Trò Chơi Sinh Tồn Đói Khát

Chương 30



“Cô không bán cá à?” Nhân viên thu mua có chút ngoài ý muốn với quyết định của cô.

“Không bán, định mang về ăn.”

“Tự ăn?” Vẻ mặt nhân viên thu mua nhất thời trở nên kỳ quái: “Giá cá cao hơn mấy thứ này không ít đấy.” Hiện giờ tài nguyên thiếu thốn, cộng thêm đại dương ô nhiễm cùng sự đánh bắt quá mức của con người, cá dưới biển ngày càng ít đi, dẫn đến giá cả cũng ngày một tăng lên. Toàn bộ cá trong tay Thẩm Tiêu đều tự mang về ăn, cũng quá xa xỉ rồi.

“Tôi biết.” Thẩm Tiêu khoát tay, xách cá đi về căn cứ.

Sau khi vào căn cứ, dọc đường có không ít ánh mắt rơi vào cá trong tay cô.

Cá, rất lâu rồi bọn họ chưa được ăn. Chỉ có những ngày lễ đặc biệt, trong cửa hàng mới bán ra một số lượng nhất định thịt cá đã nấu chín. Nhưng giá cả rất đắt đỏ, bọn họ cũng chỉ có vào dịp lễ tết mới có thể mua một miếng nhỏ về nếm thử, nhưng cô gái trước mặt lại cầm theo nhiều như thế.

Trên đường đi, Thẩm Tiêu nhận ra những ánh mắt kia, trong lòng cảm thấy mình đã tính sai, bèn nhanh chân đi về phía đồn công an.

Cô tin những người sống trong sự quản chế sẽ không mất lý trí như thế, nhưng cô thấy mình càng không nên thu hút sự chú ý của bọn họ thì tốt hơn. Biết bao nhiêu tội lỗi đều bắt đầu từ việc không chịu được sự dụ hoặc.

Sau khi mang theo cá đến đồn công an, Thẩm Tiêu kín đáo cầm mấy con đưa cho nữ cảnh sát đi ngang qua, nói là cảm ơn khoảng thời gian qua đã quan tâm, sau đó thừa dịp nữ cảnh sát còn chưa kịp từ chối, cô nhanh chóng cầm số cá còn lại ra khỏi cổng đồn công an đi thẳng đến quảng trường.

Bà cụ ở quảng trường đang kể chuyện cho tụi nhỏ xung quanh nghe, thấy Thẩm Tiêu và cá trong tay cô, bà ta lập tức ngừng câu chuyện: “Hôm nay kể tới đây thôi, mai lại kể tiếp.” Nói xong, bà ta đưa Thẩm Tiêu vào căn nhà phía sau, vừa vào nhà bà ta đã nghiêm mặt nói: “Cô không nên rêu rao như thế, cô thế này rất dễ bị người khác chú ý tới.”

“Xin lỗi, thực sự là tôi không có gì để che lại hết.” Thẩm Tiêu nói: “Lần sau tôi sẽ chú ý hơn, cố gắng khiêm tốn để không rước thêm phiền phức.”

“Cũng không đến nỗi phiền phức.” Vẻ mặt bà cụ hơi hòa hoãn, bà ta nhìn cá nói: “Vì sao cô không đổi đống cá này thành điểm tín dụng? Nếu tự ăn thì hoàn toàn không thể ăn hết nhiều như thế được.”

“Tôi đâu có định tự ăn hết.”

“Cho dù có cộng thêm tôi thì hai con là đủ rồi.”

“Không, không chỉ có bà.” Thẩm Tiêu nói: “Tôi định bán mấy con cá này.”

“Bán?” Biểu cảm trên mặt bà cụ như thế muốn khuyên cô từ bỏ ý định này đi: “Cô phải biết, bây giờ nguồn năng lượng rất quý hiếm, người bình thường căn bản không ăn nổi mấy thứ này.”

“Tôi biết, vậy nên tôi định là chúng ta sẽ tự chế biến luôn. Còn về phần năng lượng tiêu hao, tôi sẽ bổ sung lại cho bà, bà thấy thế có được không?”

Bà cụ nhìn cô một lúc lâu, mới nói: “Mang đống cá này đi xử lý sạch sẽ đi, cái mùi tanh này làm tôi khó chịu.”

“Được được.” Thấy bà cụ không từ chối, Thẩm Tiêu lập tức cầm dao lên xử lý cá.

Cô mang về mười ba con cá, đưa cho đồng chí cảnh sát bốn con để cảm ơn, còn thừa lại chín con. Chín con cá này, cô định một con làm bốn món. Đầu cá dùng để nấu canh, lọc riêng da cá, thịt cá và xương cá ra. Da cá và xương cá cho lên lò để sấy cho giòn. Thịt cá đem đi bằm nhuyễn, làm bánh cá nướng.

