Trò Chơi Sinh Tồn Đói Khát

Chương 137



Uống ít rượu, ăn bữa sáng, bất tri bất giác, bên ngoài tiếng càng vang. Thẩm Tiêu mượn cơ hội say rượu, Chử Đình tỏ vẻ đưa cô lên lầu, lại bảo tiểu nhị lên một vò rượu mới, hai người rút lui khỏi bàn rượu.Nhìn thấy bọn họ rời đi, Triệu Đông liếm răng nanh, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên thân kiếm trên lưng Thẩm Tiêu.



Hôm sau, Dung trạch ngoài thành.

Người trừ quỷ họ Vương đi theo phía sau Trương Đại Viễn, mà Trương Đại Viễn một tay cầm tóc máu của thần đồng nhà họ Dung, một tay cầm lạc phách. Cuối cùng anh ta dạo quanh một vòng giếng cổ ở nhà cũ nhà ho Dung, xác định nói: “La bàn chỉ hướng này, người mất tích ở đây.”

Người nhà họ Dung vừa thấy giếng cổ, trước mắt tối sầm, độc đinh nhà bọn họ!

Trong giếng cổ có nước, người mất tích ở đây, tám chín phần mười là không còn.

“Các vị đại sư, bình thường chúng tôi đều lấy nước dùng ở giếng này, bên trong không có vật khác lạ gì, sao con tôi có thể… Có thể ở đây chứ” Dung lão gia vô cùng chờ mong là mấy vị đạo trưởng sai lầm.

“Phía trên không có đồ, không có nghĩa là phía dưới không.” Trương Đại Viễn nói: “Đi chuẩn bị dây thừng, chúng ta chuẩn bị xuống giếng nhìn xem.”

Người nhà họ Dung không có cách nào khác, đành phải nghe phân phó của anh ta, đi tìm ba cọng dây thừng. Miệng giếng trong nhà không lớn, một lần chỉ có thể chứa một người đi xuống.

Triệu Đông không đi, chỉ mỗi Trương Đại Viễn, Tiền Viên và người trừ quỷ họ Vương trước sau xuống giếng.

Nhưng chưa đến nửa khắc, trong giếng lập tức truyền đến một trận kêu thảm thiết, tiếp theo người trừ quỷ họ Vương xuống giếng đã nhanh chóng cầm lấy dây thừng đi ra, vừa đi vừa mang sắc mặt trắng bệch nói: “Rắn! Một con rắn thật lớn!”

Con rắn quả thật là một con rắn rất lớn, cả đời ít thấy, nếu không người trừ quỷ họ Vương cũng sẽ không sợ tới mức trực tiếp đi ra khỏi giếng.

Sau khi người trừ quỷ họ Vương đi ra giếng không lâu, Trương Đại Viễn và Tiền Viên cũng trước sau ra khỏi giếng.

Sắc mặt của bọn họ cũng chỉ tốt hơn người trừ quỷ họ Vương một chút, sau khi hai người bọn họ đi ra, thuận tiện bổ sung lời mà người trừ quỷ họ Vương chưa nói hết: “Đáy giếng có một con rắn lớn, chiếm cứ đáy giếng, nhìn hình thể, ít nhất cũng có trăm năm đạo hạnh. Khi chúng tôi đi xuống, nó đang ngủ, nếu không ba người chúng tôi chưa chắc có thể đi ra.”

Nghe vậy, toàn bộ người nhà họ Dung đều mang vẻ mặt nghi ngờ: “Làm sao có thể, mỗi ngày chúng tôi uống nước bên trong, hoàn toàn không thấy gì cả.”

“Rắn ở đáy giếng, các người đương nhiên không nhìn thấy.” Người trừ quỷ họ Vương trợn trắng mắt nhìn họ nói.

Trong một chốc người nhà họ Dung hai mặt nhìn nhau.

Thế mà bên trong giếng cổ có một con rắn tinh, vậy nước mà bọn họ uống chẳng phải là…

Nghĩ vậy, trong dạ dày bọn họ đều cuồn cuộn một trận.

So với phản ứng của hạ nhân trong phủ, mấy lão gia nhà họ Dung tốt hơn một chút, dù sao nước mà bọn họ uống đều là nước suối trong lành vận chuyển từ ngoài thành tới, trái lại phản ứng không quá kịch liệt. Lúc này biết trong nhà mình có một con quái vật, lại thấy vẻ mặt các vị đại sư không muốn đối phó, Dung lão gia bước lên phía trước nói: “Vậy ba vị đại sư có thể có nhìn thấy con tôi không?”

