Trò Chơi Sinh Tồn Đói Khát

Chương 23



Điều này Thẩm Tiêu có thể hiểu được, sở dĩ cô chọn hợp tác với bà chủ, vẫn còn một nguyên nhân nữa, chính là cô do cô đoán bà ta có quan hệ với các thế lực trong ốc đảo này, xem ra bây giờ cô đã đoán đúng rồi.

“Thế khi nào chúng ta bắt đầu làm?” Thẩm Tiêu hỏi. Tối hôm qua lúc ngủ cô cũng cân nhắc một hồi, nếu như chỉ đơn thuần dùng vàng bạc trong thu nhập của mình để kiếm tích phân thì một hai lượng bạc khoảng 30 tích phân. Nhớ lại lúc ở trên hải đảo, vất vả nửa năm mới kiếm được 100 tích phân, nói không chừng ở đây sẽ kiếm nhanh hơn ở hải đảo.

“Bận rộn mới tốt, bận rộn chứng minh có tiền thu nhập. Nếu không bận rộn thì ngược lại tôi còn phát sầu đấy.” Thẩm Tiêu cười nói.

Ăn cơm xong, hai người phụ nữ lại bắt đầu làm việc. Lần này, bà chủ rất chú ý đến từng động tác của Thẩm Tiêu, thậm chí có chỗ nào chưa rõ sẽ chủ động hỏi cô. Thẩm Tiêu hoàn toàn không lo lắng bà ta sẽ học được, hai người dạy qua dạy lại, bầu không khí vô cùng hòa hợp.

Ba, bốn ngày sau, quán trọ lại được bao quanh bởi một mùi hương ngọt ngào, hơn nữa mùi hương này còn lưu lại đến mấy ngày sau. Một số người nhạy cảm hơn đã nhận ra điều gì đó, dồn dập đến quán trọ dò hỏi. Bên này bà chủ đã thương lượng với Mã đại ca từ sớm rồi, sẽ không tiết lộ nửa chữ.

Người ngoài không rõ tình hình, nhưng lại không giấu được mấy người Trương Huy Quang.

Trương Huy Quang vốn dĩ muốn rời khỏi đây cùng với những thương nhân đến ốc đảo, nhưng nửa tháng nay, anh ta đợi mãi cũng không thấy đoàn thương nhân tới. Bây giờ Thẩm Tiêu đang hợp tác với bà chủ quán trọ để chế tạo đường, điều này mang lại cho anh ta hy vọng rời khỏi đây – số đường này chắc chắn sẽ được bán ra, và đến lúc đó chắc chắn sẽ có đội rời khỏi ốc đảo.

Vì thế tối ngày hôm đó anh ta đã tìm đến Thẩm Tiêu, hi vọng cô có thể bắc cầu, để bà chủ quán trọ đồng ý cho anh ta rời khỏi cùng đội bán đường.

Trước kia Thẩm Tiêu có nợ ân tình của Trương Huy Quang, bây giờ vừa hay có thể trả được, vì thế cô gật đầu đồng ý.

“Cái này chắc không phải vấn đề lớn.” Thẩm Tiêu nghĩ nếu như bây giờ Trương Huy Quang rời đi thì chưa chắc họ sẽ còn cơ hội gặp lại, vì thế cô thuận thế hỏi vấn đề mà trước nay cô thắc mắc: “Nói ra thì có một chuyện không biết anh Trương có biết hay không……”

“Hử? Chuyện gì?”

“Là chuyện liên quan đến việc mở cửa hàng trong trung tâm mua sắm ảo. Không giấu gì anh, nghề chính của tôi là đầu bếp, cho nên tôi nghĩ không biết có thể mở cửa hàng trong trung tâm mua sắm ảo để kiếm tích phân được không. Nhưng tôi không biết có điều kiện gì mới có thể mở được, chỉ có thể đi khắp nơi hỏi người ta tìm đáp án.” Thẩm Tiêu vẫn có vài phần kỳ vọng vào Trương Huy Quang, tốt xấu gì thì anh ta cũng đã trải qua nhiều thế giới như vậy rồi, chắc sẽ biết nhiều hơn người bình thường.

“Thì ra là cái này à.” Trương Huy Quang cũng không giấu giếm gì: “Mặc dù tôi không mở cửa hàng, nhưng quả thật là có biết một chút. Nghe nói mở cửa hàng trong trung tâm mua sắm ảo cần có đạo cụ đặc biệt. Có những lúc sẽ có người đấu giá đạo cụ này trong trung tâm mua sắm ảo, giá khởi điểm là 30 vạn tích phân, hoặc là cô có thể tự hoàn thành nhiệm vụ đặc biệt mà hệ thống đưa ra. Đương nhiên, những thứ này cũng chỉ là tôi nghe nói. Hai trường hợp này, đến giờ tôi vẫn chưa gặp qua.”

