Trò Chơi Sinh Tồn Đói Khát

Chương 120



Chử Đình không đáp lại, khoảng nửa tiếng sau, anh đăng một bài đăng trên nền tảng truyền thông phổ biến nhất, không giấu IP, thậm chí còn chủ động đánh dấu địa chỉ khách sạn.

Nội dung bài đăng ám chỉ rằng ngày tận thế sắp đến, nhưng nếu bạn thực sự muốn so đo, bạn sẽ thấy rằng bài đăng này chỉ là suy đoán và nghi ngờ cá nhân của chủ nhân bài đăng, và liệu ngày tận thế có đến hay không, thì tự bạn làm chứng.

“Liệu có bị xóa bài không?” Thẩm Tiêu hỏi. Theo tình hình trước mắt, bài đăng như thế này vẫn mang chút hiềm nghi kích động dư luận.

“Không đâu.” Chử Đình lại nói: “Ví dụ nếu tôi nói một cách chắc chắn và gây ra sự hoảng sợ, có lẽ bài đăng sẽ bị 404. Nhưng thực tế, những lúc như thế này có vài lời khó ra mặt nói được, phía chính chủ chắc cũng cần người nói thay.”

Quả nhiên, đến sáng hôm sau Thẩm Tiêu thức dậy thì bài đăng này vẫn còn.

Hơn nữa bởi vì những lời của Chử Đình mang tính suy đoán, một số người tin những gì anh nói, cũng có một số người cho rằng anh đang làm trò gì đó, đôi bên vì chuyện này mà xâu xé với nhau, và cứ thế mà bài đăng đã được đưa lên trang đầu.

Những người xem bài đăng có suy nghĩ và hành động như thế nào, Thẩm Tiêu không thể biết được. Nhưng ngày hôm nay cô lướt điện thoại, lại thấy có rất nhiều tin tức về tích trữ nước và lương thực.

Lướt mãi lướt mãi, đột nhiên Thẩm Tiêu nhớ ra một chuyện, cô hỏi Chử Đình đang ngồi ở bên xem ti vi: “Anh nói ở thế giới trước, nhà nước thật sự không biết sự tồn tại của chúng ta sao?”

Chử Đình vừa gặm quả táo vừa nói: “Nhà nước có biết đến sự tồn tại của chúng ta hay không thì tôi không biết, nhưng nếu như họ muốn chúng ta không biết đến sự tồn tại của họ thì lại rất dễ.”

Thẩm Tiêu im lặng không nói gì.



Buổi trưa, người phụ trách khách sạn đến tìm họ, ý trong lời nói là có khách quý đến, hy vọng họ có thể thông cảm.

Đây là chuyện mà Chử Đình với Thẩm Tiêu đã đoán được từ lâu, Chử Đình cũng không có gì phải từ chối, dù sao thì vật tư bên trong đã chuyển ra ngoài rồi, không sợ có người đến. Chỉ là đối mặt với yêu cầu này của khách sạn, anh cũng bảo bên khách sạn cho anh rất nhiều quyền lợi, chẳng hạn như bảo khách sạn thông qua các mối quan hệ để thuê cho họ một chiếc xe tốt.

Sau khi dọn xuống căn phòng dưới lầu, Thẩm Tiêu với Chử Đình thật sự không ra ngoài nữa.

Máy lạnh trong khách sạn chặn cái nóng như thiêu như đốt ngoài cửa. Trong khách sạn mỗi đêm đều có các buổi biểu diễn khác nhau, bên trong ăn uống linh đình, bên ngoài thì cỏ cây dần dần khô héo.

Ba ngày nữa lại trôi qua, nhiệt độ đã đạt đến 50 độ.

Nếu như nói nhiệt độ 40 độ thì mọi người vẫn có thể chịu đựng được, dù sao thì cũng không phải là chưa từng nghe qua nhiệt độ cao 40 độ. Nhưng 50 độ thì khác, cây cối khô héo trên diện rộng, có thể để lại dấu chân trên đường nhựa, con người có thể bị mất nước khi chỉ rời điều hòa và ra ngoài dạo một vòng. Hơn nữa, phía chính phủ đã thông báo rằng mực nước của hồ chứa đã giảm nhanh chóng, bảo người dân tiết kiệm nước.

Đây là vấn đề mà tiết kiệm có thể giải quyết được sao?

Ba ngày nữa lại trôi qua, nhiệt độ vẫn còn tăng cao, thành phố có nhiệt độ cao nhất đã đạt đến 60 độ.

