Trò Chơi Sinh Tồn Đói Khát

Chương 130



Nói đến công việc trong lòng đất, người phụ trách lại nghĩ tới một chuyện rất quan trọng: “Đúng rồi, tôi nhớ không phải các anh có thanh kiếm đó? Bây giờ còn không?”“Chúng tôi không làm mất.” Chử Đình nói.

“Thật tốt quá!” Người phụ trách lại vui vẻ. Trước kia thanh kiếm này đào đất nhanh cỡ nào anh ta đã tận mắt thấy: “Chúng tôi cần hai người!”

Biết người phụ trách nói gì, thật ra nhân viên quản lý nói chuyện đào lòng đất, bọn họ đã chuẩn bị tốt sẽ để kiếm cổ lộ diện. Hiện tại có người phụ trách ở đây, vừa khéo còn có thể giảm bớt không ít miệng lưỡi của bọn họ.

“Chúng tôi cũng muốn mau chóng đến ở nơi ấm áp.” Chử Đình nói: “Có nơi cần chúng tôi, tổ chức cứ việc nêu ra.”

“Có những lời này của mọi người thì tôi an tâm rồi. Hai người ngồi trước đi, tôi đi ra ngoài một chuyến.” Người phụ trách nói xong lập tức rời nhà tuyết.

Chuyện kế tiếp hết thảy thuận lý thành chương… kiếm cổ bị đem ra làm máy đào để sử dụng.

Đương nhiên, như lẽ thường một thanh kiếm vừa xuất hiện, vẫn dẫn tới không ít suy đoán của mọi người, ánh mắt mọi người nhìn hai người Thẩm Tiêu cũng thêm một chút sắc thái khác. Nhưng lúc đầu xây dựng, mọi người đều tương đối khắc chế, chưa từng đi hỏi sâu món đồ này ở đâu ra, tinh lực của mọi người chủ yếu vẫn đặt ở trên chuyện dọn vào lòng đất, chẳng qua đối đãi với ba người Thẩm Tiêu Chử Đình Lâm Đồng khách sáo hơn người bình thường không ít.

Nhiệt độ dưới lòng đất cao hơn mặt đất, sau khi đào xuống hơn 100 mét, con người đã có thể sinh tồn. Nhưng vì sự bảo tồn sinh học, tổ chức dự tính chiều sâu đào là 120 mét.

Có kiếm cổ hỗ trợ, tốc độ đào độ sâu 120 mét nhanh hơn rất nhiều. Trên cơ bản chính là mỗi người thay phiên đi đào, sau đó người còn lại vận chuyển bùn đất đá vụn trong lòng đất. Mà những bùn đất đá vụn này cũng có thể đặt ở trên mặt đất dùng nước tưới mau làm xong phòng ốc cho người ở.

Sau gần hai tháng, chỗ ở rốt cuộc lấy tới 120 mét chiều sâu, nhưng nhiệt độ này vẫn có hơi thấp, cuối cùng kế hoạch thay đổi, lại đi đào sâu xuống 10 mét. Đồng thời lo lắng vì nhiệt độ trên mặt đất quá thấp, ở 120 mét dưới lòng đất có một nửa đất trống, trước tiên dời người xuống dưới, một nửa còn lại tiếp tục công việc phía dưới.

Đợi khi mọi người dời vào lòng đất, lại là một tháng trôi qua, mà thức ăn, đã sắp cạn kiệt…

Thật ra thức ăn thiếu cũng không phải đột nhiên thiếu ngay, từ nửa tháng trước g đã có dự đoán, nhưng cho dù biết cũng không có cách nào, hiện tại trong hoàn cảnh này, thức ăn ở vùng gần đấy đã bị thu gom gần hết, người ở ruộng nương chỉ có thể ký thác hy vọng trên người đội ngũ ra ngoài tìm kiếm vật tư. Nhưng mỗi lần đội ngũ tìm kiếm vật tư ra ngoài, ít nhất phải một hai tháng mới trở về. Mà cách thời gian bọn họ trở về lần trước, là ba tháng trước.

Lúc này, Thẩm Tiêu và Chử Đình bị người phụ trách và lão Vương gọi vào trong nhà tuyết, người sau đem đồ tới trước mặt hai người Thẩm Tiêu

Món đồ đó dùng hộp gấm màu đỏ đựng, trông vô cùng quý giá.

Thẩm Tiêu không vội mở ra, mà hỏi: “Đội trưởng Vương đây là cái gì?”