Không ngờ Trương Huy Quang quả nhiên hiểu biết, Thẩm Tiêu mừng thầm, cảm ơn anh ta: “Đây ít nhất cũng cho tôi hiểu rõ nguồn gốc đạt được, cảm ơn anh Trương nhiều. Chuyện anh rời khỏi ốc đảo cứ giao cho tôi.”

“Được, thế thì nhờ cả vào cô, tôi đi thu xếp đồ đạc.”

Sau khi hai người thỏa thuận xong thì cũng không lãng phí thời gian nữa, việc người nào người nấy làm.

Có Thẩm Tiêu nói giúp, bà chủ rất sảng khoái đồng ý đi nói với bên Mã đại ca một tiếng.

Chiều tối ngày hôm sau, bên ông chủ Mã sai thuộc hạ đến vận chuyển đường, Trương Huy Quang dẫn Giang Vân Chỉ đi theo mấy người đó rời khỏi quán trọ. Còn về việc những người đó gặp lại nhau, e rằng là quãng đời còn lại cũng ít ỏi.

Sau khi Trương Huy Quang với Giang Vân Chỉ đi, cuộc sống của Thẩm Tiêu hoàn toàn bị kẹo mạch nha bao quanh. Mỗi ngày cô mở mắt thì đến sau bếp nấu đường. May mắn thay, bà chủ không có kế hoạch mở rộng xưởng của mình, sau khi đun nước đường hàng ngày xong, Thẩm Tiêu vẫn có một chút thời gian để nghỉ ngơi và ăn thịt nướng của ông Vương bên kia đường. Tất nhiên, với tình hình kinh tế của mình, cô thường chỉ gọi một xiên thịt để ăn cho thỏa cơn thèm.

Lại nửa tháng nữa trôi qua, lại một lần nấu đường kết thúc, lúc Thẩm Tiêu chuẩn bị ra ngoài đi ăn thịt nướng thì bà chủ lại kéo cô lại, bảo cô khoan hãy đi: “Mã đại ca chuyển bạc đến cho chúng ta rồi.”

“Thật sao?” Thẩm Tiêu vui mừng khôn xiết, khoảng thời gian này bận rộn không phải là vì cái này sao. Nhưng khi cô muốn hỏi bà chủ được bao nhiêu thì cô thấy vẻ mặt của bà chủ không được tốt, tim cô đập thình thịch, nói: “Sao có tiền rồi bà chủ còn trông không vui thế?”

Bà chủ thở dài một hơi: “Là tôi có lỗi với cô, Mã đại ca chỉ đưa chúng ta hai mươi lượng bạc.”

“Ít vậy sao?” Số tiền này quả thực ít hơn số tiền mà Thẩm Tiêu dự tính. Hạt giống cô xử lý trong thời gian này ít nhất cũng một trăm hoặc hai trăm cân, tỷ lệ đường đạt khoảng bảy mươi phần trăm. Hơn một trăm cân đường, cuối cùng chỉ đem lại cho bọn họ hai mươi lượng bạc tiền lãi, quả thực là có chút không đáng.

“Phải đấy.” Bà chủ nở nụ cười gượng gạo.

Kẻ mạnh làm chủ được tình hình, cho dù điều bà chủ nói là thật hay là giả, thì Thẩm Tiêu cũng chỉ có thể tạm thời tiếp nhận.

Sau khi lấy được mười lượng bạc mà cô nên có thì trung tâm mua sắm ảo lập tức hiện lên lời nhắc thu hồi. Vì mười lượng bạc không đủ tinh khiết nên giá thu hồi của hệ thống là 285 tích phân. Bất kể như thế nào, số tích phân này của Thẩm Tiêu đã đủ để rời khỏi đây, điều này làm vơi đi phần nào phiền muộn của cô.

Lấy được tiền lương, ý nghĩ đầu tiên của Thẩm Tiêu là đi đến quầy thịt nướng bên kia đường. Lần này cuối cùng cô cũng có thể ăn một bữa no nê, rồi còn uống rượu.

Thấy quán trọ cũng không có việc gì, Thẩm Tiêu dẫn tiểu nhị đi theo, mời cậu ta ăn thịt cho cao lớn.

