thích nhiều cũng vô dụng, nói sự thật vẫn tốt hơn.

Bên trong cửa nhà họ Từ, ba con vật nuôi nhìn Từ Phàm tiễn người đi, ánh mắt Chử Đình dừng lại trên người Từ Phàm một lúc rồi quay người trở về nằm trong ổ. Chốc lát sau, Thẩm Tiêu cũng chen lại: “Lại một khoản tích phân sắp đến.”

Bà Phạm còn chưa thu tiền của Trịnh Phi, đương nhiên, Thẩm Tiêu tin rằng sớm muộn gì anh ta cũng sẽ đưa tiền đến.

Lỗ tai Chử Đình giật giật, lông trên người Thẩm Tiêu chọc vào bên tai anh có hơi ngứa, anh quay đầu cắn vào bộ lông của Thẩm Tiêu, thè lưỡi ra liếm cho trơn nhẵn rồi mới nói: “Sắp tới có lẽ sẽ có thêm vài khoản tích phân.”

Lỗ hổng đã mở ra một đường, vậy càng mở sẽ càng to lớn. Hôm nay là Trịnh Phi, vậy sau đó sẽ có Trịnh Phi thứ hai thứ ba.

“Rất có lý.” Thẩm Tiêu tựa cằm trên chân của Chử Đình: “Chúng ta như này có tính là nừm không đếm tiền không?”

“Miễn cưỡng là vậy.” Chử Đình cảm nhận được sức nặng trên chân trước của mình, do dự một chút, cuối cùng vẫn không có dời hai chân đang tê rần: “Sắp tới sẽ có càng nhiều người tìm đến bà Phạm, chúng ta nên tiến hành bước tiếp theo của kế hoạch.”

Thẩm Tiêu biết bà Phạm đã quá lớn tuổi, chuyện này một khi xảy ra thường xuyên hơn chắc chắn sẽ gây sự chú ý cho nhiều người. Cho nên, bọn họ đã có dự tính từ trước cho kế hoạch “tiến hành khoa học đến cùng”, mà việc này cần có sự phối hợp của Từ Phàm, người gần gũi nhất với bọn họ.

...

Huấn luyện viên Trần đỡ Trịnh Phi ra xe, bởi vì vết thương của Trịnh Phi đã được băng bó rồi nên không thể tháo ra xem, chỉ có thể hỏi Trịnh Phi cảm thấy thế nào.

Đối với điều này, Trịnh Phi lắc đầu: “Không đau.”

“Không đau sao?” Huấn luyện viên Trần nhíu mày: “Chẳng lẽ do tiêm thuốc tê, vẫn chưa hết tác dụng của thuốc?”

Trịnh Phi vẫn lắc đầu: “Không biết.”

“Không biết? Sao cậu lại không biết? Không phải tối qua cậu tiếp nhận trị liệu hay sao? Rốt cuộc là châm cứu hay phương pháp gì khác?”

Trịnh Phi nhớ lại chuyện của tối hôm qua, cười khổ nói: “Vừa mở cửa tôi đã bị ngất đi.”

“Ngất?” Huấn luyện viên Trần đạp mạnh phanh xe, nhìn anh ta: “Sao lại thế này? Không đụng phải phòng khám rởm đấy chứ?”

“Nhưng anh ta vẫn chưa thu tiền mà.” Chính vì điểm ấy mà Trịnh Phi vẫn không đoán ra được. Sáng nay khi tỉnh dậy, anh ta cảm thấy khó chịu khi nghĩ đến chuyện tối hôm qua. Anh ta muốn đi để hỏi cho rõ ràng nhưng con trai của bác sĩ Từ đã nói với anh ta đợt trị liệu đầu tiên đã kết thúc, tiền thuốc men thì chờ đợt sau rồi thanh toán luôn. Anh ta đưa ra đề nghị muốn được gặp vị bác sĩ kia nhưng vẫn luôn bị từ chối, thậm chí còn bị đe dọa.

“Bác sĩ trẻ kia dọa tôi rằng, nếu tôi không đến như hứa hẹn thì sau này sẽ không xem bệnh cho tôi nữa.” Trịnh Phi suy nghĩ một lúc, dù sao mình cũng không bị tổn thất gì, nên tạm thời đành bấm bụng chịu đựng.