“À…” Lúc này người trừ quỷ họ Vương đã dịu lại có hơi xấu hổ, lúc ấy anh ta vừa thấy thân rắn tráng kiện, sợ tới mức quay đầu bỏ chạy lên trên, thật sự không chú ý.

Tỉnh táo nhất vẫn là Trương Đại Viễn: “Không nhìn thấy tiểu công tử, nhưng lại thấy một mảnh quần áo, không biết đây có phải của cậu ấy hay không.” Ở dưới tình huống như vậy, thế nhưng anh ta còn có thể mò ra một mảnh quần áo.

Dung lão gia nhận lấy vừa nhìn, Dung phu nhân ở bên cạnh lập tức rơi nước mắt: “Đây là vải quần áo mà tôi tự tay may cho mấy anh em, lão gia, thằng bé ở trong giếng! Ông nhất định phải cho người cứu thằng bé ra!”

Dung lão gia không nói hai lời, trực tiếp quỳ xuống với Trương Đại Viễn: “Đại sư, xin hãy cứu con tôi một mạng!”

Trương Đại Viễn không phải người máu lạnh, nhưng lòng người có mềm đi nữa, thứ trong giếng đó anh ta tự nhận không giải quyết được: “Dung lão gia không ngại lại hỏi thử bên quan phủ có tiền bối lợi hại nào khác hay không, việc này… Tôi thật sự bất lực.”

“Từ khi thằng bé mất tích đến bây giờ, phía trước phía sau đã có sáu bảy tám người đến đây, nhưng chỉ có một mình Trương Đại Viễn cậu tính ra chuyện thằng bé ở trong giếng. Trương đại sư, chúng tôi chỉ tín nhiệm cậu.” Đôi mắt đẹp của Dung phu nhân rưng rưng, lấy một ánh mắt như với thần tiên cứu mạng nhìn Trương Đại Viễn.

Người trừ quỷ ở đây đều là đàn ông, đối mặt với người phụ nữ đẹp yếu đuối như vậy, thái độ từ chối hơi mềm mỏng dần. Dù Trương Đại Viễn có lý trí đi nữa lúc này cũng không tránh khỏi trầm ngâm một chút.

Triệu Đông ở trong đám người thấy không khí đông cứng, lúc này tiến tới phía trước một bước nói: “Chư vị, tôi thấy con xà yêu kia e rằng người bình thường không đối phó được. Cho dù chúng ta có thể đuổi đi, cũng chưa chắc có thể chém giết. Yêu quái đều khá mang thù, nếu một kích của chúng ta không thể làm cho nó mất mạng, chỉ sợ muốn giết lần nữa sẽ khó khăn, từ nay về sau còn phải lúc nào cũng đề phòng nó có âm thầm đánh lén hay không.”

“Triệu lão đệ nói có lý.” Người trừ quỷ họ Vương thấy tìm được bậc thang, vội thuận thế đi xuống.

Nhưng anh ta không nghĩ tới chính là, Triệu Đông nói vừa hết lời, lại chuyển đề tài: “Tôi vừa mới quen hai vị đồng hành, có thể bọn họ bản lĩnh không lớn, nhưng có một thanh bảo kiếm vô cùng hiếm có. Đánh chết yêu ma quỷ quái làm sao có thể không có vũ khí lợi hại, như vậy nếu có thể mời bọn họ đến hỗ trợ, nói không chừng như hổ thêm cánh.”

“Bảo kiếm?” Những người khác đều không biết người anh ta nói chính là ai, nhưng Trương Đại Viễn lại nhớ tới thanh kiếm đeo trên lưng người tên Thẩm Tiêu.

“Đúng. Dù sao hiện tại cũng không có cách tốt hơn không phải sao?” Triệu Đông nói.

Ý của người trừ quỷ họ Vương vốn không muốn nhận. Đừng nói cái gì mà trừ quỷ vì bảo vệ dân chúng, anh ta không cao thượng như vậy, anh ta chỉ muốn kiếm tiền. Hiện tại số tiền kiếm được này muốn mạng của anh ta, anh ta đương nhiên sẽ không muốn nhận. Nhưng thấy Trương Đại Viễn có ý làm, anh ta nghĩ phía trước có người chống, anh ta theo phía sau kiếm tiền chút đỉnh không phải không được, vì thế hỏi Triệu Đông: “Cậu chắc chắn thanh kiếm đó có tác dụng?”

Triệu Đông nói: “Tôi chưa thấy qua, nhưng bọn họ ở quán trọ Vân Lai, việc này nếu bọn họ nguyện ý hỗ trợ, đến lúc đó chắc chắn sẽ lấy kiếm ra cho mọi người xem. Về phần kiếm có được hay không, chư vị tự mình nhìn thì biết ngay.”