Tình trạng thiếu nước ngầm trầm trọng đã gây ra tình trạng thiếu nước sinh hoạt ở nhiều nơi. Giống như vào khoảng một trăm năm trước, việc tranh giành nước đã xảy ra nhiều lần, thậm chí có hai gia đình tranh nhau lấy nước mà xảy ra án mạng.

Sau bốn, năm ngày kiên trì, thành phố nơi Thẩm Tiêu đang ở đã cho hạn chế sử dụng nước trong một khoảng thời gian giới hạn, sau đó chuyển sang sử dụng nước hạn chế, và sau đó nữa là ngừng sử dụng nước...

Việc cắt nước này ở trong khách sạn, người ở trên mấy tầng đều nhận được thông báo riêng của phía khách sạn, bao gồm hai người Thẩm Tiêu.

“Hiện tại khách sạn cắt nước, vậy bình thường chúng tôi lấy nước ở đâu?” Thẩm Tiêu hỏi.

Hiện tại nhiệt độ không khí bên ngoài lên cao, khô hạn khắp nơi, tài nguyên nước thiếu, nhưng hẳn là còn chưa tới mức khô kiệt.

“Bắt đầu từ ngày mai, tất cả mọi người chỉ có thể đến điểm lấy nước ở khu vực chỉ định, coi một gia đình là một đơn vị lấy nước.” Người phụ trách khách sạn khách khí nói: “Đương nhiên, thân là khách của khách sạn chúng tôi, khách sạn chúng tôi có cung cấp phục vụ chân chạy lấy nước. Nhưng chi phí này có hơi đắt, cần một phần mười nước làm phí phục vụ.”

“Tôi biết rồi, nếu cần tôi sẽ liên hệ lại với bên anh.” Thẩm Tiêu không từ chối thẳng.

Chạng vạng ngày hôm sau, sau khi mặt trời xuống núi, Thẩm Tiêu cầm đồ đựng nước đi tới địa điểm lấy nước theo như lời người phụ trách khách sạn.

Người trong cả khách sạn tới lấy nước giống cô cũng không ít.

Trong khoảng thời gian này không ít người đến khách sạn ở, người ở các tầng lớp đều có, người lấy nước giống Thẩm Tiêu đều ở tầng thấp tầng giữa. Mà người ở tầng cao, cho đến nay, vẫn không cần bọn họ tự mình lộ diện.

Sau khi ra khách sạn, một làn sóng nóng bức đánh úp lại. Dù cho không có ánh nắng bắn thẳng đến, cũng vẫn nóng xông hơi người. Thẩm Tiêu đi theo đám người tới điểm lấy nước, tầm hai mươi phút sau, cô đi tới điểm lấy nước của khu vực bọn họ.

Nói là điểm lấy nước, thực tế chính là một cái giếng sâu. Sâu bao nhiêu, Thẩm Tiêu không biết, nhưng dây thừng bên cạnh thùng xách nước rất dài rất dài. Bên giếng sâu có người mặc quần áo quân nhân nhìn, từ trên khuôn mặt cương nghị cùng với ánh mắt lợi hại của bọn họ có thể nhìn ra bọn họ cũng không phải vũ trang bình thường.

Cũng vì có bọn họ làm kinh sợ, gần giếng sâu vẫn luôn duy trì trật tự tốt đẹp.

Quy định của điểm lấy nước là coi một gia đình là một đơn vị, phải cầm sổ hộ khẩu và chứng minh nhân dân đối chiếu để lấy nước, một người 100 ml một ngày, một lần nhiều nhất có thể lấy số định mức của ba ngày.

Người khác thì không sao, Thẩm Tiêu không có thứ như hộ khẩu, cho nên cô chỉ có thể dựa vào giấy chứng minh nhân dân mà trung tâm mua sắm bịa ra được phân nước ngọt cho một người.

Ba ngày chính là 300 ml, khoảng nửa chai nước khoáng.

Nước lấy ra từ trong giếng không phải quá trong suốt, mang theo một chút vẩn đục, bùn nhiều như vậy, xem ra nước trong giếng này hẳn là cũng sắp thấy đáy.

Bởi vì lượng nước quá ít, có người không chịu được oán giận nói: “Nước cũng quá ít, trưởng quan, số nước này chúng tôi dùng để vo gạo cũng không đủ.”

“Anh còn muốn vo gạo? Chúng ta không phải ăn gạo sống đã không tệ rồi.” Phía sau có người nói: “Nhưng nước này quả thật quá ít, có thể thêm một chút nữa không.”

Đáng tiếc, đối với những âm thanh này, cuối cùng đổi lấy đều là nòng súng lạnh như băng.