Lúc Thẩm Tiêu mở miệng gọi ba mươi xiên thịt thì ông Vương, người vẫn luôn rũ mi, ngẩng đầu lên nhìn cô một cái: “Xem ra gần đây kẹo mạch nha giúp cô kiếm được không ít.”

Ăn thịt nướng nhiều lần ở quầy thịt nướng như vậy, đây là lần đầu tiên ông Vương nói chuyện với Thẩm Tiêu, cô liếm liếm môi, nói: “Tiền bối cũng là người Trung Nguyên sao?”

Chỉ tiếc là, ông già lại không để ý đến cô nữa.

Vẫn là tiểu nhị ấm áp hơn, sợ cô không vui, cậu ta giải thích: “Tính tình ông ấy như vậy, từ trước đến nay luôn hờ hững với người khác. Đừng nói là chị, em quen biết ông ấy lâu như vậy, nhưng nói chuyện với ông ấy cũng chỉ được năm, sáu lần.”

Thẩm Tiêu di chuyển ánh mắt lên nốt chai trên tay ông Vương, nói: “Người có bản lĩnh có tư cách kiêu ngạo. Còn lâu tôi mới giận đấy, ai bảo thịt nướng của ông ấy làm ngon như vậy.”

Nếu cô rời khỏi đây đến thế giới tiếp theo, cơ hội ăn được thịt không biết có không nữa đấy, phải cố gắng trân quý.

Sau bữa ăn no say tối hôm đó, Thẩm Tiêu tiếp tục “làm việc” trong quán trọ của bà chủ, tích cực kiếm tích phân.

Thế nhưng, không biết là họ không phản kháng, hay là Mã đại ca người ta cảm thấy mình nắm được ưu thế tuyệt đối mà đưa bạc cho họ càng ngày càng ít. Một tháng sau, Thẩm Tiêu thấy năm lượng bạc tiền lương còn lại trong tay, cô quyết định “từ chức”, tìm cách khác để kiếm tiền.

Vào tối ngày thứ hai sau khi cô bỏ việc, một đám người nhân lúc trời tối tập kích ốc đảo, một chân đạp tung cánh cửa quán trọ......

Cùng với lúc này, Thẩm Tiêu cũng nhận được lời nhắc từ trung tâm mua sắm sảo: Rơi vào tình huống đặc biệt, chức năng rời đi tạm thời bị tắt.

Tình huống đặc biệt?

Với người vẫn đang ở trong phòng là Thẩm Tiêu thì đây là lần đầu tiên cô gặp phải tình huống này, cô thử thoát khỏi thế giới này, quả nhiên không có chút động tĩnh nào.

Bên ngoài xảy ra chuyện gì rồi sao?

Đầu tiên cô đứng cạnh cửa ghé tai lắng nghe một lát, chỉ cảm thấy bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh, không còn cách nào khác, cô chỉ có thể đẩy cửa ra ngoài xem xét, ai ngờ vừa mới đi tới đầu cầu thang đã đụng phải một võ sĩ đang cầm vũ khí.

Võ sĩ này nhìn thấy cô thì rút kiếm ra, ra hiệu cho cô đi xuống: “Qua bên kia đứng, không được nhúc nhích.”

Sau khi đi xuống lầu, Thẩm Tiêu mới phát hiện sảnh lớn của quán trọ bị không ít người lạ mặt khống chế, các khách khác ở trong góc đều ngồi xổm xuống giống như cô, chỉ còn hai vợ chồng chủ quán trọ thấp thỏm quỳ ở giữa, trước mặt hai người là một người đàn ông trung niên có vết sẹo ở một bên mặt.

Người đàn ông nhắm hai mắt, những người khác đều không dám nói gì, cả cái sảnh lớn của quán trọ im ắng đến nỗi có thể nghe thấy được tiếng kim rơi, chỉ có bên ngoài thi thoảng truyền vào tiếng khóc lóc van xin tha mạng.

Lại mười mấy phút trôi qua, có hơn mười người đi từ bên ngoài quán trọ vào, phần lớn bọn họ ăn mặc gọn gàng, vừa mới bước qua cửa liền ném một bao vải còn đang nhỏ máu xuống đất, nói: “Đầu của tên họ Mã ở đây.”

Cái bao đựng đầu người kia “lộc cộc” lăn đến bên đầu gối của hai vợ chồng chủ quán trọ, dọa bọn họ sợ đến mức ôm chầm lấy nhau: “Các vị hảo hán, rốt cuộc mọi người muốn gì cứ nói thẳng, không cần phải hăm dọa chúng tôi như thế. Ngài muốn tiền hay là muốn quán trọ thì cứ lấy đi, chỉ mong các vị tha cho vợ chồng chúng tôi một con đường sống.”