Đề nghị của Triệu Đông chiếm được nhất trí đồng ý của mọi người ở đây.

Cuối cùng dưới tình huống người nhà họ Dung lại tăng giá, để Tiền Viên và những người khác ở lại nhà họ Dung, ba người Trương Đại Viễn, người trừ quỷ họ Vương và Triệu Đông trở về quán trọ trước.

Sau khi trở lại quán trọ, Triệu Đông trực tiếp tìm Chử Đình và Thẩm Tiêu, nói sơ qua với bọn họ về chuyện nhà họ Dung một chút, sau đó chính thức đưa ra lời mời với bọn họ, hy vọng bọn họ có thể cùng giúp đỡ bảo vệ nhà họ Dung.

Nghe Triệu Đông nói như vậy, Chử Đình cũng biết lần này bọn họ đi vẫn không thuận lợi. Thêm hai người Trương Đại Viễn mà cũng vẫn không thuận lợi, bọn họ qua đó hoàn toàn làm vật hi sinh, vì thế anh từ chối nói: “Tu vi chúng tôi thấp, chỉ sợ không giúp được các người.”

“Thật ra cũng không phải muốn các người, mà là muốn kiếm trong tay mấy người.” Người trừ quỷ họ Vương không đợi Triệu Đông nói cho hết lời, trực tiếp đưa ra ý đồ đến.

Thẩm Tiêu hiểu, cô và Chử Đình là vật trang sức, thứ kèm theo của kiếm cổ.

Muốn đi không?

Chắc chắn sẽ không cho mượn kiếm cổ rồi. Kiếm đi, bọn họ đương nhiên cũng phải đi theo.

Thẩm Tiêu nhìn thoáng qua Chử Đình, theo suy nghĩ của bọn họ, ở đâu có nguy hiểm thì vòng quanh mà đi, chuyện vội vàng tặng đồ chắc chắn sẽ không làm. Nhưng những người trước mắt này chỉ cần kiếm, không cần bọn họ, tình huống này không phải không có đường thương lượng: “Chư vị vẫn nên nhìn thử trước có công dụng hay không.”

Lúc trước mua thanh kiếm này tựa là “Kiếm của tu sĩ không biết tên”, đã nói lên nó rất có thể đến từ tu chân giới. Tu chân giới và thế giới thần quái, khác với thế giới duy độ, tu sĩ cấp thấp nhất của thế giới trước cũng có thể nghiền ép đại nhân vật ở thế giới sau, cho nên sự tin tưởng của Thẩm Tiêu với kiếm cổ vẫn rất lớn.

Hành động này của Thẩm Tiêu vừa khéo trúng ý ba người Triệu Đông, lúc này sẽ không khách khí cầm lấy kiếm trong tay.

Kiếm cổ giản dị tự nhiên, người ngoài hoàn toàn nhìn không ra có tốt hay không, vì thế Triệu Đông giao thanh kiếm vào trong tay Trương Đại Viễn: “Trương đại ca anh xem thấy thế nào?”

Trương Đại Viễn cầm thử một lúc, cắt tóc như bùn, có tiếng kim thạch, quả thật còn tốt hơn kiếm bình thường không ít. Nhưng chỉ vậy thì chưa đủ. Vì thế anh ta vận công bảo vệ bàn tay, sau đó dùng kiếm chém nhẹ nhàng một cái, nhất thời ngón tay chảy máu như trút nước. Ánh mắt Trương Đại Viễn đều sáng lên: “Tốt!”

Nhìn bộ dáng của anh ta là chấp nhận kiếm cổ rồi.

“Kiếm cổ này xem ra lọt vào mắt Trương huynh đệ.” Thẩm Tiêu cười nói: “Nhưng có vài lời chúng tôi vẫn phải cảnh cáo trước, tu vi của tôi và Chử Đình thấp, đối diện với xà yêu cường đại, chúng tôi sẽ hết sức hỗ trợ, nhưng có thể giúp bao nhiêu thậm chí có thể giúp hay không, chúng tôi cũng không dám nói mạnh miệng, rất có có thể giống như buổi tối ngày đó chỉ có thể bảo vệ tốt bản thân. Nếu Trương đại ca và mấy vị không ngại, vậy ngày mai chúng tôi sẽ chịu đi.”

Người trừ quỷ họ Vương cứng miệng, có chút thất vọng: “Không thể cho chúng tôi mượn dùng chút sao?”

Thẩm Tiêu bật cười khanh khách: “Nếu tôi mượn linh hồn của Vương huynh đệ dùng, Vương huynh đệ có bằng lòng cho mượn không?”

Người trừ quỷ họ Vương xấu hổ cười, việc này cũng không nhắc lại nữa.