Đa số đồ ăn khi nướng trên lửa sẽ tỏa ra mùi thơm. Lúc Thẩm Tiêu chế biến da cá, mùi hương lại thông qua khe cửa bay ra ngoài.

“Nhà bà cụ Vương lại nấu đồ ăn ngon rồi.” Bọn trẻ vẫn đang chơi đùa ở quảng trường ngửi thấy mùi thơm, không nhịn được mà đều túm tụm lại chỗ khe cửa.

Lúc bọn nhỏ đang hít lấy hít để mùi thơm, tưởng bà cụ Vương lại đang ăn đồ ăn ngon thì cửa lại mở ra. Tiếp đó bọn chúng nhìn thấy bà cụ Vương bưng một cái mâm lớn đi ra, không biết trong mâm có món gì ngon, chỉ thấy vàng rực còn thơm phức.

Có cậu nhóc bình thường khá thân với bà cụ Vương cắn ngón tay nói: “Bà ơi, cái này của bà là gì vậy ạ?” Có thể thấy rõ sự thèm thuồng từ trong lời nói.

Bà cụ Vương chỉ có thể làm như không nhìn thấy: “Đây là cá. Nếu muốn ăn thì gọi cha mẹ các cháu đến đây. Bánh cá 1 điểm tín dụng một cái, mấy thứ khác 1 điểm thì là hai miếng. Số lượng có hạn, tới trước được trước.”

Vừa nói xong, đa số đều chạy về nhà nói với cha mẹ. Chỉ một số ít hiểu chuyện vẫn đứng yên không nhúc nhích, dùng ánh mắt mong chờ nhìn bà ta.

Rất nhanh sau đó, trong đám trẻ chạy về báo tin, một bộ phận nhỏ dẫn theo phụ huynh đến, đoán chừng đa số đã bị nhốt trong nhà ăn đòn rồi.

Các bậc phụ huynh đến đây đã biết chắc giá tiền nhưng vẫn muốn hỏi lại hay trả giá gì đó: “Bánh cá này của bà cũng không lớn lắm, chỉ có nhiêu đó mà bán với giá 1 điểm tín dụng? Hai cái 1 điểm tín dụng còn tạm được.”

Bà cụ thấy tay cô ta đã sắp đụng vào bánh cá, vừa chìa tay vỗ tay vào mu bàn tay cô ta một cái vừa nói: “Giá cá trong cửa hàng cung ứng như nào các cô cũng rõ rồi, bánh cá này của tôi là dùng thịt cá thật băm nhuyễn rồi đem nướng, hàng thật giá thật, nếu chê mắc thì cứ việc đợi lần sau cửa hàng cung ứng bán cá rồi hẵng mua.”

“Bà cụ, bánh cá 1 điểm tín dụng một con thì cũng thôi đi, dựa vào gì mà da với xương cũng bán với giá 1 điểm hai miếng chứ.” Có người không vui nói: “Thứ này đâu có thịt, tôi ăn còn sợ hóc đây.”

“Mua hay không thì tùy.” Bà cụ tức giận nói: “Rốt cuộc mấy người có mua hay không? Nếu còn không mua để nguội mất thì sẽ mất ngon đấy. Nếu mấy người không mua thì tôi bưng vào.”

“Mua mua mua.” Nếu đã đến thì cũng đã hạ quyết tâm tiêu số tiền này rồi.

Mọi người thấy cò kè mặc cả không có kết quả đành cắn răng rút tiền ra. Cuối cùng bánh cá và da cá đều bị tranh mua sạch, chỉ còn lại xương cá là không ai mua.

Lúc Thẩm Tiêu đi ra, còn có người đang tiếc nuối nói với bà cụ rằng lần sau nếu có thì để dành cho bọn họ một ít.

“Xem ra bán không tệ.” Thẩm Tiêu cầm một miếng xương cá sấy giòn bỏ vào miệng nói, vốn dĩ cái này mắc như thế là vì cô muốn để lại cho mình ăn vặt.

“Cửa hàng cung ứng bán một con cá lớn bằng lòng bàn tay đã 2 điểm tín dụng, một cái bánh cá của chúng ta có thể so được với hai ba con cá, mà bán có 1 điểm tín dụng, bọn họ không mua mới lạ.” Răng bà cụ không còn được tốt, không ăn được xương cá, chỉ có thể nhìn Thẩm Tiêu ăn rất ngon miệng: “Có điều số điểm tín dụng kiếm được từ việc bán cá, cô trả phí năng lượng cho tôi xong chắc kiếm được chừng 2 điểm tín dụng.”