Thẩm Tiêu lấy nước xong không ở lại vây xem, ôm bình nước dọc theo đường lớn nhiều người về tới khách sạn.

Trong khách sạn có phát điện năng lượng mặt trời, điện trước mắt mà nói còn có thể dùng, hộ gia đình của ba tầng trên tạm thời được sử dụng điện cả ngày một cách vô điều kiện, Thẩm Tiêu và Chử Đình còn có thể tiếp tục hưởng thụ đãi ngộ máy điều hòa, không đến mức người ở trong phòng biến thành lồng thịt lợn hấp.

“Tình huống không quá tốt.” Thẩm Tiêu đi lên uống non nửa chén nước nói. Hiện tại phòng bọn họ ở là bên cạnh phòng ban đầu của Chử Đình, vách tường phòng đã bị thông, từ bên ngoài nhìn, nơi này vẫn là hai căn phòng, nhưng thực tế bên trong đã là một gian. Bởi vì có chuẩn bị trước đó, chỉ cần là nước khoáng thì bọn họ có đủ hai phòng, cho đến nay, phòng bọn họ không thiếu, chủ yếu lo lắng vẫn là khí hậu ngày hôm sau thay đổi như thế nào: “Nếu vẫn liên tục nóng lên không mưa, sớm hay muộn bao động sẽ xảy ra.”

“Chúng ta tạm thời đừng đi ra ngoài.” Chử Đình nói, anh cũng có dự cảm chuyện còn có sự thay đổi.

Vào ban đêm, sau khi hai người ăn xong một ít rau quả thức ăn không giữ được độ tươi lâu thì nằm trên giường. Đợi đến nửa đêm, bọn họ đột nhiên bị tiếng thét chói tai bên ngoài làm bừng tỉnh.

Thẩm Tiêu rời giường nhìn ra ngoài cửa sổ, bởi vì là buổi tối, cô chỉ có thể dựa theo tiếng động phía dưới đoán chắc hẳn bên dưới khách sạn có không ít người tụ tập, những người đó hình như ồn ào muốn xông vào, sau đó không biết đã xảy ra chuyện gì, ở trong từng đợt thét chói tai và kêu rên hỗn loạn, người bên ngoài muốn xông vào bị dọa lui, tiếng ồn ào dưới lầu dần dần tản đi.

Sau khi bị đánh thức, Thẩm Tiêu và Chử Đình đều không ngủ được.

Hiện giờ sông ngòi khô cạn, điện thành vật xa xỉ, ngoài cửa sổ tối đen như mực, càng tôn lên sao trời sáng rực trên bầu trời.

Thẩm Tiêu đứng ở bên cửa sổ, gió đêm phất qua khuôn mặt của cô, nhìn sao trời mênh mông, cô nhịn không được nghĩ: đây đối với con người mà nói là tận thế, đối với trái đất mà nói, có lẽ chính là một ngày nào đó trải qua trong cuộc đời nó mà thôi. Ngôn Tình Nữ Phụ

“Cũng không biết chúng ta phải làm thế nào mới có thể rời bản đồ này.” Thẩm Tiêu nói. Tận thế của con người nghĩ cũng biết là rất tàn khốc, cô muốn mau chóng thoát khỏi nơi này.

“Chắc chắn sẽ có đường ra, chỉ là tạm thời chúng ta còn chưa tìm được mà thôi.” Chử Đình trả lời.

Trong khoảng thời gian này anh thử rất nhiều thứ, nhưng từ đầu đến cuối trung tâm mua sắm không có biểu hiện nhắc nhở thu về. Nói cách khác, đến bây giờ, tích phân thu vào của anh và Thẩm Tiêu vẫn đang là 0.

Lại một ngày trôi qua, sau hừng đông trước khi mặt trời dâng lên, người phụ trách khách sạn lại tìm tới hai người.

Anh ta nói cho hai người Thẩm Tiêu Chử Đình đã xảy ra chuyện gì… tối hôm qua có người có ý đồ cướp bóc khách sạn, nhưng bị bảo vệ của khách sạn đánh đuổi. Nhưng bởi vì chuyện này, ba bảo vệ của khách sạn bị thương.

“Bọn họ bị thương, chúng tôi chắc chắn không thể làm lơ. Cũng bởi vì sự tồn tại của bọn họ, những người khách mới có thể ở an ổn ở trong này.” Giọng điệu của người phụ trách ôn hòa nói: “Cho nên khách sạn muốn thay bảo vệ thu nhận một ít quà cảm ơn.”

Nói trắng ra, chính là biến thành lên giá ngay tại chỗ.