Bởi vì chặng đường trước đó, Thẩm Tiêu có ấn tượng cực kỳ tốt với người dẫn đội Vương Kỳ Phát này, hiện tại tới ruộng, cũng khá vui vẻ nghe ông ta sắp xếp. Chỉ tiếc, hành trình bốn mươi ngày trước đó không phải khiến tất cả mọi người không tổn hao lông tóc gì, đầu ngón chân của Vương Kỳ Phát lạnh cóng, bệnh cũ ở đầu gối tái phát, hiện tại ông ta đã không thể đứng, chỉ có thể ngồi ở trên xe lăn đi lại.

“Đây là quà cảm ơn của tổ chức cho hai người.” Đội trưởng Vương cũng không oán trời tránh đất, khi trò chuyện với mọi người còn có thể mặt mang tươi cười: “Thật ra món quà cảm ơn này từ ba tháng trước đã nên lấy ra, chỉ là phải đi trên biển, vừa đi vừa về cần thời gian, thế nên kéo dài. Tóm lại, cảm ơn hai người, nếu không phải có hai người, chúng tôi vẫn không thể dọn xuống lòng đất nhanh như vậy.”

Nghe lời này của ông ta, Thẩm Tiêu giật mình, có lẽ cô đã đoán được trong hộp gấm này đựng cái gì, nhưng cô không lập tức mở ra trước mặt hai người này. Mà lại trò chuyện với bọn họ một lát, sau khi đưa bọn họ rời đi, mới về tới trước bàn.

“Mở ra nhìn xem đi.” Chử Đình tháo bỏ giấy niêm phong trên hộp, vừa mở nắp ra, bỗng chốc một cái chén vô cùng tinh mỹ xuất hiện ở trước mắt hai người.

Quả nhiên…

Thẩm Tiêu nhìn thấy đồ sứ, trong một chốc cũng không biết là vui hay là cảm xúc khác.

Món đồ cổ có thể được đưa đến trên thuyền truyền lại cho người đời sau bảo tồn giá trị đương nhiên xa xỉ, mấy thứ này có thể nói là bán ra một món thì ít hơn một món. Cấp trên nguyện ý lấy món đồ đáng giá như vậy đưa cho bọn họ làm quà cảm ơn, phần tâm ý này không thể không nói là quá nặng.

Chử Đình cầm chén nhỏ ở trong tay thưởng thức một hồi, mới nói: “Giá thu về của món này là một vạn tích phân. Nếu chúng ta muốn tích đủ tích phân, có lẽ phải đào rỗng con thuyền này mới đủ.”

“Để tôi xem thử.” Thẩm Tiêu cầm chén từ trong tay Chử Đình, ngay sau đó cô nhận được nhắc nhở của trung tâm mua sắm, giá trị của chiếc chén này quả nhiên cao tới một vạn tích phân: “Giá cả làm sao cao như vậy?” Đồ cổ bình thường cũng chỉ hơn mười mấy chục, thế nhưng cái chén này có thể tăng lên gấp mấy trăm lần đồ cổ bình thường, trị số này dường như có hơi cao quá đáng.

“Không tính là cao.” Chử Đình nói: “Món đồ cổ truyền đời có một không hai cũng đã cực đủ giá trị, huống chi những món đồ khác cùng thời kỳ với nó nói không chừng đều đã bị hủy hoại, giá trị của nó sẽ tăng lên không phải không có khả năng.”

Nghe nói như thế, Thẩm Tiêu không khỏi lại nhớ tới trận tai nạn lúc trước.

Đúng vậy, con người đều không sống tiếp được, huống chi là những món đồ tinh giá này.



Thu chén vào nhẫn không gian, Thẩm Tiêu và Chử Đình đi ra nhà tuyết trở lại lòng đất. Bởi vì vẫn là xây dựng ban đầu, công trình bậc thang sâu hơn một trăm mét có hơi lớn, cho nên ra vào lòng đất đều là dùng ròng rọc lên xuống để người ta ra vào.

Mà tuy rằng dưỡng khí ở lòng đất cũng đủ, nhưng vật tư không đủ, hơn nữa dưới đất quá mức âm u ẩm ướt, thời gian lâu chắc chắn sẽ có người sinh bệnh, cho nên nơi mọi người ở được làm một cái giường lò, mà mỗi giường lò đều có ống khói, có thể cho khói đẩy ra từ ống khói. Đồng thời trên giường lò đều có nồi hơi, ít nhất nước ấm sẽ không thiếu, chiếu sáng thì trên cơ bản thông qua lửa từ lò để chiếu sáng.

Cho dù là như vậy, dưới lòng đất vẫn là bóng tối chiếm phần lớn.