“Được.” Trong lòng Trương Đại Viễn nghĩ đến lúc đó hai vợ chồng này tới, bọn họ ở đó, mình ép buộc cho mượn một lần cũng không phải không được, vì thế gật đầu đồng ý nói.

Cứ như vậy, hai bên bàn bạc ổn thỏa, phần chi tiết sau đó đương nhiên sẽ không thành vấn đề.

“Hôm nay đã quá muộn, mọi người hãy nghỉ ngơi một đêm, ngày mai trưa mười hai giờ chúng ta lại đi trừ yêu.” Trương Đại Viễn nói.

Trước kia lý do buổi tối hành động, là bởi vì phần lớn những thứ như âm hồn đều là buổi tối mới xuất hiện. Hiện tại thứ bọn họ sẽ đối phó chính là xà tinh, vậy đương nhiên là ban ngày tốt hơn.

“Được.”

Năm người hẹn xong sáng ngày mai gặp nhau ở sảnh lớn đến nhà họ Dung, sau đó đều tự tan.

Sau khi Thẩm Tiêu và Chử Đình lên lầu trở lại phòng, đã có cái nhìn khác với việc này.

“Mấy trăm năm xà tinh nhà họ Dung không hề làm ra chuyện xấu gì với nhà họ Dung, hiện tại đột nhiên lại hại thần đồng nhà họ Dung, phía sau việc này có lẽ còn có chuyện mà người khác không biết.” Chử Đình nói.

Bọn họ không có kiểu suy nghĩ trừ ma vệ đạo, dù là người hay là yêu quái, đều là trời sinh đất nuôi. Nếu yêu quái quả thật hại người, vậy bọn họ có thể ra tay giết yêu. Nhưng nếu bởi vì con người gây ra khiến yêu quái hại đương sự, vậy lại là chuyện khác.

“Tôi hiểu ý anh.” Việc này trong lòng Thẩm Tiêu cũng có tính toán.

Một đêm yên bình.

Sáng sớm hôm sau, sau khi đoàn người dùng bữa sáng ở quán trọ thì ngồi xe ngựa đến nhà họ Dung… xe ngựa là nhà họ Dung phái người tới đón. Ngày hôm qua bọn họ thấy đám người Trương Đại Viễn không quay lại, buổi sáng đặc biệt phái người đến mời.

Ước chừng một lúc lâu sau, một hàng năm người đi tới nhà họ Dung. Nhà họ Dung Dung rất nhiệt tình khi bọn họ tới.

Lời thừa thãi không có gì phải nói, Trương Đại Viễn dặn dò Thẩm Tiêu vài câu, rồi xuống giếng với Tiền Viên. Những người khác tự nhận không có việc của bọn họ, tất cả đều đợi không nhúc nhích ở miệng giếng.

Thẩm Tiêu và Chử Đình đều đứng ở bên cạnh giếng, những người khác của nhà họ Dung thì chờ ở hành lang rất xa của khoảnh sân. Trong viện có một gốc cây đa rất lớn mấy trăm năm, cành lá tươi tốt che lấp mặt trời, bình thường là cây to làm nơi râm mát cho người ta, lúc này lại không hiểu sao mang theo một chút ảm đạm và căng thẳng.

“Dung lão gia, nghe nói nhà họ Dung có một vị trạch tiên?” Chử Đình ở trong đám người nói chuyện với Dung lão gia như nói chuyện thời tiết.

Thấy anh bình tĩanh thản nhiên, tuy rằng trong lòng Dung lão gia khẩn trương, cũng không tiện phớt lờ: “Đó chỉ là tin vịt…”

“Lẽ nào thứ ở trong giếng chính là trạch tiên.” Chử Đình cười tủm tỉm lại đánh sâu vào tâm lý người nhà họ Dung.

“Làm sao có thể.” Dung phu nhân trước tiên phủ nhận nói: “Sao trạch tiên có thể vô duyên vô cớ hại người nhà chúng tôi chứ.”

“Cũng đúng.” Chử Đình tựa như bị thuyết phục: “Nhưng việc này đã xảy ra mấy ngày như thế, sao trạch tiên lại không có động tĩnh?”

Tập thể người nhà họ Dung nói lỡ.

Ngay khi bọn họ không còn lời để đáp lại, đất dưới chân mọi người đột nhiên chấn động, tiếp theo miệng giếng nổ tung, hai người Trương Đại Viễn và Tiền Viên trực bay ngược ra khỏi giếng.

“Súc sinh, mi muốn làm gì!” Người trừ quỷ họ Vương rống một tiếng tiến lên, nháy mắt đã thấy một cái đầu rắn lớn vươn ra từ trong miệng giếng