Trịnh Phi tự có cân nhắc cho riêng mình, nhưng huấn luyện viên Trần lại cảm thấy nhất định có vấn đề: “Đi, chúng ta đi bệnh viện.”

Trịnh Phi vốn định nói với huấn luyện viên rằng, dựa theo lời bác sĩ Từ trẻ đã nói thì một tuần sau mới kiểm tra lại. Nhưng hiện tại, anh ta cũng thực sự lo lắng cho đôi chân của mình nên đã dứt khoát không lên tiếng, nghe theo sự sắp đặt của huấn luyện viên.

Cũng bởi vì chuyện này mà huấn luyện viên Trần sinh ra ấn tượng không tốt lắm đối với bác sĩ Từ, ông ta không đến bệnh viện đầu tiên mà đến bệnh viện thứ hai. Bởi vì Trịnh Phi có thân phận đặc biệt và là người nổi tiếng, cho nên bệnh viện cũng mở đèn xanh cho.

Trong cùng ngày hôm đó, báo cáo kiểm tra của Trịnh Phi ra đến.

“Chúc mừng anh Trịnh, chân của anh không có vấn đề gì.” Bác sĩ kiểm tra sức khỏe cho Trịnh Phi cười nói chúc mừng. Trước đó ông ta có nghe được một số tin tức nói rằng, chân của Trịnh Phi xảy ra vấn đề, sau này không thể thi đấu được nữa. Lúc đó ông ta còn cảm thấy thương tiếc thay cho Trịnh Phi, không ngờ tất cả chỉ toàn là tin đồn nhảm: “Chân của anh hoàn toàn không có dấu vết bị thương, với tư cách là một vận động viên, bảo dưỡng như này là rất phù hợp.”

“Không có vấn đề gì?” Giọng của huấn luyện viên Trần còn lớn hơn so với Trịnh Phi. Chuyện này sao có thể xảy ra được chứ, Trịnh Phi đã tiêm thuốc giảm đau mấy lần, thuốc còn do ông ta đưa đến nữa mà. Tuyệt đối không thể không có chút tổn thương nào, một người bình thường còn không làm được huống hồ chi là một vận động viên.

“Tất nhiên rồi.” Bác sĩ hoàn toàn không hiểu tại sao bọn họ lại lộ ra vẻ mặt không tin như vậy: “Tôi biết có một số lời đồn đại quả thật là rất thái quá, nhưng dựa trên kết quả kiểm tra hiện tại thì chính là như thế đấy.”

Dù sao huấn luyện viên Trần cũng là người từng trải, rất nhanh đã lấy lại được bình tĩnh: “Vậy thì tốt quá.”

Lúc này ông ta kinh hoảng sợ nhiều hơn là mừng rỡ, chỉ có thể đáp lại được một câu khô khan như thế, sau đó lại hỏi bác sĩ một chút tình huống thực tế rồi đưa Trịnh Phi đến bệnh viện tiếp theo.

Một bệnh viện thì còn có khả năng mắc sai lầm, nhưng không có khả năng những bệnh viện khác đều mắc sai lầm.

Tiếp đó họ đến ba bệnh viện, trong đó bao gồm một bệnh viện y học cổ truyền Đông y và kết quả nhận được cuối cùng đều đáng kinh ngạc như thế, đó chính là chân của Trịnh Phi hoàn toàn không có vấn đề gì.

“Điều này sao có thể?” Huấn luyện viên Trần và Trịnh Phi biết đáng lẽ mình nên vui mừng khi có được kết quả như vậy, ấy thế mà cả hai cùng ngồi trong xe và hút liên tiếp hết nửa gói thuốc vẫn chưa giải tỏa được cảm xúc chênh vênh, hoảng loạn như trong mơ này.

“Đây là sự thật đúng không?”

“Bệnh viện đều cho ra kết quả như thế, vậy còn không phải là sự thật sao?”

Cuối cùng huấn luyện viên Trần hít một hơi thuốc thật sâu, sau đó ném tàn thuốc ra ngoài cửa sổ xe và nói: “Quan tâm nhiều làm gì. Cậu quay lại gửi tiền đi, chúng ta trở về huấn luyện ngay trong đêm. Mặc kệ đây là chuyện hoang đường hay lừa bịp che mắt, miễn sao chống đỡ đến sang năm là được.”