Hoàn cảnh tối đen như vậy khiến Thẩm Tiêu không khỏi nghĩ tới thế giới đáy biển lúc trước, nhưng lòng đất tốt hơn đáy biển một chút, ít nhất mọi người muốn gặp ánh mặt trời, bất cứ lúc nào cũng có thể nhìn thấy.

Bóng tối làm cho thị lực yếu đi, lại làm cho những cảm quan khác như thính giác và khứu giác của người ta trở nên nhanh nhạy. Thẩm Tiêu chợt nghe thấy có người đang kêu đói, âm thanh đó rất nhỏ rất yếu, hẳn là của một đứa trẻ đang làm nũng với người lớn trong nhà.

“Tiểu Ngôn chịu đựng chút nữa đi, rất nhanh chú Lý bọn họ sẽ trở về, đến lúc đó bọn họ sẽ mang rất nhiều đồ ăn trở về.” Trong bóng đêm tiếng cha mẹ nói chuyện cũng có chút hữu khí vô lực, trung khí không đủ.

Thẩm Tiêu biết, đây là khốn cảnh mà mọi người trước mắt ngoại trừ cô và Chử Đình cùng gặp phải. Nếu đội ngũ ra ngoài tìm vật tư không trở lại, nơi này sớm hay muộn cũng xảy ra vấn đề lớn. Trong không gian này còn có một phần thức ăn, nhưng cho dù lấy ra toàn bộ, cũng chỉ đủ tiêu hao vài ngày mà thôi.

Nói trắng ra trước mắt vẫn chưa tìm được cây nông nghiệp có thể sinh trưởng ở trong bóng đêm hoặc là có thể lớn lên ở nhiệt độ siêu thấp.

Miệng ăn núi lở, vốn ban đầu luôn luôn có thể ăn hết một ngày nào đó.

Thẩm Tiêu đã từng thấy ở trong trung tâm mua sắm, trung tâm mua sắm quả thật có cây nông nghiệp có thể tồn tại trong bóng đêm, nhưng những cây nông nghiệp đó không phải món đồ của thời không này. Sự tồn tại trước đó của kiếm cổ cũng đã làm cho người ta suy đoán xôn xao, nếu cô lại lấy ra món đồ kỳ lạ nào đó vậy tương đương với lại đẩy mình và Chử Đình lên đầu sóng ngọn gió.

Không đến bất đắc dĩ, Thẩm Tiêu không muốn đi tới bước này.

Chỉ có thể coi như không nghe thấy cuộc trò chuyện trong bóng đêm đó, Thẩm Tiêu đi thang máy xuống phía dưới làm việc.

Lại là một ngày làm xong công việc, sau khi làm xong, Thẩm Tiêu kéo thân thể mỏi mệt cùng đoàn người trở lại bên trên ngủ.

Bếp lò ghép chung với giường lớn hoàn toàn không có gì riêng tư đáng nói, cho nên giường lò ở giai đoạn trước phía trước đành phải dựa theo giới tính phân chia thành hai khu vực, đàn ông mang theo bé trai, phụ nữ mang theo bé gái, nơi có thể tiết kiệm một chút cũng là một chút.

Thẩm Tiêu là công nhân phải xuống dưới đất, cô có quyền lợi được ưu tiên sử dụng nước ấm. Lâm Đồng đau lòng cô, sớm đã dùng bình giữ ấm trữ một bình nước ấm, chờ cô quay về lại uống. Sau khi Thẩm Tiêu uống hết nước, lại đi nhận ít nước ấm trốn ở trong ổ chăn lau thân thể một chút, sau khi thay quần áo sạch sẽ, lúc này cô mới nhẹ nhàng thở ra.

“Em bóp vai giúp chị.” Lâm Đồng lanh lợi bò lên giường lò nói.

Thẩm Tiêu không từ chối, cô quả thật mệt chết đi được. Dù cho đã làm việc mấy tháng như thế, thân thể của cô vẫn không quen. Mỗi ngày trở về, xương sống thắt lưng vai đều đau.

“Đúng rồi, vừa nãy dì Lý lại đây, nói là ngày mai tất cả phụ nữ đều đi lên mặt đất tìm đồ. Chị Thẩm ngày mai chị có thể không cần xuống lòng đất làm việc.” Lâm Đồng dùng sức bóp vai cho Thẩm Tiêu nói.

Bóp một lát, cô bé không thấy Thẩm Tiêu đáp lại, không khỏi dừng lại động tác nhìn cô, thì thấy Thẩm Tiêu đã nhắm mắt ngủ.