“Thì ra còn có thể kiếm được, chỉ cần không cần tôi cho không, việc làm ăn này có thể kéo dài.” Thẩm Tiêu nói.

“Rõ ràng cô có thể kiếm được nhiều hơn, vì sao lại muốn làm như thế?” Bà cụ hỏi.

Thẩm Tiêu nhìn về phía nhà khách hàng đáp.

“Thầy tôi từng nói, trù nghệ là một thứ khiến người ta có thể cảm thấy hạnh phúc. Tôi cảm thấy mình không nên quên ước nguyện ban đầu.”

Sau khi ăn xong cá sấy giòn, Thẩm Tiêu dọn dẹp một chút rồi quay lại đồn công an.

Dù hiện giờ cô đã thân thiết hơn với bà cụ, nhưng nếu ở cùng nhau thì vẫn không được thỏa đáng. Giờ cô đã tích góp được một ít điểm tín dụng, lại tích góp thêm chút nữa là có thể tự thuê nhà, không cần phải đi làm phiền bà cụ nữa.

Vừa mới ngồi xuống trước cổng đồn công an, đã có người đi từ trong ra. Trong tay người kia cầm mấy con cá, vừa nhìn thấy Thẩm Tiêu liền đưa cá cho cô: “Chúng tôi không nhận bất cứ thứ gì từ dân, lần sau đừng làm vậy nữa.”

Thẩm Tiêu nhìn kĩ thì phát hiện ra đó là người đàn ông lúc trước đã hỏi thăm lai lịch của cô, cô đứng lên xin lỗi: “Xin lỗi nhé, lần sau tôi nhất định sẽ chú ý.” Trước đó cô chỉ là mang tâm lý cảm ơn, đơn thuần là muốn tặng cho sở cảnh sát một ít đồ tốt, không hề nghĩ nhiều như thế. Giờ nghĩ lại thì đúng là sẽ ảnh hưởng không tốt.

“Không có lần sau.” Người đàn ông trung niên không rời đi ngay mà dừng lại một lát, tiếp tục nói: “Nghe nói trước kia cô bắt được cá đều bán với giá rẻ?”

“Ừm, một mình ăn không hết, sợ ươn.”

Một cái cớ dễ để vạch trần như thế, dĩ nhiên là người đàn ông trung niên sẽ không tin: “Sau này không cần làm thế nữa.”

Câu này ngoài dự liệu của Thẩm Tiêu, cô hơi giật mình: “Vì sao?”. Truyện Quan Trường

“Trong điều kiện hiện tại, đây đều là những thứ cao cấp. Nếu cô cung cấp cho thị trường với giá thấp thì sẽ gây ra ảnh hưởng xấu.” Giọng điệu của người đàn ông trung niên có chút cứng nhắc.

“Ảnh hưởng xấu gì? Ví dụ như?”

“Ví dụ như là làm náo loạn lòng người.” Người đàn ông trung niên nói: “Xã hội hiện nay đang ổn định, nhưng chỉ cần con người ta có được thứ nằm ngoài năng lực của bản thân, sẽ mang đến một bầu không khí không tốt. Nếu bầu không khí đó bị người có ý đồ thúc đẩy, ắt sẽ làm cho xã hội rung chuyển. Hi vọng cô có thể hiểu rõ.”

“Tôi không hiểu, thứ nằm ngoài năng lực của bản thân là cái gì?” Thẩm Tiêu trầm ngâm một lúc rồi chợt cười: “Mỗi ngày tầng lớp nhân dân thấp nhất đều bận tối mắt tối mũi, đến việc ăn một miếng thịt một miếng cá cũng trở thành điều xa xỉ, chẳng phải điều này mới là nỗi ô nhục sao? Hay là nói, với các anh, cách để xóa bỏ vết nhơ là che mắt những người dân thấp cổ bé họng, để họ nhìn thấy thế giới bên ngoài cái tầng lớp của mình tốt đến nhường nào, sau đó cam tâm tình nguyện mắc kẹt ở cái nơi tăm tối này cả đời.”

Bị cô châm biến, sắc mặt của người đàn ông trung niên khẽ thay đổi: “Xem ra là không lọt lỗ tai cô rồi.”

“Bởi vì lý do anh đưa ra thực sự quá nực cười.” Thẩm Tiêu nói: “Tôi vẫn sẽ tiếp tục bán cá, chỉ cần Hoa quốc vẫn chưa có lệnh cấm hành động động này của tôi, vậy vẫn coi như là tôi không phạm pháp, anh cũng không có quyền can thiệp.”

Nói xong, Thẩm Tiêu lại cầm cá ngồi xuống, làm ra bộ dáng từ chối nói chuyện với người đàn ông trung niên.