“Ừ.” Trịnh Phi nhìn đèn đường bên ngoài, khuôn mặt non nớt đã dâng trào ý chí chiến đấu. Sau khi trôi qua mừng rỡ lẫn đau buồn, anh ta bỗng cực kỳ bình tĩnh: “Huấn luyện viên, nếu chân tôi đã không sao, vậy tôi có thể tham gia Á Vận Hội năm sau rồi.”

Huấn luyện viên Trần nhìn anh ta: “Cậu có thể mơ ước lớn hơn, chẳng hạn như đoạt huy chương vàng mang về chơi.”

Trịnh Phi nở nụ cười, tiếng cười càng lúc càng lớn: “Được!”

Anh ta nhìn về phía người thầy, ánh mắt sáng rực: “Chơi con mẹ nó!”

...

Không ai biết về nguyện vọng to lớn của Trịnh Phi và huấn luyện viên Trần, nhưng việc Trịnh Phi trở lại thi đấu đã gây ra sự chấn động lớn trong giới.

Đối với những người chưa biết chuyện, bọn họ rất thích khi có thể được tiếp tục nhìn thấy Trịnh Phi thi đấu. Đối với những người đã biết chuyện, thì chỉ có thể chửi thề, thương tích nặng như thế mà vẫn có thể chữa khỏi, từ khi nào quốc nội có vị thần y top 1 như thế.

Sự việc của Trịnh Phi làm sống lại hy vọng cho một số lượng lớn các vận động viên trẻ bỏ thi đấu vì chấn thương, khẩn thiết mong muốn được biết cách chữa trị.

Bản thân Trịnh Phi cũng tựa như đang nằm mơ, sau lại vì những gì đã hứa với bác sĩ Từ trước đó nên cuối cùng anh ta đã quyết định không tiếp tay. Anh ta dặn dò người trong nhà, nếu có người hỏi thì chỉ nhắc sơ qua về bác sĩ Từ, còn lại cũng đừng nói gì cả. Sau khi dặn dò hết những thứ này, anh ta để huấn luyện viên Trần đưa mình đi bế quan tập luyện, bỏ qua tất cả mọi thứ ngoài tai.

Sau ca của Trịnh Phi, danh tiếng của bác sĩ Từ được truyền bá ra ngoài.

Bản thân bác sĩ Từ cũng rất bận, người bệnh đến rất nhiều, mỗi ngày xoay tới xoay lui như con quay. Phần lớn những người đến xem bệnh đều là vì “độ hot” nhất thời, sau đó rồi cũng bỏ trị liệu, chỉ có số ít khác vẫn còn kiên trì.

Sau một tuần, đối với những người vẫn kiên trì, bác sĩ Từ cũng sẵn lòng giúp bọn họ một phen, để con trai mình đưa thông tin của bọn họ đến cho bà Phạm trước.

Cách “trị liệu” của bà Phạm vẫn luôn tuân theo chính sách không ánh sáng. Người được đưa tới đều là nhắm mắt, cho đến khi mở mắt ra thì phát hiện không bị sao cả.

Khi bà Phạm thu tiền ngày càng nhiều thì những suy đoán về “người kia” ngày càng nhiều...

Bởi vì Từ Phàm phụ trách quản lý tất cả mọi chuyện mặt ngoài, những người được trị liệu cho rằng Từ Phàm mới chính là vị “thần y” ẩn danh kia. Hơn nữa, suy đoán này ngày càng được mọi người tán thành khi lượng người được bà Phạm chữa khỏi càng nhiều...

Thật ra Từ Phàm không phải là không nhận ra những suy đoán này.

Mặc dù Từ Phàm có thể thấy rõ điều đó nhưng anh ta tự biết bản thân mình là người như thế nào, cũng không muốn mượn sự việc này để mưu lợi cho bản thân. Bởi vậy nên người khác có suy đoán gì về anh ta thì cũng chỉ có như không thôi. Đôi khi anh ta còn nghĩ, sự hiểu lầm này có thể giúp giảm bớt sức chú ý đến bà Phạm. Vậy nên, mọi người thích thì cứ việc hiểu lầm, dù sao anh ta cũng không tổn thất thứ gì.