Lâm Đồng khẽ thở dài, lại nhìn trái phải, thấy xung quanh mờ tối nghĩ mọi người hẳn sẽ không chú ý cô bé, cô bé với tay vào túi của cô bé bẻ một miếng gì đó xuống, lại nhanh chóng nhét vào miệng Thẩm Tiêu, lúc này mới lại tiếp tục mát xa cho Thẩm Tiêu.



Ngày hôm sau.

Khi Thẩm Tiêu và tất cả phụ nữ cùng nhau đi lên mặt đất, ngoài ý muốn gặp được Chử Đình ở trên mặt đất chờ các cô.

“Sao anh ở đây? Không phải nói đây đều là công việc của phụ nữ chúng tôi sao.” Thẩm Tiêu có hơi đói bụng, hôm nay cô không xuống lòng đất làm việc, không được ăn cơm sáng. Cô nhịn không được liếm môi một cái, nói: “Không biết vì sao, tối hôm qua tôi mơ thấy tôi ngồi ở trên núi chocolate gặm chocolate. Buổi sáng lúc tỉnh lại, khóe miệng còn có một mùi vị ngọt.”

Chử Đình vươn tay xoa khóe miệng không liếm sạch sẽ chocolate của cô: “Vật tư mọi người thu gom lẽ nào không cần người khiêng vác à? Tôi chính là culi bị phân cho mọi người đấy. Hôm nay làm việc nghiêm túc chút, có thể làm cho khoai Trạng Nguyên nảy mầm hay không, phải xem mọi người.”

Dưới lòng đất không có ánh sáng, cây nông nghiệp khó có thể sinh tồn. Cũng may có nhà nông nghiệp ở đây, bọn họ đã tìm ra hạt mầm chịu tối chịu rét, chỉ cần có thể trồng mấy thứ này, vậy mọi người sẽ có hy vọng.

Chỉ tiếc, những cây trồng này chịu tối chịu rét không tệ, nhưng không có nghĩa là không cần ánh mặt trời. Ban đầu bọn họ có nghĩ tới ban ngày đem những cây nông nghiệp này lên mặt đất phơi nắng, buổi tối lại bỏ xuống lòng đất. Nhưng nhiệt độ trên mặt đất thật sự rất thấp, lúa mì Thanh Khoa đều không trồng sống được, càng đừng nói thực vật khác. Vì thế mọi người chỉ có thể lùi một bước, xem thiết bị năng lượng mặt trời có thể chiếu sáng từ mặt đất đến người hay không.

Mục đích lần này của đám người Thẩm Tiêu chính là tìm kiếm mấy thứ đó ở xung quanh.

Thẩm Tiêu cảm nhận được vị ngọt trong miệng… vừa nãy Chử Đình nhân cơ hội nhét một viên kẹo sữa vào trong miệng cô… cô thấy Chử Đình ăn mặc bụi bặm, nói: “Biết rồi quản đốc.” Nói xong ngược lại là cô nở nụ cười trước. Xung quanh nhiều người, khi cô và Chử Đình nói lời này, mọi người dường như cũng biết bọn họ là “Một đôi”, nháy mắt ra hiệu giành ra không gian riêng cho hai người bọn họ. Thậm chí cô gái có lá gan lớn một chút còn thấp giọng nói với Thẩm Tiêu: “Hai người có thể đi tới nơi ít người tìm tòi một lát trước, sau đó lại đến tìm chúng tôi.”

Câu này rõ ràng nghe vào không có vấn đề gì, Thẩm Tiêu nghe ra “ý sâu xa” khác từ trong biểu cảm của bọn họ.

Thẩm Tiêu còn không biết trả lời như thế nào, ngược lại Chử Đình thoải mái dắt tay Thẩm Tiêu, chỉ về phương hướng ít người nói với những người khác: “Vậy chúng tôi qua bên kia trước, gặp lại sau.”

“Đi đi đi đi, không cần trở về quá sớm.”

Thẩm Tiêu: “…”

Thẩm Tiêu và Chử Đình tìm được một chỗ hoang tàn không người, sau đó dựa vào một bức tường mỗi người cầm ít đồ ăn ra. Bích quy nén không có hương vị gì, vị còn rất khô khốc, chỉ có thể uống nước ấm nuốt xuống.

“Tiếp tục như vậy cũng không phải là cách.” Thẩm Tiêu nhìn về phía phương xa nói. Trong khoảng thời gian này tới nay, tích phân trong tay bọn họ vẫn không có thay đổi gì quá lớn. Mức mấy chục vạn cuối cùng đó, tiếp tục như bây giờ, chỉ sợ phải tích cả đời.