Nghĩ đến ở trong khoảng thời gian này, khách sạn coi như hiểu đạo lý, chỉ cần đưa đủ tiền phòng, sự an toàn cùng với sự riêng tư của hộ gia đình không bị xâm phạm, Thẩm Tiêu và Chử Đình thương lượng một chút, quyết định tạm thời không nổi lên xung đột với khách sạn, tiếp tục chi trả tiền phòng.

Không thể không nói, khoản tiền phòng này giao ra vẫn khá có lời.

Sau đó lại lần lượt có mấy nhóm người muốn công chiếm khách sạn, nhưng đều bị người của khách sạn ngăn cản bên ngoài. Bên ngoài tình trạng hỗn loạn xảy ra thường xuyên, trong khách sạn ít nhất coi như an ổn.

Lại gần ba ngày trôi qua, từ đầu đến cuối mưa vẫn không rơi. Khi nghe nói vài giếng sâu đã khô kiệt. Không chỉ có phía chính phủ đang cố gắng đào giếng tìm nước, cũng có không ít người lén lút đào giếng. Nhưng cuối cùng kết quả nhận được không được như ý.

Nước vẫn quá ít.

Hai người Thẩm Tiêu Chử Đình cảm thấy càng ngày càng ít là bắt đầu từ khi người phụ trách khách sạn đòi tiền nước.

“Hai vị đều là người hiểu lí lẽ.” Người phụ trách cười lộ ra một chút tin tức: “Bây giờ bên ngoài vô cùng loạn, bởi vì chuyện nước mấy ngày nay vẫn luôn có nhiều người dùng binh khí đánh nhau quy mô lớn xảy ra. Lấy khách sạn của chúng ta mà nói, mỗi sáng mở cửa ra, đều sẽ nhìn thấy mấy cái xác ở bên ngoài. Cho nên chuyện lấy nước này, về sau vẫn để chúng tôi nhận giúp thì tương đối tốt hơn, đồng ý không? Chi phí cũng cần tăng lên, một tầng đầu tiên tăng ba mươi phần trăm.”

“Ba mươi phần trăm này có tính ở trong phí phòng không?” Chử Đình dựa vào cánh cửa.

Người phụ trách cười: “Đương nhiên là không tính. Sau này tiền phòng ngoài mức ban đầu, còn cần thanh toán thêm bốn mươi phần trăm nước.”

“Nhiều như vậy?” Dù cho hiện tại Thẩm Tiêu không thiếu nước vẫn cảm thấy khách sạn lòng dạ hiểm độc. Mỗi người một ngày cũng chỉ có thể nhận 100 ml nước, khách sạn thu 70 phần trăm, một ngụm nhỏ còn lại có ích lợi gì? Đây hoàn toàn là không chừa lại đường sống.

“Vậy nếu không giao thì sao?” Chử Đình lại nói.

“Hai vị cũng có thể lựa chọn không ở khách sạn chúng tôi.” Người phụ trách không sợ hãi: “Hiện tại bên ngoài mỗi ngày đều có người muốn vào khách sạn chúng tôi nhận che chở, hai vị không muốn ở, còn nhiều người muốn vào ở.”

“Vậy nếu chúng tôi không muốn dọn đi thì sao?” Chử Đình nói xong, anh ta thay đổi tư thế cùng với vũ khí trong tay vô cùng nhẹ nhàng đặt ở trước ngực người phụ trách.

Nhìn khẩu súng nhỏ ở ngực, sắc mặt người phụ trách khẽ biến. Nhưng anh ta có thể luôn thành thạo bước đi ở trong giới quyền quý, một chút can đảm vẫn phải có. Anh ta nhanh chóng khiến mình bình tĩnh, đổi một gương mặt vô cùng khách sáo: “Quý khách đừng tức giận. Tiêu chuẩn thu phí vừa rồi chỉ nhằm vào người bình thường, đối với hai vị, tôi có thể đưa ra giá ưu đãi, tổng cộng chỉ lấy chi phí bốn mươi phần trăm. Yêu cầu duy nhất, chính là hy vọng khi khách sạn gặp phải vấn đề khó mà tự thân không thể giải quyết, có thể xin hai quý khách giúp đỡ một phen.”

Biết đây là khách sạn muốn mượn sức bọn họ, Chử Đình thu súng về, nói: “Nước sau này các người trừ ba mươi phần trăm, còn lại đưa đến đây. Khi khách sạn cần chúng tôi ra tay, chúng tôi sẽ ra tay.”

“Được.” Người phụ trách không cò kè mặc cả nữa, lúc này mới đồng ý.