Thẩm Tiêu cũng nhìn thấy cái bao đựng đầu người kia, sắc mặt nhất thời trở nên rất khó coi. Cô biết an ninh trật tự ở mấy nơi thế này không được ổn, cho nên vẫn luôn rất cẩn thận. Nhưng có lẽ cô đã đánh giá thấp mức độ nguy hiểm ở đây.

“Cái quán trọ này của bà đáng mấy đồng chứ?” Người đàn ông ngồi ở giữa sảnh lớn khinh thường nói: “Nghe nói đường mà tên họ Mã bán đều là do hai người làm giúp, vậy có nghĩa là hai người đang làm việc cho ông ta?”

Việc liên quan đến sống chết, não bà chủ nhảy số rất nhanh, bà ta vội nói: “Nói chúng tôi không có quan hệ gì với Mã đại ca thì cũng không đúng, nhưng nếu nói là làm việc cho ông ta thì vị này, toàn bộ ốc đảo đều chịu sự khống chế của ông ta, có đổi thành ai thì cũng là đang làm việc cho ông ta thôi? Cái quán trọ này của tôi làm đường mạch nha, ông ta bán ra ngoài với giá 7-8 lượng bạc một cân, chúng tôi làm cho ông ta 200-300 cân, ông ta chỉ trả chúng tôi được 30 lượng bạc tống cổ chúng tôi, không phải trong lòng chúng tôi không oán hận, nhưng chúng tôi đâu có dám chứ, chẳng phải còn cần dựa vào ông ta kiếm cơm hay sao. Ngài nói chúng tôi đang làm việc cho ông ta, chẳng bằng nói là đang làm việc cho chủ nhân cái ốc đảo này.”

Lời này khiến sắc mặt người đàn ông kia hòa hoãn đi một chút: “Đường mạch nha kia là do bà làm?”

Ánh mắt bà chủ quét qua người Thẩm Tiêu, sau đó bà ta cúi đầu xuống, không khai Thẩm Tiêu ra: “Đúng thế. Lúc trước có thương nhân Trung Nguyên đi ngang qua thiếu tiền nên bán công thức này cho tôi.”

Lý do này cũng miễn cưỡng chấp nhận được.

“Những thứ vốn có thể tìm thấy ở khắp nơi ở Trung Nguyên của chúng ta, ở đây đều là bảo bối quý giá. Nhưng cũng nhờ bọn họ gióng trống khua chiêng bán đường, chúng ta mới phát hiện được một chỗ thế này.” Lúc này gã bên cạnh cũng cười nói theo: “Lý đại ca, cái ốc đảo này chỉ có mỗi một cái quán trọ, quả thật là cũng cần một người phiên dịch tiếng Hán. Bọn họ không nói dối, giữ lại cũng không sao. Tạm thời ổn định tình hình trước, chủ tử sắp vào ở rồi.”

Lời của gã ta khiến người đàn ông ngồi giữa suy nghĩ một lát, cuối cùng gật đầu nói: “Hai người đi dọn dẹp căn phòng tốt nhất, ngoài ra chúng tôi bao trọn lầu hai, không cho phép người khác ra vào.”

Bà chủ nghe gã ta dặn dò thì biết hai vợ chồng đã tạm thời qua được một kiếp, liên tục gật đầu đồng ý: “Được được, chúng tôi đi làm ngay. Các vị có còn dặn dò gì nữa không?”

“Đi đun một ít nước ấm, chuẩn bị một vài món ngon đi.”

“Vâng vâng.” Bà chủ đáp lời, vội vã ra hiệu các khách khác lên lầu dọn đồ. Trong chốc lát, tất cả mọi người trong sảnh lớn quán trọ đều nhốn nháo rời đi.

Vì phòng của Thẩm Tiêu cũng ở lầu hai nên đương nhiên cô cũng bị đuổi đi. Cũng may đồ của cô không nhiều, sau khi dọn ra, lầu một vẫn còn phòng trống, bà chủ để cô vào ở căn phòng cách vách mình.

“Hôm nay cảm ơn bà chủ.” Thẩm Tiêu nói cảm ơn bà chủ. Bất kể như nào, bà chủ cũng không kéo cô vào chuyện này.

“Tôi chỉ không muốn thêm chuyện thôi.” Bà chủ thở dài, trên mặt đầy sự lo lắng: “Cũng không biết sau này quán trọ có còn làm ăn được nữa không đây.”